mùa anh đào năm ấy
Tháng ba mùa hoa anh đào nở rộ trên đất Nhật, Kim Gyuvin cũng muốn đi ra đường ngắm nhìn xuân sắc đắm mình trong thế giới phớt hồng trong trẻo. Anh cố gắng lục lọi, tìm tòi mọi thứ trang phục đẹp đẽ nhất treo trong tủ ướm lên người chuẩn bị cho chuyến du ngoạn đầu tiên trong năm. Anh chọn cho mình chiếc somi xanh quần âu trắng, tạo kiểu tóc bảnh bao lên phố chìm đắm vào thiên nhiên đất trời. Đường phố bây giờ đâu đâu cũng là người đi du xuân. Ai cũng đi cùng người thân yêu của mình tay trong tay hạnh phúc. Mọi người đều cố gắng chụp những bức ảnh lưu lại kỉ niệm về mùa anh đào năm nay. Để có cho mình những tư liệu đặc sắc, anh đã mang chiếc máy ảnh được bố tặng vào dịp sinh nhật mười tám tuổi của mình để bắt lấy những khoảnh khắc trọn vẹn ngày anh đào đẹp nhất. Mọi thước phim ghi dấu kỉ niệm về gia đình bốn người tay trong tay cười nói vui đùa dưới tán cây mùa xuân, cụ ông đầu đã bạc trắng miệng tươi cười rạng rỡ đưa tay lấy những cách hoa hồng phớt vương trên tóc người thương, những đứa trẻ chừng năm sáu tuổi chạy nhảy xung quanh, đứa nào đứa nấy cũng có cho mình que thổi bong bóng mà rải khắp đường đi lối về. Kim Gyuvin vẫn đứng say sưa như thế bắt từng khoảnh khắc một. Lọt vào ống kính của anh bấy giờ là hình ảnh người hoạ sĩ ngồi dưới tán cây ven đường đang hoạ lên trang giấy từng chút một về những tán anh đào. Anh say sưa ngắm nhìn theo từng nét vẽ mà người hoạ sĩ tạo nên càng nhìn càng đắm chìm vào đó. Càng gần đến bước cuối cùng, bức tranh không hề giống như trong tưởng tượng của anh về những đặc trưng mùa xuân cây cối đâm chồi ngàn hoa đua sắc mà lại là một màu xám xịt điểm xuyết tia nắng mờ nhoè. Anh nhìn mãi vẫn chẳng nghĩ ra được màu xám xịt kia là màu của thứ gì giữa không gian thơ mộng của bản tình ca này.
"Là cái bóng của anh đào"
Người hoạ sĩ miệng trả lời nhưng chẳng nhìn anh lấy một lần mà vẫn say sưa chấm phá cho bức tranh của mình. Anh có chút giật mình khi bị phát hiện nhìn trộm và người vẽ cũng biết là bản thân anh đang không hiểu về bức tranh đang vẽ gì nhưng vẫn say sưa ngắm nhìn.
"Tại sao cậu lại vẽ bóng anh đào vậy? Mùa xuân tươi đẹp thế này có quá nhiều thứ để đưa vào trong tranh kia mà"
"Đối với tôi, xuân sắc chỉ là phù du còn hiện thực mới tàn nhẫn. Tàn nhẫn không chỉ với mùa xuân mà tàn nhẫn với cả con người"
"Không đâu..."
"Chắc anh thích mùa xuân lắm nhỉ? Xin lỗi vì phá hỏng trí tưởng tượng phong phú của anh"
"Mùa xuân trong cậu héo úa thế sao?"
Cây cọ trên tay người hoạ sĩ trượt dài trên tranh để lại một đường mực đen thẫm trên trang giấy. Han Yujin ghét nhất bị người khác biết được tâm hồn ẩn sâu bên trong cậu có những gì. Cậu ghét việc bộc lộ sự tàn khô bên trong cho bất cứ ai. Đó chính là điểm yếu của bản thân và là điểm để người khác vin vào đó mà lợi dụng. Đặt nhẹ cây bút xuống, cậu quay lại nhìn thẳng vào người đối diện với ánh mắt đầy tức giận. Nhưng chỉ trong giây phút, cậu đã bị gương mặt anh tuấn kia hớp hồn. Mái tóc màu nâu hạt dẻ lấp lánh dưới ánh xuân xanh cùng đôi mắt trong veo đầy sự quan tâm đến người đối diện. Mọi thứ thực sự vô cùng hoàn hảo khiến người ta phải thốt lên là tuyệt sắc giai nhân.
"Không... Chỉ là... Tôi không thích mùa xuân thôi"
"Nhưng rõ ràng là cậu có thích mà. Thích nó, quý mến nó mới có thể ngồi đây hoạ lên trang giấy đẹp thế kia được"
"Anh lạc quan thật đấy. Nhưng mà tôi chỉ đến đây tìm chất liệu mới cho bản thân thôi. Những thứ tôi ghét, tôi mới tạo ra màu của tôi được"
"Là những màu u ám sao?"
"U ám như cái bóng ấy"
Cậu đứng dậy thu gọn khung tranh cùng đống màu vẽ và cọ bút của mình lại cất lại vào balo rồi rời đi. Anh đứng đó nhìn cậu hoà lẫn vào dòng người quay đầu bước tiếp để tìm tiếp tư liệu cho mình thì chân anh đột nhiên giẫm lên thứ gì đó. Gyuvin cúi xuống nhìn mới thấy đó là cây cọ người hoạ sĩ kia làm rơi. Anh đặt cây bút vào trong khăn tay của mình rồi cất vào túi quần mong cả hai hữu duyên gặp lại anh sẽ đưa trả cậu.
Trời mùa xuân đang hửng nắng đột ngột chuyển mưa lớn. Ai nấy đều nhanh chân chạy tìm chỗ trú mưa cho riêng mình. Cơn mưa mùa xuân thường lất phất nhưng nay lại nặng hạt đến lạ. Anh chạy vào bến xe bus bên đường tránh mưa. Gyuvin đưa tay lên phủi bay đi những giọt mưa đọng trên áo rồi kiểm tra máy ảnh của bản thân có hỏng hóc gì không. May mắn thay mọi thứ vẫn hoạt động bình thường, ảnh bên trong vẫn sắc nét không thiếu một tấm. Anh kiểm tra từng bức ảnh một ngắm nhìn lại tuyệt phẩm của mình mà cảm thán.
"Anh chụp được nhiều ảnh chưa?"
Anh có chút giật mình, quay ra thấy người nói chuyện với mình là người hoạ sĩ khi nãy đây mà. Gyuvin lấy từ trong túi quần chiếc khăn tay đưa cho cậu.
"Tôi không có bị ướt. Anh lau cho mình đi"
"Ý tôi cậu mở khăn ra đi"
Yujin ngạc nhiên khi mở khăn tay ra là cây cọ của cậu bởi nó được khắc trên thân mình tên viết tắt của cậu HYJ.
"Trả cho cậu. Tôi biết chúng ta sẽ gặp lại nên tôi mới gói gọn vào trong này"
"Vậy nếu không gặp lại thì sao?"
"Tôi vẫn sẽ giữ cây cọ và đợi đến khi chúng ta gặp lại nhau"
Cậu nở một nụ cười hiếm hoi sau nhiều năm không biết niềm vui là gì. Cười vì sự lém lỉnh của một người mới gặp lần đầu cùng sự vụng về trong giây phút của bản thân để cậu gặp lại con người đầy khiếu hài hước này.
"Cậu là người Hàn Quốc nhỉ? Cậu ở bên này định cư hay đi du lịch vậy?"
"Tôi muốn đến đây khám phá cái mới cho bản thân mình"
"Cậu sẽ ở đây trong bao lâu vậy?"
"Tôi cũng không biết nữa. Chắc đến khi nào tâm trang tôi tốt hơn. Tôi sẽ quay lại Hàn. Còn anh thì sao?"
"Tôi muốn tận hưởng mùa anh đào. Chỉ vậy thôi"
Một khoảng lặng giữa anh và cậu, không ai nói với nhau lời nào, chỉ nghe thấy tiếng mưa rả rích ngoài trời. Cơn mưa nặng hạt giờ đã ngớt dần rồi tạnh hẳn để lại những vũng nước lớn trên mặt đường. Chiếc xe taxi lao nhanh về phía trước và đi vào vũng nước lớn làm bắn nước tứ tung. Cậu có chút giật mình đưa tay che mặt nhưng lại chẳng cảm thấy giọt nước nào bắn lên người. Yujin từ từ bỏ cánh tay xuống đã thấy anh đỡ trọn dòng nước bẩn đấy thay cậu. Sao anh lại đỡ cho cậu chứ? Hành động ấy của anh không phải ai cũng sẵn sàng giúp người khác trong tình huống như vậy. Trên đời này lại có người tinh tế đến thế sao?
"Anh bị ướt hết rồi"
"Không sao đâu. Lấy khăn tay lau đi là được"
"Anh định lấy cái khăn tay dính mực kia sao?"
Nhìn xuống chiếc khăn tay ban nãy anh mới nhớ ra mình đã đặt cây cọ dính toàn mực đen của cậu vào đó rồi tự nhận ra sự ngô nghê của mình trong đó miệng cười trừ.
"Lấy khăn của tôi mà lau. Đây"
"Trên khăn cũng khắc tên riêng của cậu nhỉ?"
"Viết tắt tên của tôi khi được viết thành chữ Latinh. Han Yujin. Đấy vốn là sở thích của tôi để không bị cầm nhầm đồ"
"Tôi là Kim Gyuvin. Rất vui được gặp cậu nơi đất khách thế này. Cậu cứ yên tâm. Dùng xong tôi sẽ trả lại ngay"
"Vậy sao?"
"Nhưng phải là lúc tôi giặt sạch sẽ cái khăn mới trả cậu được. Vậy, cho tôi xin thông tin liên hệ đi. Hẹn cậu một dịp gần nhất để tôi trả cho cậu"
"Được thôi"
Ta và người đều không nghĩ được rằng đây là chốn kết nối sợi dây định mệnh của đôi ta.
- Shadow -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip