14. Bày tỏ

Gyuvin vừa ra khỏi cửa đã đụng mặt Yujin đi đổ rác ở hành lang tầng 15. Dù chuyện đã xảy ra mấy hôm rồi nhưng khi nhìn thấy cậu, Gyuvin vẫn không khỏi gượng gạo. Yujin cũng không nói gì cả, chỉ nhìn lướt qua rồi về phòng đóng cửa lại, còn không thèm nói với anh đến một lời. Chuyện anh đánh người yêu của cậu, cậu vẫn còn chưa nguôi giận nữa mà.

Gyuvin cũng không bận tâm nhiều nữa. Sau mấy ngày suy nghĩ anh đã quyết định rồi, chuyện của bọn họ thì để bọn họ tự xử lý với nhau, anh là người ngoài tốt nhất không nên xen vào. Han Yujin có đau khổ thì cũng là tự cậu ta lựa chọn, dù sao những gì nên nói anh cũng đã nói cả rồi. Việc của anh là phải chăm lo thật tốt cho Youngjin kìa, dạo gần đây anh đã để con bé phải lo lắng suy nghĩ nhiều rồi. Hai cha con anh sẽ quay trở lại cuộc sống như trước đây, còn Han Yujin vẫn chỉ là một người hàng xóm bình thường không hơn không kém. Như vậy có lẽ là tốt nhất rồi.

Hôm nay Gyuvin có cuộc họp với đối tác quan trọng nên anh đã sắp xếp thời gian đến gần trụ sở công ty của khách hàng từ sớm rồi tìm một quán cà phê để ngồi đợi. Thư ký của anh vì phải đi in thêm tài liệu nên xin phép đến sau một chút. Trong lúc anh đang tập trung xem xét lại hồ sơ để chuẩn bị cho buổi đàm phán hôm nay thì phát hiện ra Kim Hyunwoo ngồi ngay ở bàn phía sau anh. Anh vốn dĩ chẳng quan tâm lắm, chỉ tập trung vào công việc nhưng hắn lại chủ động cầm theo ly cà phê ngồi xuống phía đối diện anh.

Gyuvin chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn vị khách không mời mà tới ấy lấy một lần khiến hắn phải mở lời trước.

"Xin chào! Lâu rồi không gặp. Kim Gyuvin!"

Gyuvin biết là Kim Hyunwoo nhưng vẫn để hắn một mình thao thao bất tuyệt như thằng tự kỷ. Hắn muốn nói gì hay làm gì anh cũng mặc kệ, không thèm quan tâm.

"Tao sẽ kết hôn với Han Yujin đó, mày thấy cay không hả thằng chó?"

Gyuvin nghe đến hai từ kết hôn thì mới chợt dừng lại, ngước lên nhìn thẳng vào hắn như để xác nhận lại lời nói vừa rồi. Kết hôn? Hai người họ thật sự sẽ kết hôn sao? Ánh mắt anh phảng phất sự lo lắng. Dù đã quyết định không xen vào chuyện tình của hai người họ nhưng như vậy có phải là bồng bột quá rồi không? Han Yujin đúng là ngốc quá mà! Cậu ấy thông minh như vậy sao lại để một tên xấu xa quay mòng mòng vậy cơ chứ?

Hyunwoo đưa ra trước mặt anh một chiếc hộp nhung đỏ lắc qua lắc lại vẻ khoe khoang, mở ra bên trong là một cặp nhẫn long lanh đẹp mắt. Không cần phải nghĩ nhiều cũng biết hắn đang chuẩn bị cầu hôn Yujin đây mà.

"Sao hả? Nhẫn đẹp chứ?"

"Mày muốn làm gì thì tùy, chuyện của Han Yujin bây giờ không còn liên quan đến tao nữa"

Hyunwoo thấy thái độ cương quyết của anh thì đôi môi vẽ nên nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong đó ẩn chứa một sự khinh bỉ và mỉa mai.

"Ồ vậy sao? Tao nghĩ mày vẫn còn bận tâm đó. Không lẽ mày cam tâm dâng cái cây hái ra tiền đó cho tao thật sao?"

Gyuvin nghe xong thì bắt đầu cảm thấy bức bối trong người. Đối với Yujin có thể hắn là tất cả, nhưng với hắn, cậu lại chỉ là một cái cây hái ra tiền mà thôi. Gyuvin mỉm cười đầy chua chát, đau lòng thay cho người con trai tốt bụng mà anh thương.

"Đâu phải ai cũng chỉ sống vì tiền như mày? Nếu mày thực sự muốn cưới cậu ấy, xin hãy làm tròn bổn phận của một người chồng. Cậu ấy xứng đáng có được hạnh phúc"

"Xem ra anh bạn đây cũng rất si tình với người yêu tao nhỉ?"

Khuôn mặt hắn phản ánh sự khinh thường thấy rõ. Đối với hắn có lẽ tiền là quan trọng nhất, Han Yujin cũng chỉ là một công cụ để hắn lợi dụng mà thôi.

"Mày có bao giờ thực sự coi cậu ấy là người yêu không? Hay vốn dĩ từ đầu tất cả chỉ toàn là lừa dối và lợi dụng?"

Cảm xúc trong lòng Gyuvin đang trào dâng như làn sóng cuồn cuộn, nhưng anh vẫn luôn cố tỏ ra điềm tĩnh từ nãy đến giờ.

"Không phải vừa rồi mày còn nói là không liên quan hay sao? Tao có cưới nó về rồi hành hạ đánh đập thì cũng chẳng liên quan đến mày đâu. Dù sao kết hôn xong thì một nửa tài sản của nó cũng là của tao mà"

Gyuvin cười nửa miệng, hắn nghĩ chiếm đoạt tài sản của người khác mà đơn giản như vậy sao?

"Mày đúng là ở ngây thơ thật đó. Tài sản trước hôn nhân thì vẫn sẽ là của một mình Han Yujin mà thôi. Mày mà làm bậy thì cũng không lấy được một đồng nào đâu"

"Việc sang tên tài sản tao đã tính trước cả rồi, mày không cần phải lo giùm tao đâu. Thằng ngốc đó còn tin tưởng tao lắm, chỉ cần tao diễn một chút, nó sẽ vui vẻ dâng hết tài sản cho tao ngay thôi. Đến lúc đó nếu mày còn thích nó thì cứ việc đến giành lấy đi"

Hyunwoo ghé sát mặt đến mà nhếch môi cười nhìn Gyuvin đầy thách thức. Hắn vỗ vai anh mấy cái rồi đứng dậy rời đi.

"Thôi cũng sắp đến giờ đẹp rồi, chúc tao may mắn đi!"

Hyunwoo đã rời đi nhưng Gyuvin vẫn yên lặng ngồi đó, đôi mắt trầm buồn nhìn về phía cánh cửa quán cà phê đã đóng lại từ bao giờ. Trái tim anh đau đớn khi chứng kiến cảnh người mà anh thầm thương, người mà anh ao ước được bên cạnh, bị người yêu lừa gạt mà không hề hay biết. Rốt cuộc anh có nên làm điều gì đó để ngăn chuyện này lại hay không?

"Giám đốc, đến giờ rồi ạ"

Cô thư ký mang theo một tập tài liệu vừa in xong đến để cùng anh đi gặp đối tác, nhưng lúc này đây tâm trí anh lại đang nghĩ đến Yujin nên không có nghe thấy.

"Giám đốc, sắp đến giờ họp với đối tác rồi ạ, chúng ta nên đi thôi"

Gyuvin chần chừ suy nghĩ rồi cuối cùng vẫn là không nỡ để yên nhìn Yujin chịu đau khổ. Anh đứng bật dậy nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc tài liệu trên bàn.

"Thư ký Kang, rời cuộc họp hôm nay lại giúp tôi"

"Nhưng cuộc đàm phán hôm nay rất quan trọng thưa giám đốc"

"Cô là một thư ký giỏi, tôi tin cô xử lý được mà"

Gyuvin vẫn mặc kệ lời thư ký nói mà khẩn trương lao ra khỏi quán cà phê, quay trái quay phải tìm Hyunwoo nhưng hắn đã bắt taxi rời khỏi đó một lúc mất rồi. Anh lại không biết họ hẹn nhau ở đâu nên đành lấy điện thoại ra gọi cho con gái.

"Youngjinie, gửi cho papa số của chú Yujin đi con. Papa đang cần gấp"

"Dạ nhưng mà con lại không có số của chú ấy"

Gyuvin bực bội cúp máy xuống, ngay lập tức lái xe trở về nhà. Hi vọng anh có thể về kịp để ngăn cản chuyện này, bởi anh không muốn sau này mình phải sống trong sự hối hận và nuối tiếc.

Hình ảnh người mà anh yêu thương bị lừa dối, gạt bỏ, dần dần hiện hữu trong tâm trí anh. Một cảm giác đau xót và tuyệt vọng lan tỏa từ đáy lòng, như một con dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim của anh. Anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra, không đời nào!

Một bên đang sốt sắng phóng xe hết tốc độ về nhà cho kịp thời gian, còn phía bên kia lại đang thảnh thơi vui vẻ chọn đồ để chuẩn bị cho một buổi hẹn hò lãng mạn.

Nhất định anh phải về kịp! Nhất định là như thế!

Lúc anh vừa về đến nơi cũng là lúc Yujin vừa mở cửa ra khỏi nhà. Thấy Gyuvin đứng trước cửa phòng mình thở hồng hộc thì Yujin lấy làm lạ.

"Có chuyện gì không?"

"Cậu đang đến chỗ hẹn với Kim Hyunwoo sao?"

"Sao vậy? Tôi đi hẹn hò với người yêu cũng không được sao?"

Yujin tránh qua một bên để rời đi. Trong lòng Gyuvin dâng lên một cảm giác vấn vương. Anh bước nhanh đến phía cậu, và với một động tác nhẹ nhàng nhưng kiên định, anh giữ chặt tay cậu lại. Ánh mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt của cậu, chứa đựng một biển cảm xúc không thể diễn tả.

"Han Yujin! Tôi không muốn cậu đi, đừng đi gặp người đó"

Gyuvin nuốt nước bọt, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh ấy, anh cảm thấy như tim mình đang vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Giọng điệu của anh trầm buồn và chan chứa tình cảm.

"Có phải anh lại muốn nói anh Hyunwoo đang lừa dối tôi không? Lần trước còn chưa đủ sao? Anh tránh ra đi!"

Yujin muốn hất tay anh ra nhưng không được.

"Cậu phải tin tôi, Han Yujin. Tôi không muốn cậu phải đối mặt với sự phản bội từ người mà cậu tin tưởng. Tôi không thể giương mắt đứng nhìn cậu bị kẻ xấu lừa gạt được"

"Anh mới là kẻ xấu đó. Tại sao anh cứ năm lần bảy lượt muốn phá hỏng chuyện tốt của tôi vậy hả?"

Gyuvin hít một hơi sâu, rồi bằng một cách dũng cảm cương quyết, anh siết chặt tay của cậu và thú nhận.

"Vì tôi thích em"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip