27. Em xin lỗi

Yujin mất hơn một tuần mới ổn định được tâm trạng để quay trở lại trường làm việc, dù cậu vẫn còn phải suy tư rất nhiều. Gyuvin nói đúng, cậu phải mạnh mẽ hơn để chứng minh cho Kim Hyunwoo thấy cậu thiếu hắn vẫn có thể sống tốt hơn gấp trăm lần. Tuy nhiên vừa bước tới cổng trường cậu đã nghe được vô số lời xì xào bàn tán to nhỏ. Dù đã cố gắng đi thật nhanh nhưng những lời chỉ trích dèm pha ấy vẫn lọt vào tai cậu.

“Đó là thầy Han phải không?” Một giọng nói xen lẫn trong đám đông vang lên.

“Đúng rồi đó” một giọng khác đáp lại.

“Nghe nói thầy du học nước ngoài về mà để bị lừa như vậy, chắc là não có vấn đề rồi” một người khác lại tiếp tục câu chuyện.

“Thật ngu ngốc! Lớn vậy rồi còn để bị gạt” một người khác cười nhạo.

Bị đặt vào tình huống khó xử khiến Yujin chợt dừng lại, hít một hơi thật sâu. Cậu không hề biết chuyện của mình đã lan truyền khắp nơi như vậy, chân run run bước không nổi nữa. Cậu đã tự nhủ mình sẽ không bận tâm mấy lời đàm tiếu đó nhưng dường như lại không thể. Cuối cùng vẫn là không nhịn được mà quay đầu bỏ chạy.

Ôm mình trong cảm giác tự ti và lo lắng, cậu lang thang ngoài đường trong vô thức, cảm thấy mất phương hướng và bế tắc. Cảm giác bất lực và cô đơn bao trùm lấy cậu như một màn sương dày đặc. Trong cái tâm trạng hỗn độn đó, Yujin cảm thấy mình mất đi sự tự tin và niềm tin vào bản thân. Cậu thật sự không đủ can đảm một mình đối diện với những ánh nhìn miệt thị đó từ mọi người. Cậu không làm được!

“Yujin à…”

Vừa về đến trước cửa nhà, nhận ra giọng nói quen thuộc, Yujin có chút sững sờ. Kim Hyunwoo, sao hắn ta lại ở đây chứ? Cậu không thể để hắn nhìn thấy bộ dạng khó coi đó của cậu được. Cậu muốn chạy thật nhanh để thoát khỏi hắn nhưng có vẻ không kịp, cậu đã bị hắn giữ tay lại.

“Yujin à… Anh xin lỗi. Anh đã không nói với em chuyện anh nợ tiền bọn họ. Nhưng anh cũng vì cần tiền làm ăn nên mới vậy. Anh sợ em lo lắng nên không dám kể chuyện đó với em. Em nhất định phải tin anh. Anh thật lòng yêu em mà”.

“Đến nước này rồi anh còn không chịu thừa nhận?”

Yujin quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt hắn mà chất vấn.

“Số tiền hai tỷ là do Kim Gyuvin chuyển cho anh đúng không? Bao giờ anh mới chịu trả lại cho anh ấy?”

Hyunwoo hơi bất ngờ lý do tại sao Yujin biết về số tiền đó, nhưng cũng rất nhanh đã phản ứng lại.

“Không phải. Anh chưa hề nhận tiền của hắn. Kim Gyuvin đó thích em đến nỗi chuyện gì cũng có thể làm, em cũng biết rất rõ mà. Thằng đó muốn phá hôn lễ của chúng ta nên mới bày ra đủ trò đó”

Yujin cười đầy mỉa mai. Có phải hắn nghĩ cậu ngốc đến mức bây giờ vẫn còn chưa tỉnh ra? Nhìn sâu vào trong ánh mắt ấy, cậu thật sự không đoán ra rốt cuộc hắn ta đang nghĩ cái gì nữa. Giờ lời hắn nói cậu không thể phân biệt được câu nào là thật câu nào là giả nữa rồi.

“Tất nhiên tôi biết chuyện anh ấy muốn phá hôn lễ, nhưng chuyện đó còn không phải vì anh ấy biết bộ mặt thật của anh nên mới muốn bảo vệ tôi khỏi anh hay sao?”

“Yujin à… Đoạn ghi âm đó là do họ cố tình cắt ghép ác ý để hãm hại anh đó. Sao em dễ dàng tin bọn họ mà không tin tưởng anh chứ?”

“Trước đây là tôi ngốc nên mới tin tưởng anh, để anh lợi dụng. Nhưng bây giờ thì khác, tôi sẽ không mắc lừa anh nữa đâu”

Yujin cố giật tay hắn ra nhưng không được. Hắn còn muốn gì nữa đây? Hắn muốn cậu tha thứ cho hắn sau tất cả mọi chuyện trong khi hắn còn không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình hay sao? Đừng có mơ!

“Bỏ tôi ra!”

Hyunwoo cố chấp không những không buông tay mà còn ôm chầm lấy cậu.

“Yujinie anh yêu em thật lòng mà, em phải tin anh!”

Yujin tức giận lên gối đá trúng chỗ hiểm của hắn khiến hắn đau đớn mà buông tay ra rồi mở cửa muốn vào nhà, nhưng hắn lại nhanh tay giữ được.

“Yujin à! Em nghe anh giải thích đã!”

Taerae đang ở bên trong nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa liền tức tốc chạy ra.

“Ya Kim Hyunwoo, mày còn dám đến làm phiền Yujin nữa sao?”

Hyunwoo mặc kệ Taerae, hắn lúc này đã cùng đường rồi, chỉ có thể trông chờ vào Yujin mà thôi. Hắn tin rằng cậu vẫn còn yêu hắn, chỉ cần hắn dùng khổ nhục kế, nói ngon nói ngọt như trước đây thì kiểu gì cũng làm lành được với cậu thôi.

“Yujin à, em tin anh đi, người anh yêu chỉ có em mà thôi. Em không nhớ trước đây anh từng cứu em sao? Anh đã vì em mà bị đánh đến nhập viện. Nếu không yêu em sao anh phải làm vậy?”

Thấy Yujin có vẻ lại bắt đầu bận tâm suy nghĩ về chuyện đó, Taerae liền chạy vào trong phòng lấy ra một xấp ảnh chụp hắn và một người khác.

“Này Kim Hyunwoo. Mày diễn đủ chưa vậy? Nói thử xem! Đây là ai?”

Yujin cũng nhận lấy một bức ảnh trên tay Taerae để xem thử. Trong bức ảnh đó, Hyunwoo đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông, mà người đó lại chính là người đứng đầu trong nhóm bắt nạt cậu năm xưa. Yujin nhận thêm một cú sốc lớn khi phát hiện ra chuyện này, nếu Taerae ở phía sau không kịp đỡ lấy thì cậu đã ngã ra đất mất rồi.

“Kim Hyunwoo? Anh và anh ta quen nhau sao? Không lẽ chuyện năm xưa anh cứu tôi để tôi mang ơn anh chỉ là do anh và bạn anh dàn dựng?”

“Anh…”

“Còn phải hỏi sao? Sự thật chính là như vậy”

Hôm đó Taerae vô tình phát hiện ra mấy tấm ảnh này khi dọn dẹp xấp ảnh mà đám săn tin kia gửi cho anh. Anh nghĩ dù sao mọi chuyện cũng đã xong xuôi cả rồi nên muốn ném chúng đi cho khỏi chật phòng nhưng lại phát hiện ra sự việc trên. Sau khi tìm hiểu thêm thì anh mới biết được thì ra bọn chúng là cùng một giuộc với nhau. Khó khăn lắm Yujin mới phấn chấn trở lại, anh không muốn Yujin lại đau lòng thêm một lần nữa nên không muốn nhắc tới. Nhưng hắn vẫn còn đeo bám em trai anh như vậy thì anh sẽ không giữ kín chuyện này nữa.

“Yujin à… bọn anh chỉ là vô tình gặp lại nhau thôi. Anh còn muốn bắt anh ta đến xin lỗi em vì chuyện năm xưa nhưng anh ta không chịu nữa đó. Anh chỉ muốn em hạnh phúc thôi. Chỉ mấy bức ảnh trên thì nói lên điều gì chứ em?”

Yujin hoang mang không nói lên lời. Cậu thật không ngờ chuyện tình yêu mà trước đây cậu nghĩ đẹp như mơ ấy từ đầu đến cuối lại chỉ là sự lừa dối. Cậu tự cười bản thân mình đã quá ngây thơ khi để hắn quay mòng mòng hết lần này đến lần khác như vậy. Sự thật này quá phũ phàng rồi.

“Nói nghe hay quá ha. Được, nếu muốn Yujin hạnh phúc thì cũng dễ thôi”

Taerae chỉ tay về phía cửa sổ gió cuối hành lang.

“Nhảy xuống đi!”

“Anh bị điên à? Đây là tầng 15 đó!”

Kim Hyunwoo nhìn Taerae bất mãn mà hét lớn.

“Chỉ khi mày biến mất thì thằng bé mới được hạnh phúc. Nào! Nhảy đi! Không phải mày nói vì Yujin mày có thể làm tất cả sao?”

Hyunwoo hết lời chối cãi, bèn bực dọc rời đi.

Yujin ngồi thụp xuống đất, nức nở mà khóc như mưa.

“Anh à… Em xin lỗi. Đáng ra từ đầu em nên nghe lời anh mới phải. Em không nên tin tưởng vào anh ta”

Taerae nhìn em trai đau lòng như vậy thì cũng không khỏi xót xa, vòng tay ôm lấy em mà vỗ về.

“Được rồi, đừng khóc nữa. Mọi chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi”

“Cả anh và anh Gyuvin đều đã nhắc nhở em không biết bao nhiêu lần, là em cố chấp tin tưởng hắn, là em cứng đầu, là em quá ngu ngốc”

Yujin liên tục lấy nắm đấm đập vào đầu mình mà gào lên khóc. Mọi người đều đã cho cậu cơ hội tỉnh ra nhưng chính cậu đã làm họ thất vọng hết lần này đến lần khác. Những lời nhắc nhở của Gyuvin, của anh Taerae xen lẫn với những tiếng ồn ào đàm tiếu của mọi người xung quanh văng vẳng khiến Yujin dần bị kích động.

“Em không những để anh ta lừa mà còn khiến những người xung quanh vì em mà tổn thương. Em thực sự không xứng! Em không xứng được mọi người yêu thương! Em… em…”

Yujin hất tay Taerae ra rồi lao về phía cuối hành lang. Thằng nhóc này lại muốn làm cái gì đây? Taerae sợ hãi vội vã đứng dậy ngăn lại, cũng may mà anh nhanh chân chạy theo kịp ôm chặt cậu lại trước khi cậu làm chuyện dại dột.

“Yujin à… bình tĩnh lại đã. Đó không phải là lỗi của em”

“Bỏ em ra! Để em chết đi!”

Taerae đẩy Yujin ra rồi thẳng tay tát Yujin một cái thật mạnh. Đánh cậu anh cũng rất đau lòng, nhưng anh thực sự không muốn nhìn cậu phải khổ sở vì tên cặn bã kia như vậy.

“Han Yujin! Em lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho mình như vậy thôi à? Em chết rồi có thể tự giải thoát, còn những người xung quanh em thì sao? Còn anh, còn những người khác yêu thương em thì họ phải làm sao?”

“Em xin lỗi… Em xin lỗi…”

Taerae mắng cho Yujin một tràng rồi kéo tay cậu lôi về nhà.

“Không yêu thằng này thì yêu thằng khác. Em trai anh ưu tú thế này, thằng Kim Hyunwoo đó không có cửa! Nào đi về với anh!”


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip