28

han yujin mơ màng từ từ mở mắt, lập tức muốn ngồi dậy nhưng đã bị cơn đau ngăn cản. em khẽ quan sát xung quanh, căn phòng đầy mùi thuốt sát trùng, chiếc giường rộng, êm ái và cả không gian tĩnh mịch bao trùm nhanh chóng làm em có chút sợ hãi. không nghi ngờ gì nữa, đây là bệnh viện.

yujin bỗng cảm nhận được sự ấm nóng xuất phát từ ban tay phải. em lúc này mới chú ý đến người alpha đã thiếp đi bên thành giường từ lúc nào.

nhưng lần này tỉnh dậy cũng có chút mới mẻ. chí ít vì em đã nhớ ra được một vài khoảnh khắc thuở còn học ở trung học cholhee. chà, quả là thời hoàng kim của "đức vua" han yujin.

chủ đề về quá khứ cũng là điều em ghét nhất, nên thường thì mọi người xung quanh em cũng sẽ cẩn thận trong vấn đề này.

làm sao có thể tự do trò chuyện khi thậm chí yujin còn chẳng thể nghĩ được liệu nó đã từng xảy ra hay chưa? han yujin cảm thấy rất khó chịu, thậm chí là tức giận khi có người vô tình kể lễ về quá khứ.

vì thế nên khi bắt chuyện cùng với yujin, sẽ không có mấy từ đại loại như "hồi đó" hay "ngày xưa" xuất hiện.

nhưng phải chăng em đã quá khắt khe với thế giới này rồi?

chính là vì cảm giác tự ti.

tự ti khi mà bản thân yếu ớt, chẳng thể nào hồi tưởng lại nổi từng ký ức hỗn độn. hay đúng hơn là trong khi chuyện cũ có thể giúp hàn gắn người với người, còn han yujin thì chẳng tài nào nhớ được gì.

vốn dĩ, sự lạnh lùng, sắc đá chỉ là lớp vỏ bọc hoàn hảo cho sự tự ti bộc phát mà thôi. nếu không phải là những người thân cận thì cũng không ai biết được em bị mất trí nhớ.

yujin không muốn nghĩ nữa, đăm chiêu nhìn lên bọc nước biển đã vơi bớt gần một phần ba. em không muốn thừa nhận rằng bản thân yếu ớt đến mức này.

nghĩ là làm, em không khó khăn để tháo hết mấy thứ cản đường đó ra.

mới đây còn đánh đấm với đám người cao to lực lưỡng kia, không lẽ sức khoẻ lại bỗng chốc tụt dốc nhanh như vậy? đúng là mấy người đó đã lo xa rồi.

yujin nhẹ nhàng gỡ tay gyuvin ra để hắn không thức giấc. song, chầm chậm đứng dậy, ít ra cũng không phải là đau đến lực bất tòng tâm.

em khoác bừa chiếc áo cardigan mỏng, hai tay cảm nhận được sự lạnh buốt nên cuối cùng cũng yên phận ở hai bên túi áo.

yujin muốn ra ngoài xem xét tình hình một lát, sẵn tiện đi dạo luôn cũng không sao, dù gì em cũng đang cần không gian riêng. em nghĩ nằm viện cũng có thể coi là một chuyện tốt.

"chuyện lần trước tôi nói, anh đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"

nửa đêm nửa hôm ở bệnh viện lẽ nào lại có người muốn bàn chuyện làm ăn sao? yujin vốn nghĩ đó là chuyện công việc của người khác nên cũng không có ý xen vào, trực tiếp bước tiếp dọc hành lang đi ngang qua căn phòng vừa phát ra âm thanh đó.

"anh đừng quên khi anh xảy ra biến cố đều là do một tôi nâng đỡ."

bước đi hiên ngang của em bỗng khựng lại. giọng nói này có chút quen thuộc, dường như em đã nghe thấy nó rất nhiều lần.

"vụ tai nạn lần này là tôi muốn cảnh cáo. tốt nhất là lo liệu làm cho tốt, hậu quả tôi sẽ xử lí giúp anh."

giọng nói trầm ấm lại được phát ra với điệu bộ tự tin, kiêu ngạo. quả là một sự kết hợp làm người khác phải kiên dè.

han yujin không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện, nhưng phải thừa nhận rằng chủ đề này vốn rất lạ lùng, không giống bình thường.

"cậu chủ, tôi sẽ cố gắng hành động triệt để."

bên trong bỗng nhiên có động tĩnh, em nhanh nhẹn giả vờ bình thản tiếp tục bước đi.

han yuseo từ xa nheo mắt nhìn bóng lưng dần xuất xa giữa ánh đèn hành lang mờ ảo. bệnh viên seoul ban ngày mang vẻ tấp nập, náo nhiệt không hề đúng bản chất của một nơi trang nghiêm với mục đích điều trị cho bệnh nhân. ban đêm thì hoàn toàn trái ngược, còn có chút khiến người ta thấy phải rùng mình bởi sắc thái âm u, đáng sợ nơi đây.

nơi này vốn rộng lớn, nên hành lang dường như một con đường dài bất tận. cách chừng bốn, năm mét mới có một bóng đèn sợi đốt nhỏ đủ soi sáng một góc tường, nhưng cũng không quá sáng như ban ngày.

đèn đốm được sắp đặt như vậy bởi họ cố tình tạo nên một không gian yên tĩnh đúng nghĩa cho bệnh nhân.

thế nhưng bóng lưng nhỏ ấy lại không có tí gì là "yên tĩnh". không khó để han yuseo nhận ra cái run người nhẹ dựa vào dáng đi vờ như ung dung của han yujin.

phải công nhận rằng con người em thật sự phức tạp.

han yujin dừng chân ở một khu vui chơi nho nhỏ bên hông bệnh viên. nơi này chủ yếu được tạo ra nhằm mục đích giải trí cho bệnh nhân nhỏ tuổi, song, cũng có một hàng ghế đá để bệnh nhân khác thư giãn, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh cũng khiến tâm trạng trở nên thư thái hơn.

ở cái độ tuổi đan xen giữa trẻ vị thành niên và người trưởng thành thật khó để tự nhận bản thân là loại người nào. suy cho cùng thì quá lớn để được gọi là trẻ con, quá thấp kém, non nớt để nói là người trưởng thành.

dẫu sao thì han yujin vẫn chọn yên phận ở băng ghế đá lạnh lẽo. em ngồi thẳng người, khoanh hai tay lại rồi bắt đầu nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió vụt qua làn tóc, gương mặt và cơ thể.

bản thân em vốn dĩ không phải là người ưa thích gì cái sự cô đơn, trống vắng. nhưng khi đã trải qua nhiều biến cố, rơi vào tình thế hiện tại, cho dù có là đứa trẻ năm tuổi cũng cần không gian riêng để bình tâm, không thể lúc nào cũng quấn quýt bên người khác mãi.

nếu cứ duy trì tiếp xúc giữa người với người, sự cứng cỏi, sắt đá sẽ vô tình làm tổn thương đến những người mà bản thân thương yêu. còn ngược lại, lớp vỏ bọc lại càng được che chắn kĩ càng hơn cho cảm xúc thật sự bên trong, đồng thời cũng là điểm yếu của một con người có đầy đủ nhận thức.

"em không thể ở đây ngay bây giờ, han yujin."

yujin bỗng cảm nhận được cơ thể được choàng thêm một lớp áo, là mùi rượu van.

em chậm rãi mở mắt nhìn đối phương. hiện tại hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, áo vest bên ngoài lại đang ở trên người yujin.

"lo cho anh trước đi."- em đáp trả một cách vô cảm.

không rõ là vì điều gì mà em lại có chút tức giận khi hắn đắp lên mình chiếc áo đó. bất bình sao? rõ ràng là không phải, là kim gyuvin cố ý chăm sóc em mà.

"sự ưu tiên của tôi chính là em."

hắn quỳ một chân xuống đối diện em, em có thể cảm nhận được ánh mắt ấy chứa chan sự dịu dàng mà hắn tận tâm dành cho em.

gyuvin dùng một tay vuốt nhẹ má trái của han yujin. ngược lại, ánh mắt em lại chứa điều gì đó khó nói, có thể sự xúc động đan xen cả kinh ngạc, ngỡ ngàng.

"em cảm thấy bất an."

em trực tiếp thừa nhận với kim gyuvin. nhiều chuyện gần đây cộng với chuyện ban nãy yujin nghe được làm em có chút lo sợ, dẫu cho chuyện đó không hề liên quan đến em.

bỗng, yujin nhận ra bản thân do xúc động quá nên nhầm lẫn xưng hô, lập tức muốn chữa ngượng ngùng nhưng bất thành.

"ý tôi là-"

"có anh ở đây mà." gyuvin không suy nghĩ mà liền trả lời.

chỉ năm từ, đôi mắt em đã nhanh chóng phủ một tầng nước. yujin mím chặt môi, ý muốn để hắn nói tiếp.

"hãy để anh là chỗ dựa của em."

giọng nói gyuvin mang ý thành khẩn trong từng câu từng chữ, yujin không dám nhìn vào mắt hắn nữa.

sau lần hầu toà vì yoo minseo, han yujin vốn đã học được cách sử dụng lí trí thay cho cảm xúc để chi phối hành vi của mình một cách cẩn thận. nhưng giờ đây khi đối diện với kim gyuvin, sự thay đổi lớn lao thời gian qua dường như vô hiệu, lí trí không thắng nổi cảm xúc yếu mềm của một đứa nhỏ sắp sửa bước sang tuổi trưởng thành. han yujin không tự chủ được lời nói nữa.

"em yêu anh."

đã rất lâu rồi kim gyuvin mới lại được nghe câu nói này từ em. suốt quãng thời gian qua, hắn làm biết bao nhiêu chuyện vì em, hạnh phúc là vì em, sụp đổ cũng là vì em. tưởng chừng thiếu gia họ han thực sự không phân biệt được cái gọi là cảm nắng và tình yêu thực thụ, bỗng nhiên hiện giờ lại một lần nữa nghe được ba từ xuất phát từ tận đáy lòng.

đó là cảm xúc của han yujin, cũng là điểm yếu của han yujin.

gyuvin không nhịn được mà bật cười, hắn buông tay em ra rồi ngồi lên ngay bên cạnh em.

"còn anh thì sao? anh không yêu em sao?"- giọng điệu tuy có hỗn láo, vẫn mang đầy đủ sự trách móc vào trong hỏi ngắn ngủi.

đợi một hồi lâu vẫn không thấy gyuvin hồi âm, em muốn đứng phắt dậy, quay người nhìn thật kĩ sắc mặt hiện tại của hắn, không ngờ người kia vẫn bình thản nhìn chằm chằm em.

yujin bực dọc muốn rời đi nhưng đã bị hắn kéo lại, một lực nhẹ đẩy đầu em tựa vào bờ vai vững chãi của kim gyuvin.

"anh chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc với em."

cái người vinh hạnh được han yujin trách móc vẫn dửng dưng vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của em, giờ đây nó lại có chút hơi rối, chứng tỏ em không hề quan tâm chăm sóc đến bản thân.

"em đang giải bày bất mãn đó à?"

đại thiếu gia họ han mà nói, là một người cực kì coi trọng bản thân. han yujin tự đặt mình xếp trên tất cả mọi thứ, thế nên ngoại hình luôn là một sự ưu tiên. quần áo không phải là hàng hiệu, trang sức không phải là loại đắt tiền thì chí ít tóc tai cũng phải chải chuốt gọn gàng, gương mặt tuyệt đối phải hoàn hảo.

nhưng giờ đây lại có sự thay đổi, yujin không chọn hàng hiệu, không đeo trang sức, cũng không kiêu ngạo, lại càng không ưu tiên bản thân nữa. mái tóc rối là điều dễ thấy nhất, tiếp đó là quầng thâm hiện rõ ràng, đôi môi khô khốc, nhợt nhạt và em lại càng gầy hơn trước, vết thương trên mặt cũng chưa lành hẳn.

phải chăng có điều gì đó còn xếp trên cả bản thân han yujin sao?

"đúng vậy, em bất mãn với anh."

yujin mệt mỏi dựa đưa cơ thể hoàn toàn dựa vào người hắn, em không khách khí nữa mà ôm chầm lấy người bên cạnh.

yujin lặng lẽ nhìn về phía chiếc xích đu màu vàng tươi nhờ có cơn gió tác động nên đung đưa nhẹ. nhưng cũng không phải là em nhìn nó, chỉ là em cố tình hướng mắt về một khoảng nào đó để sắp xếp lại đống hỗn độn trong đầu.

"em muốn điều tra là vì anh, giấu diếm cũng là vì anh. em chỉ muốn nói vậy thôi."

yujin muốn nói về chuyện ban sáng nhưng không biết bắt chuyện thế nào, đành bộc bạch thổ lộ thẳng với hắn.

đúng vậy, han yujin vì kim gyuvin nên muốn tự mình điều tra, giấu chuyện này cũng vì muốn bảo vệ cho kim gyuvin.

"em bắt đầu từ khi nào?"

"hai ngày trước? em nghĩ vậy."

từ giọng điệu dõng dạc, em đã chuyển sang thều thào, mặc kệ hắn có nghe được hay không.

"anh cũng thế."

kim gyuvin hướng ánh nhìn về hàng cây xanh ở phía xa. về chuyện này, hắn cứ nghĩ sẽ rất khó khăn để thổ lộ với nhau, không ngờ cả hai lại bình tĩnh đến lạ, bình tĩnh đến mức tưởng chừng hai người chỉ nói chuyện phiếm thường ngày.

"là vì tình nghĩa với gia đình họ."

"còn có tình?"- han yujin cắt ngang lời nói của hắn, đúng là nghe không nổi mà.

gyuvin bĩu môi. hắn rất thích thú khi nhận thấy sự ghen tuông của omega nhỏ trong lòng, cũng vì thể diện nên không thể ăn mừng quá sớm.

"anh yêu em."

đây không hẳn là câu trả lời em mong muốn, nhưng chỉ vì điều này cũng đã khiến trái tim em đập liên hồi.

lời nói hiên ngang, không chút dè chừng. chỉ ba từ cũng đủ khiến han yujin trải qua ba cung bậc cảm xúc.

ngạc nhiên, xúc động và hạnh phúc.

lời yêu nó đơn giản lắm, nói ra rất dễ, câu từ lại càng không phức tạp, nhưng lại được cho là quá đủ để kéo gần khoảng cách giữa người với người.

cái quan trọng ở lời yêu chính là cảm xúc của mỗi người, người nói và người nghe.

người nói chân thành, người nghe xao xuyến.

"em nói thật nhé? anh nên từ bỏ đi."

gyuvin nhíu mày, thực tình không tài nào hiểu được người nhỏ đang nghĩ gì trong đầu nữa.

"đấu đá với giới tài phiệt, anh sẽ gặp nguy hiểm."

han yujin không muốn tình yêu của em sa vào cạm bẫy phức tạp của cái thế giới vô cảm này. không chỉ là quyền lực, trí thông minh của họ càng không phải tầm thường, mưu mô cũng hơn người khác.

em sợ, sợ kim gyuvin của em bị người khác hãm hại, sợ hắn sẽ không thể ở bên em được nữa.

"anh không một mình, anh có em mà."- đôi chân mày hắn từ từ giãn ra.

kim gyuvin thật ra muốn nói cuộc chiến này em và hắn không phải là chiến binh riêng lẻ. cả hai người rõ ràng đang đồng hành cùng nhau.

"anh lớn rồi yujin, anh tự biết thế nào là không an toàn cho bản thân."

"nhưng anh vẫn mặc kệ nguy hiểm... em không muốn mất anh."

gyuvin thở dài, đối đầu với đứa nhỏ cứng đầu này cũng chỉ khiến em mệt mỏi thêm, nếu vậy hắn cũng không muốn tranh cãi nữa. tại sao hắn lại có thể để em không an tâm vì hắn cơ chứ? thật là đáng trách mà.

"tình yêu giống như mối liên kết giữa trái đất và mặt trăng."- hắn ngước nhìn lên bầu trời, mang ý độc thoại hơn là muốn giải thích cho người kia nghe.

"không có mặt trăng, trái đất vẫn tồn tại, nhưng là một mớ hỗn độn. ngược lại, không có trái đất bên cạnh, mặt trăng lạc lõng và vô dụng. nhờ có sự liên kết đặc biệt này mới làm cả hai trở nên hoàn hảo về mặt khoa học."

kim gyuvin ôm chặt yujin hơn, dường như hắn cũng sợ điều tương tự sẽ xảy đến, nhưng hắn lại tin tưởng vào tình yêu này hơn, dù sao cũng đâu dễ dàng để đi đến giai đoạn này.

"em chắc hẳn là vất vả rồi, em cũng đâu có muốn cô đơn, đúng chứ? yếu đuối với anh đi, han yujin."

han yujin không cứng cỏi nổi nữa, chính gyuvin đã phá tan lớp vỏ bọc dày cộm của em, chính hắn đã ôm lấy cơ thể yếu ớt của em vào lòng mà vỗ về, chính hắn là người duy nhất mà em gỡ bỏ lớp phòng bị khi đối diện.

"anh yêu em, han yujin, anh yêu em rất nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip