62. Không dám đối mặt

Yujin ngày qua ngày sống trong một mớ cảm xúc hỗn loạn và mâu thuẫn. Từ khoảnh khắc biết được sự thật về tai nạn của ba mình, cậu cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lồng ngực khiến cậu khó thở mỗi khi nghĩ đến Gyuvin. Những ngày trước đó, tình cảm giữa hai người vẫn nồng ấm, thậm chí cậu từng nghĩ rằng cuối cùng mình cũng tìm thấy một nơi để dựa vào sau tất cả những đau buồn đã trải qua. Nhưng giờ đây, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh, tim cậu lại thắt lại, những nhịp đập trở nên đau đớn và dằn vặt.

Yujin biết Gyuvin không có lỗi. Anh chẳng làm gì sai. Nhưng nỗi đau mất đi người ba yêu thương nhất vẫn cứ âm ỉ trong cậu, như một vết thương chưa bao giờ lành. Ý nghĩ về việc tai nạn đó xảy ra do ba của anh gây ra luôn lởn vởn trong đầu, khiến cậu không thể nào yên tâm mà tiếp tục vui vẻ bên cạnh anh. Những ký ức về ba luôn hiện lên mỗi khi cậu nhắm mắt, cùng với đó là hình ảnh Gyuvin – người cậu yêu thương nhưng cũng là người mang theo bóng ma của quá khứ đau thương.

Mỗi khi anh nắm lấy tay cậu, cử chỉ nhẹ nhàng và dịu dàng ấy lại khiến Yujin cảm thấy có lỗi với ba mình. Một giọng nói nhỏ bé nhưng dai dẳng cứ vang lên trong đầu.

"Làm sao mày có thể yêu con trai của người hại chết ba mày được chứ?"

Điều này khiến Yujin rơi vào sự giằng xé không dứt, dù biết Gyuvin không đáng trách, nhưng cậu không thể bỏ qua nỗi đau của chính mình. Cậu tự hỏi, nếu tiếp tục ở bên anh, có phải là cậu đang phản bội người ba đã khuất không? Nhưng nếu rời xa anh, cậu sẽ phải chịu đựng nỗi cô đơn và mất mát thêm một lần nữa. Yujin không biết làm thế nào để đối diện với cả hai bên, tình yêu dành cho Gyuvin và sự kính trọng đối với người ba quá cố. Những câu hỏi ấy cứ xoáy sâu vào tâm trí, không để cậu có lấy một khoảnh khắc yên bình. Cậu lạc lối giữa tình yêu và nỗi đau, không biết phải chọn con đường nào để trái tim mình có thể bình yên.

Gyuvin không thể không cảm nhận được sự khác lạ của Yujin. Trước đây, mỗi buổi hẹn hò của hai người đều tràn đầy tiếng cười và những câu chuyện không bao giờ dứt. Yujin luôn háo hức lắng nghe anh kể những câu chuyện vô tư hồi nhỏ, đôi khi cậu còn cười đến mức không tài nào ngừng được. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Ngồi trước mặt Yujin trong một buổi tối hẹn hò tại nhà hàng sang trọng, Gyuvin cố gắng tạo không khí vui vẻ như trước. Anh kể một câu chuyện hài hước về lần anh gặp rắc rối trong lớp học, cố gắng làm cậu mỉm cười. Nhưng Yujin chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt cậu không còn ánh lên sự vui tươi nữa. Cậu nhìn xuống đĩa thức ăn, cắt từng miếng nhỏ mà không để tâm đến câu chuyện của anh. Không còn những phản ứng nhanh nhạy, không còn sự hứng thú trong ánh mắt của cậu, chỉ có sự xa cách và yên lặng đầy lạ lẫm.

Gyuvin không biết phải làm gì để phá vỡ khoảng cách đang lớn dần giữa họ. Anh ngừng lại, nhẹ nhàng hỏi.
 
"Em sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao?"

"Không sao ạ"

Yujin ngẩng đầu lên một chút nở một nụ cười gượng gạo, chỉ một câu ngắn gọn, không có thêm lời giải thích, rồi lại cúi đầu chăm chú vào đĩa thức ăn trước mặt. Cả hai lại tiếp tục rơi vào khoảng lặng.  m thanh từ cuộc nói chuyện của những bàn ăn xung quanh họ dường như nhạt nhòa, chỉ còn lại sự im lặng nặng nề bao trùm. Gyuvin nhìn Yujin, cảm giác bối rối và lo lắng tràn ngập. Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao người mình yêu thương lại đột nhiên xa cách như vậy. Anh cố gắng bắt chuyện thêm, nhưng mọi câu hỏi của anh chỉ nhận lại những câu trả lời nhạt nhẽo và hờ hững từ cậu.

Khi về nhà, cả hai đi dạo trong công viên dưới sảnh chung cư, Gyuvin nhẹ nhàng nắm tay Yujin như thói quen, nhưng cậu lại ngay lập tức rút tay về.

"Tay em hơi lạnh"

Rồi cậu nhét cả hai tay vào túi áo khoác, tránh đi ánh mắt bối rối của Gyuvin. Anh cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng không biết bắt đầu từ đâu để hỏi.

Những ngày sau đó, Yujin dường như trở nên bận rộn hơn thường lệ. Mỗi khi Gyuvin rủ đi chơi, cậu luôn có một lý do để từ chối. Khi thì ở lại trường để họp, khi lại bận soạn giáo án. Dù anh cố gắng thay đổi thời gian, cậu vẫn khéo léo lảng tránh.

Có lần Gyuvin đặt trước vé xem phim mà Yujin yêu thích vì anh biết cậu đã chờ ngày công chiếu từ lâu, nhưng khi anh gọi, cậu chỉ từ chối một cách ngắn gọn.

"Anh rủ ai khác đi nhé, em bận rồi"

Từng hành động né tránh, từng lần từ chối như vậy dần dần khiến Gyuvin cảm nhận rõ ràng sự xa cách. Mỗi khi nhìn Yujin, anh có thể thấy sự mệt mỏi và nỗi buồn ẩn hiện trong mắt cậu, nhưng không thể hiểu tại sao cậu lại ngày càng xa anh như vậy. Dù có hỏi lý do bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cậu vẫn không trả lời anh mà lảng sang chuyện khác.

Gunwook ngồi trên ghế, liếc qua Gyuvin nằm dài trên ghế sofa, thở dài hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, không kiềm chế được, đành bước lại gần hỏi.

“Cuối tuần anh không dẫn người yêu đi chơi à? Sao lại nằm dài ở nhà thế?”

Gyuvin quay đầu nhìn Gunwook, đôi mắt buồn bã, thoáng chút bối rối. Anh im lặng một lúc rồi lại thở dài, giọng trĩu nặng.

“Dạo này Yujinie lạ lắm, Gunwook à. Em ấy cứ lạnh nhạt, né tránh mọi cử chỉ thân thiết của anh. Ngay cả khi anh cố gắng gần gũi, em ấy cũng tránh xa. Anh rủ đi chơi thì lúc nào cũng bảo bận hoặc kêu mệt. Chú nghĩ xem, rốt cuộc là tại sao?”

Gunwook nghe vậy liền nhếch môi cười khẩy, đôi mắt lóe lên chút tinh nghịch.

“Hỏi trời mới biết! Chắc anh làm gì sai với cậu ấy rồi, không thì sao tự dưng lại thế?”

Gyuvin khẽ nhíu mày, cảm giác khó chịu len lỏi trong lồng ngực. Anh lặng im trong chốc lát, nhìn chăm chăm lên trần nhà, ánh mắt đượm vẻ ưu tư.

“Hay là anh quan tâm em ấy chưa đủ? Có thể Yujinie đang gặp áp lực gì đó về công việc, mà anh thì không nhận ra”

Gunwook nghiêng đầu, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi.

“Cậu ấy như vậy từ khi nào?”

“Hình như là sau hôm về nhà mình chơi”

Gyuvin trả lời, đôi lông mày nhíu lại sâu hơn, như đang cố gắng tìm câu trả lời trong trí nhớ. Gunwook thoáng nghĩ rồi nói, giọng đầy tò mò.

“Vậy thì có khi nào cậu ấy không hài lòng về nhà mình không? Chê nhà mình nghèo chẳng hạn. Nghe nói nhà Yujin giàu lắm. Cậu ấy chỉ đi ở nhờ nhà anh họ cho gần trường thôi, chứ nhà chính thì là biệt thự to đùng kia mà”

Gyuvin lắc đầu ngay lập tức, giọng đầy chắc chắn.

“Chú nghĩ Yujinie sống vật chất như vậy sao?”

Gunwook nhún vai, vẻ mặt thờ ơ nhưng không hẳn phủ nhận.

“Ai mà biết được, người yêu anh chứ người yêu em đâu mà em biết”

Gyuvin nghe vậy lòng càng thêm rối bời. Anh không tin rằng Yujin lại suy nghĩ nông cạn như vậy, nhưng mọi thứ đang dần rời khỏi tầm kiểm soát của anh. Sự lạnh nhạt và xa cách của Yujin khiến trái tim anh đau thắt mỗi ngày. Cảm giác như anh đang mất dần đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng, nhưng lại không thể làm gì để ngăn chặn. Gyuvin tự hỏi, liệu có điều gì đó anh chưa hiểu hết về Yujin, về những gì đang diễn ra trong lòng em, nhưng dù cố gắng thế nào, anh vẫn không tìm được lời giải.

Hôm nay Gyuvin một mình về quê để đón con gái, sau khi con bé đã ở lại chơi với bà nội suốt hai tuần nghỉ hè. Ngôi nhà thân thuộc mang lại cho anh cảm giác bình yên nhưng cũng xen lẫn chút lo âu về mối quan hệ đang gặp trục trặc với Yujin.

Khi Gyuvin vừa bước chân vào nhà, ánh nắng chiều dịu nhẹ trải dài khắp sân, anh nhìn thấy Youngjin đang chơi đùa với bà nội ngoài vườn. Con bé ngay lập tức nhận ra dáng ba nó, đôi mắt sáng lên niềm vui và hào hứng. Không chờ đợi thêm giây nào, Youngjin chạy thật nhanh về phía Gyuvin, đôi chân nhỏ lấp ló trong bộ váy hồng xinh xắn, vừa chạy vừa hét lên.

"Aaaaa Papa!"

Trước khi Gyuvin kịp cúi xuống, con bé đã nhảy phóc vào lòng anh, ôm chặt lấy ba mình. Gyuvin bật cười, ôm con bé thật chặt, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng khi cảm nhận đôi tay nhỏ xíu của Youngjin vòng quanh cổ mình.

"Youngjinie ở đây có ngoan không? Có nghe lời bà không nào?"

Gyuvin hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò.

Youngjin nghiêng đầu cười tươi, đôi mắt tròn xoe, đáp ngay lập tức.

"Youngjinie tất nhiên là ngoan rồi! Con nhớ papa quá đi mất!"

Nghe con bé trả lời với sự hồn nhiên, Gyuvin cảm thấy nhẹ nhõm. Anh vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của con gái, đôi môi khẽ nở một nụ cười dịu dàng.
 
"Thật không đó?"

“Thật mà! Yêu papa nhất luôn!”

Cái ôm ấm áp của Youngjin giúp Gyuvin tạm thời quên đi những nỗi lo đang bủa vây trong lòng về Yujin. Anh cảm nhận được tình yêu thương vô bờ của con gái dành cho mình, nhưng bên dưới niềm hạnh phúc ấy, những băn khoăn về chuyện của Yujin vẫn len lỏi sâu trong tâm trí anh.

Khi Gyuvin đang ôm Youngjin trong vòng tay, anh thấy mẹ mình bước đến từ phía cửa. Nụ cười hiền từ của bà hiện rõ trên khuôn mặt. Anh cúi đầu chào mẹ.

"Mẹ! Mẹ có khỏe không ạ?"

Bà nội Youngjin gật đầu, đôi mắt dịu dàng nhìn hai cha con. Nhưng ngay lúc đó, Youngjin ngẩng đầu lên, mắt tròn xoe hỏi.
 
"Papa! Chú Yujin đâu rồi ạ? Sao chú không đi cùng papa?"

Câu hỏi ngây thơ của con gái khiến Gyuvin hơi khựng lại trong chốc lát, nhưng anh nhanh chóng nở nụ cười và đáp.
 
"Chú Yujin bận đi dạy ở trường rồi con à"

Youngjin bĩu môi một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, rồi quay lại tiếp tục ôm chặt ba mình.

Bà nội Youngjin đứng bên cạnh, nhìn hai cha con âu yếm một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi thăm, giọng bà có chút lo lắng. 

"Gyuvinie, dạo này con với Yujin sao rồi? Hai đứa vẫn ổn chứ? Có xích mích hay giận dỗi gì không?"

Câu hỏi đột ngột khiến Gyuvin hơi chững lại. Anh thoáng bối rối, mắt liếc qua mẹ như muốn tìm hiểu lý do bà hỏi điều này. Sau một thoáng ngập ngừng, Gyuvin cố giữ vẻ bình thản, trả lời bằng giọng điềm tĩnh. 

"Cũng có chút chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu ạ"

Nghe vậy, mẹ anh khẽ thở dài, nhưng ánh mắt vẫn không hoàn toàn dịu đi. Bà đứng lặng, đôi mắt thoáng chút đăm chiêu, nét lo lắng dường như vẫn còn vương vấn. Điều này khiến Gyuvin bất giác cảm thấy có gì đó không ổn. Thái độ lạ lùng của mẹ làm anh khó hiểu, bà vốn không hay bận tâm thái quá về chuyện yêu đương của anh, ngay cả đối với Gunwook cũng thế, nhưng tại sao hôm nay lại khác?

Cảm giác lo lắng mơ hồ bắt đầu len lỏi trong anh. Sự thay đổi trong cách cư xử của Yujin đã làm anh trăn trở nhiều ngày qua, và bây giờ, sự bận tâm từ mẹ càng khiến anh nghi ngờ hơn. Nhớ lại vào ngày ra mắt hôm đó ánh mắt mẹ anh nhìn Yujin cũng có gì đó rất lạ. Anh quyết định hỏi thẳng, giọng không giấu nổi sự nghi ngờ.
 
"Mẹ… sao mẹ có vẻ lo lắng chuyện của con với Yujinie vậy? Có chuyện gì sao ạ?"

Mẹ anh thoáng khựng lại, như đang đấu tranh nội tâm, không biết nên bắt đầu từ đâu. Ánh mắt bà dao động trong giây lát, rồi né tránh cái nhìn của con trai. Có gì đó rất nặng nề trong bầu không khí, và Gyuvin càng thêm cảm giác bất an. Cuối cùng, bà hít một hơi sâu, như để lấy can đảm, rồi dịu dàng quay sang cháu gái.

"Youngjinie, con vào nhà chơi nhé. Bà có làm món bánh con thích để trong bếp rồi đấy"

Youngjin ngước nhìn ba với đôi mắt tò mò, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo lời bà. Con bé chạy vào nhà, đôi chân nhỏ xinh khẽ nhún nhảy, để lại khoảng sân rộng rãi chỉ còn lại hai người lớn đối diện nhau.

Khi bóng dáng của Youngjin khuất hẳn, mẹ Gyuvin thở dài, tiếng thở nặng trĩu như thể đang mang trên vai một gánh nặng vô hình. Bà từ từ ngồi xuống ghế, ánh mắt xa xăm như đang lạc vào dòng ký ức xa xưa.

"Gyuvinie… mẹ đã định không bao giờ nói ra chuyện này, nhưng có lẽ mẹ không thể giấu con được nữa"

Giọng bà trở nên trầm đục, nặng nề, từng lời từng chữ như kéo dài không khí căng thẳng giữa hai người.

Gyuvin khẽ chau mày, cảm giác ngờ vực ngày càng rõ nét trong tâm trí. Anh ngồi xuống bên cạnh mẹ, nhưng cảm thấy mình như đang chuẩn bị đối diện với một điều gì đó khủng khiếp mà anh không ngờ tới.

"Chuyện liên quan đến ba của con…"

Mẹ anh bắt đầu, ngập ngừng trong một thoáng trước khi tiếp tục.

“Con còn nhớ vụ tai nạn của ba con nhiều năm trước không? Hôm ấy, ba con đã uống rượu rồi lái xe, và… đã gây ra một vụ tai nạn nghiêm trọng"

Gyuvin im lặng, cả người anh cứng lại. Tất nhiên anh còn nhớ. Vụ tai nạn đó đã ám ảnh gia đình anh suốt nhiều năm. Ba anh đã vì chuyện đó mà hiện tại vẫn đang lĩnh án tù. Nhưng tại sao mẹ anh lại nhắc lại chuyện đó vào lúc này?

"Người đàn ông mà ba con đâm phải… ông ấy đã không qua khỏi, Gyuvinie. Và… có vẻ như Yujin cũng nhận ra rồi, người đó chính là ba của thằng bé"

Những lời cuối cùng của mẹ như một tiếng sét đánh ngang tai. Gyuvin bất động, cả thế giới như sụp đổ trong khoảnh khắc đó. Anh không thể tin vào tai mình, từng lời mẹ nói cứ vang vọng trong đầu anh, như một cơn ác mộng không có hồi kết.

Ba của Yujin? Người đã qua đời trong vụ tai nạn đó chính là ba của Yujin?

Trái tim Gyuvin đập mạnh, từng nhịp đập như đau nhói trong lồng ngực. Đầu óc anh trống rỗng, không còn nghe thấy gì ngoài những lời đó. Toàn thân anh cứng đờ, không biết phải làm gì tiếp theo. Mọi thứ dường như đảo lộn, và một câu hỏi lớn bỗng hiện lên trong tâm trí.

Yujin… đã biết chuyện này từ bao giờ rồi? Đó chính là lý do cho những thái độ khác lạ gần đây của em ấy hay sao?

Cả người anh như bị nhấn chìm trong cơn bão cảm xúc. Nỗi đau, sự bối rối, và cảm giác mất mát đan xen nhau, tạo nên một mớ hỗn độn trong lòng Gyuvin mà anh chưa bao giờ phải đối mặt trước đây.

Yujin à… anh xin lỗi…

Em hẳn là đang cảm thấy khó khăn lắm... đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip