Chap 7 : Em đừng sợ, có anh đây rồi

Kim Gyuvin rất mong chờ bữa tiệc sinh nhật hôm nay, anh đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Anh chọn cho mình một bộ vest sang trọng được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng bên Mỹ. Mái tóc bồng bềnh được vuốt gọn lại. Vốn dĩ thường ngày anh đã rất đẹp trai rồi nhưng hôm nay lại toát lên một khí chất ma mị, cuốn hút, như một hoàng tử bước ra từ truyện tranh.

Bữa tiệc mời rất nhiều người, trong đó chủ yếu là lớp 12A1 và một vài người bạn ở các lớp khác, được tổ chức ở biệt thự của gia đình anh . Tiệc đãi theo kiểu buffet , trên bàn được bày biện rất nhiều đồ ăn, bánh ngọt, nước trái cây, nước ngọt rất đẹp mắt, tùy cho khách mời được lựa chọn món mình thích.

Sung Han Bin và Ricky đã đến, khách mời cũng đến gần đông đủ. Anh nhìn xung quanh để tìm Zhang Hao và Han Yujin, nhưng chưa thấy họ đến, trong lòng anh vừa hồi hộp vừa lo lắng, không biết mọi việc có suôn sẻ không.

Anh bất cẩn làm vỡ ly nước trên tay mình, hôm nay anh có linh cảm không lành, anh hơi lo sợ. Hanbin thấy thế liền vỗ vai an ủi anh

" Không sao đâu, đừng hồi hộp quá, chắc họ kẹt xe đến trễ thôi. "

Anh cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa, chắc là như Hanbin nói, họ kẹt xe nên đến trễ thôi, chắc không có chuyện gì đâu, rồi anh tập trung vào việc đi tiếp khách và chuẩn bị cho màn tỏ tình.

Một lúc sau thì Ricky mặt mày cau có đi lại phía anh, giọng nói có một chút tức giận .

" Sao mày lại mời Lee Min Young chi vậy, nhìn là thấy ghét rồi. Hồi nãy tao chỉ hỏi sao lại ở đây, nó trả lời nó được mẹ mày mời đến dự, thái độ huênh hoang còn cố ý đổ nước lên người tao, may mà tao né kịp. "

Anh không thích cô ta, nhất là cái tính công chúa, hống hách, giả nai của cô ta. Càng không muốn mời cô ta đến dự buổi tiệc này, nhưng biết làm sao được gia đình cô ta có quan hệ rất tốt với gia đình anh. Nên anh đành chấp nhận thêm tên cô ta vào danh sách khách mời.

Cũng đã 1 tiếng trôi qua, kể từ khi buổi tiệc bắt đầu rồi nhưng sao hai người họ vẫn chưa đến. Anh hơi cảm thấy bất an, định tìm điện thoại gọi điện cho Zhang Hao nhưng không tìm thấy điện thoại đâu hết. Hình như sáng giờ anh không thấy nó.

Anh vội vàng nói với Hanbin mau nhắn tin với Zhang Hao.

Nghe tin em ấy bị mất tích, anh cảm thấy choáng lắm, lại vô cùng lo lắng, không suy nghĩ được nhiều, anh định bỏ lại buổi tiệc để đi tìm em ấy. Nhưng anh vừa bước ra tới cửa thì bị Lee Min Young chặn lại .
" Anh định đi tìm ai à ? "

Anh vội vàng định đẩy cô ta ra . Nhưng khi suy nghĩ lại đầu đuôi mọi chuyện, sao cô ta biết anh đang đi tìm em ấy, còn tại sao điện thoại anh lại không thấy đâu. Không lẽ cô ta có liên quan đến chuyện này .

" Em ấy đang ở đâu ? " anh tức giận siết chặt cổ tay cô ta.

" anh đang làm đau em đấy, anh biết tính em mà, nếu anh làm hại em, thì em sẽ trả lại Han Yujin gấp 10 lần. Anh chỉ cần làm theo 1 điều em muốn thôi, xong em sẽ cho anh biết chỗ cậu ta . " Cô ta uy hiếp anh .

" Cô muốn gì ?" Anh đành nhượng bộ.

" Anh nói với mọi người ở đây, anh đang hẹn hò với em " Cô ta thực sự trơ trẽn.

Anh đành chấp nhận lời đề nghị của cô ta vì anh lo cho sự an toàn của cậu, anh sợ cô ta sẽ làm hại cậu thật . Anh kêu Hanbin và Ricky đi tìm em ấy và anh sẽ ở lại buổi tiệc.

Cô ta rất vui vì đã sắp đạt được mục đích, nếu cô ta muốn anh diễn anh sẽ diễn cho cô ta xem.
Anh nắm tay cô ta lên sân khấu, vốn dĩ mọi thứ này anh chuẩn bị cho em ấy, nhưng lại bị cô ta phá hoại, mối thù này nhất định anh sẽ trả .

Một bài hát lãng mạn được phát ra, anh không hát, sao phải hát cho cô ta nghe chứ.
Bó hoa Ricky đặt cũng đã được đem đến. Cô ta hớn hở định nhận hoa, nhưng anh đã giựt lấy bó hoa từ tay cô ta và vứt xuống đất .

" Những thứ này không dành cho cô, chỉ có em ấy mới xứng đáng nhận nó. đừng có bao giờ mơ tưởng đến nữa. "

Rồi bỏ đi trước sự bàng hoàng, ngạc nhiên của cô ta và mọi người. Cô ta tưởng anh là ai chứ. Zhang Hao đã sớm tìm ra chỗ của Yujin. Anh nhanh chóng lái xe đến chỗ đó ngay .

Ở bên này, cậu nghe theo lời anh nhắn mà đi đến chỗ hẹn là ở trong 1 căn phòng của một khách sạn, cậu đến nơi nhưng mà không thấy anh đâu. Trong lúc cậu lơ là tìm kiếm xung quanh thì cậu nhớ là có một người đã đánh thuốc mê cậu.

Lúc này cậu đã tỉnh lại nhưng đang trong tình trạng bị trói vào ghế, mắt cũng bị bịt luôn. Cậu rất là sợ hãi, chưa kịp định hình trước mọi chuyện đang xảy ra thì cậu lại nghe có tiếng bước chân đi đến .

" Đừng lại gần tôi, tôi xin các người đó, nhà tôi có rất nhiều tiền, các người muốn bao nhiêu, tôi sẽ xin ba mẹ tôi cho các người . "

Người đó vẫn tiến lại gần cậu, bỗng ôm chầm lấy cậu. Cậu hốt hoảng, định giãy giụa. Thì lại nghe một âm thanh ấm áp quen thuộc .
" Là anh đây , Gyuvin đây."

Cuối cùng anh cũng đã đến rồi, anh cởi chói và bịt mắt cho cậu, rồi hai người họ lại ôm nhau.

" em sợ lắm" cậu bật khóc.

" Anh xin lỗi, là anh không tốt. Anh sẽ không để em bị như thế này một lần nào nữa đâu, anh yêu em rất nhiều. " Rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái hôn lãng mạn, chân thành, ấm áp như một lời hứa sẽ bảo vệ cậu suốt đời.

" Em cũng yêu anh " cậu đáp lại rồi úp mặt vào ngực anh để tránh đi sự ngại ngùng, ửng hồng trên gương mặt cậu.

Tuy là cuộc tỏ tình không được như mong muốn, nhưng anh cũng đã thành công rồi. Từ nay anh sẽ yêu thương , chăm sóc, bảo vệ thật kỹ bé thỏ này. Không cho ai đụng đến em ấy nữa .

END.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip