2. Đây là đâu?
Tỉnh lại lần nữa là lúc ánh đèn sáng chói chiếu thẳng vào mắt anh. Yujin khẽ dụi mắt nhìn, xung quanh đều là một màu trắng toát đến đáng sợ. Có khi nào Hắc Bạch Vô Thường chuẩn bị nhảy ra tuyên án anh sẽ lên thiên đường hay xuống địa ngục không? Khi còn sống anh là một cảnh sát tâm huyết với nghề, giúp đỡ không biết bao nhiêu người rồi, chắc chắn là sẽ được lên thiên đường thôi nhỉ?
"Yujinie... Con tỉnh rồi sao? Thật là may quá"
Một người phụ nữ nhìn thấy anh tỉnh lại thì khóc nức nở vui mừng. Bà nắm lấy bàn tay anh mà siết chặt.
"Yujin, con thấy trong người sao rồi? Có đau ở đâu không?"
"Tôi không sao. N-nhưng bà là ai vậy?"
Yujin ngơ ngác, nghe nói Hắc Bạch Vô Thường là đàn ông mà nhỉ? Người phụ nữ này nhìn chẳng giống một chút nào cả. Hay là bọn họ cố ý biến hình thế này cho có cảm giác gần gũi, thân thương vậy ta?
"Yujin? Con sao vậy? Không nhận ra mẹ sao?"
"M-mẹ!?"
Yujin đơ người, ba mẹ anh mất từ khi anh còn nhỏ, anh do một tay ra bà ngoại nuôi nấng. Nhưng bà cũng đã mất cách đây 2 năm, cho nên anh không còn người thân thích nào khác mà chỉ sống lủi thủi có một mình. Đã từ rất lâu anh không còn được gọi một tiếng mẹ này nữa rồi, nước mắt bất giác mà rơi xuống hai gò má. Anh nhớ mẹ lắm!
Xem ra anh thật sự chết rồi, nếu không thì sao có thể gặp lại mẹ được chứ? Nhưng mà cũng không đúng, người mẹ trong ký ức hồi còn nhỏ của anh đâu phải thế này? Rốt cuộc đây là đâu?
Thấy thái độ khác lạ của anh, người phụ nữ kia bèn gọi bác sĩ đến khám thử.
"Bác sĩ à, có phải con trai tôi bị mất trí nhớ rồi không?"
Yujin ngồi ngoan ngoãn cho bác sĩ kiểm tra tổng quát lại một lượt. Bản thân anh không còn thấy đau ở đâu cả nhưng vẫn có chút hoang mang, giải thích thế nào cũng không ai tin là họ nhầm người vì họ cho rằng anh chỉ là đang mất trí nhớ mà thôi.
"Tôi đã nói rằng tôi không phải con trai bà rồi mà"
Bác sĩ và người phụ nữ kia nhìn nhau khó hiểu.
"Vậy nhóc có nhớ mình là ai không?"
"Tôi tên Han Yujin, năm nay 26 tuổi, là một cảnh sát của Sở cảnh sát Seoul"
Người phụ nữ kia nắm lấy tay cậu, gương mặt nhăn lại mà rơm rớm nước mắt, ôn tồn bảo.
"Yujin à, năm nay con mới 16 tuổi thôi mà. Con vẫn ổn đó chứ?"
Yujin chợt hoá đá, anh xuyên không rồi sao? Đang từ 26 tuổi xuyên về thành 16 tuổi, trẻ ra hẳn 10 tuổi thế này rốt cuộc anh nên vui hay nên buồn đây?
Sau khi tìm đủ mọi cách chứng minh thân phận của mình trong bất lực, anh nhận ra ở đây là một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của mình. Rất có thể vì tai nạn đó nên anh đã xuyên không và sống trong thân xác của một cậu nhóc 16 tuổi cùng tên với anh, gương mặt cũng giống y chang, chỉ có điều nhìn trẻ hơn và dễ thương hơn anh một chút.
Không còn cách nào khác nữa, anh đành chấp nhận tạm thời sống trong thân xác này một thời gian trước đã rồi sau đó sẽ tìm cách quay về sau.
___________
Hôm nay là ngày đầu tiên Yujin quay trở lại trường học sau một thời gian dài nằm viện và dưỡng bệnh ở nhà. Ngôi trường này cũng khá giống với những ngôi trường trung học khác ở thế giới của anh. Chỉ có điều khi đó anh cũng có vài người bạn thân, còn ở đây thì không.
Ngay từ khi bước vào trường, anh đã cảm nhận được hàng chục, hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Không lẽ anh đẹp trai đến vậy sao?
Trước đây khi còn ở Học viện cảnh sát, anh cũng không ít lần nhận được thư tỏ tình của mấy bạn nữ khóa dưới, nhưng chưa từng có cảm giác nhận được sự chú ý từ quá nhiều người cùng một lúc như thế này thì phải. Nghĩ đến đây thôi là anh đã khoái lắm rồi, ngẩng cao đầu mà tự tin bước vào trường.
"Nghe nói cậu ta nhảy xuống sông tự tử nhưng lại không chết đó"
"Tôi cũng nghe nói vậy"
"Tôi còn nghe nói cậu ta bắt nạt bạn học, bị ép chuyển trường, vì xấu hổ nên mới nghĩ quẩn đó"
"Eo ôi kẻ đi bắt nạt người ta lại nghĩ mình là nạn nhân hay gì? Nực cười thật đó!"
Nghe được mấy lời bàn tán ấy khiến Yujin cười có chút gượng gạo. Những lời dè bỉu này không khỏi khiến anh thấy lạ lẫm, chắc mẩm chẳng liên quan gì đến mình nên anh tiếp tục rảo bước đến lớp.
Đây rồi, là lớp 10O2! Mẹ đã dặn đi dặn lại là anh đang học lớp 10O2, có lẽ là ở đây. Nhưng mà sao lại đặt tên lớp là O nhỉ? Dãy nhà bên kia thì có A và B, tại sao lớp anh không phải là C mà lại là O cơ chứ? Anh thực sự có chút thắc mắc đó.
Yujin ung dung bước vào lớp, lại là những ánh nhìn phán xét đó. Lần này anh nhận ra có gì đó là lạ. Ánh mắt kia không phải là ngưỡng mộ mà là ghen ghét. Có vẻ như anh không được hoan nghênh ở đây thì phải.
"Xin chào! Cho hỏi chỗ ngồi của tôi ở đâu vậy?"
Một cô bạn chỉ tay cho anh về chiếc bàn phía cuối lớp.
"Bên đó đó!"
"Cảm ơn!"
Yujin mỉm cười cúi chào rồi ngồi vào chỗ của mình. Đã lâu rồi không đến trường, cảm giác vừa lạ lẫm vừa phấn khích.
"Đến cả chỗ ngồi của mình mà cũng không nhớ nữa, đúng là đồ vô dụng!"
"Cậu ta vô dụng đó giờ mà. Kệ đi!"
Yujin chợt nhíu mày, nói gì vậy chứ? Đám nhóc con này dám nói anh vô dụng sao? Lúc anh ra đường bắt tội phạm thì tụi này chắc còn đang ở nhà bú sữa mẹ nữa đó, ở đó mà nói xấu người ta. Yujin thở hắt ra vì tức giận nhưng vẫn mặc kệ mấy lời ra tiếng vào đó, chấp nhặt gì tụi con nít. Anh bày sách vở lên bàn rồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Suốt mấy ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng không rời khỏi nhà, anh nhận ra bà mẹ kia không hề hiền hậu như anh nghĩ. Bà vốn là mẹ đơn thân, lại thường xuyên dẫn bồ về nhà ca hát rượu chè khiến cho anh rất khó chịu. Nếu con trai bà thật sự mất trí nhớ thì bản thân là một người mẹ lẽ ra sẽ phải tìm mọi cách để con trai khoẻ lại mới đúng. Đằng này bà ấy không hề kể bất cứ chuyện gì cho anh nghe cả, ngay cả lý do tại sao nguyên chủ của anh rơi xuống sông suýt chết đuối cũng không nói nữa. Dù sao thì thế giới này cũng quá xa lạ, anh không biết đi đâu về đâu nên đành phải từ từ mà tìm hiểu vậy.
Đang miên man suy nghĩ thì cơn đau từ chân tóc kéo anh quay trở về thực tại. Anh bị một bạn học giật tóc rồi đập mạnh đầu xuống bàn mà chửi xối xả.
"Này đồ omega vô dụng! Sao mày còn mặt mũi đến trường nữa hả? Không muốn sống nữa thì mày chết quách luôn đi! Còn đến trường làm gì?"
Yujin bị tên đó làm cho giật mình, chưa kịp phản kháng thì đã bị đổ cả chai nước lạnh lên đầu. Nước bắn ra tung toé khiến sách vở trên bàn cũng ướt hết quá nửa.
"Tự tử mà cũng không chết được, chắc không còn ai vô dụng hơn mày nữa đâu ha"
Đám nít ranh trung học này ấy vậy mà lại giở thói bắt nạt, bạo lực học đường sao? Anh nào có chịu để yên, đang muốn đứng dậy đánh trả thì thầy giáo bước vào lớp nên đám người kia bèn nhanh chóng rời đi. Thôi thì coi như bọn họ gặp may đi. Nếu là anh của trước kia thì có thể sẽ cho đem bọn họ vào trại giáo dưỡng luôn đó.
Cả người bị ướt nên anh đành xin phép thầy vào nhà vệ sinh để thay đồ, vậy mà lúc xuống cầu thang anh lại bị một tên cố ý ngáng chân khiến anh ngã lăn xuống đất rồi đập đầu vào tường choáng váng. Anh đau đớn nằm bất động một lúc nhưng không có một ai lại gần giúp đỡ mà chỉ đứng đó chỉ trỏ, cười cợt.
Thế giới này... mọi người vô tâm đến đáng sợ như vậy sao? Nguyên chủ của anh rốt cuộc là đã chịu đựng những chuyện kinh khủng gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip