큐피드 - 2





4.

Han Yujin cứ thế mà biến thành chiếc đuôi nhỏ bám theo Kim Gyuvin suốt mấy tháng trời. Làm cho mọi người hiểu nhầm đàn anh đẹp trai nay đã có chậu, khiến cho hắn chẳng ôm nổi một mối tình. Còn em bé đào này thì lại không nhận thức được điều đó, bảo sao mãi không tìm được ai để kết duyên rồi hoàn thành nhiệm vụ. Muộn phiền của hai người cứ thế mà trôi qua, ngày càng dồn nén nhiều hơn. Tựa như một quả bóng, càng ngày càng được bơm căng phồng lên, cho đến hôm nay, quả bóng ấy đã nổ.

"Nè Han Yujin, bộ em không có việc gì để làm hay sao mà cứ suốt ngày bám lấy anh, báo hại anh chẳng tìm quen được cô nàng nào cả, vì họ tưởng anh là hoa đã có chậu đấy biết không?"

Em cũng chẳng vừa mà lớn giọng cãi lại. Cũng vì ở đây quá lâu mà nhiệm vụ của em sắp hết thời gian mất rồi. Nếu không hoàn thành được, thì điểm công đức của em sẽ tan thành mây khói mất.

"Tôi đi theo anh để tìm người mai mối cho chứ bộ, đâu phải cố ý để mọi người hiểu nhầm như vậy. Đi đi về về theo anh mãi cũng mệt lắm đấy, làm như khỏe lắm chẳng bằng."

"Em nói vậy là sao? Chính em là người theo anh trước mà giờ nói chuyện như thể anh là người có lỗi vậy? Ừ anh cũng thấy có lỗi thật, có lỗi khi để em về nhà ở cùng nên mọi chuyện mới như thế này đây."

Han Yujin thẹn quá hóa giận, liền tức tốc cầm theo cây cung nhỏ của mình mà bỏ ra khỏi nhà. Không mai cho hắn thì mình tự mai cho mình, coi như là cắm cung tên nhầm người, lúc về chỉ cần giải thích với Chúa và xin thu hồi lại cung là được.

5.

Đã 9h tối mà vẫn chưa thấy em đâu, Kim Gyuvin bắt đầu trở nên lo lắng, vì bình thường giờ này nguy hiểm lắm, hắn lại sợ em gặp phải mấy tên côn đồ như hồi trước nữa. Thế là lại vội vội vàng vàng mà mang giày, mang theo cả ô vì dự báo thời tiết tối hôm nay sẽ có mưa.

Han Yujin bên này lang thang hết chỗ này đến bên nọ để tìm một người có thể giúp em hoàn thành nhiệm vụ, mà mãi chẳng thấy ai có khả năng cả. Đôi chân em cũng đã sớm mỏi nhừ đi vì mỏi, vậy nên em bé đào liền tìm đến một công viên nhỏ nhỏ để ngồi nghỉ chân. Thiệt tình, lỡ dại cắm một cung tên lên người rồi nên bây giờ em phải tìm đối tượng gấp, nếu không đến nửa đêm nay Yujin sẽ bị trừng phạt mất.

Em ngẩn đầu, đặt tầm mắt lên bầu trời bị mây mù che kín. Hôm nay thời tiết không đẹp, nên chẳng có lấy một ngôi sao nào để cùng em chuyện trò cả. Han Yujin cứ ngồi như thế một hồi lâu, ngẩn ngơ mãi, đến mức trời dần rơi xuống những hạt mưa nhỏ vẫn không hay. Chỉ chờ đến lúc có một thanh niên cao to, tay cầm lấy chiếc ô che chở cả cơ thể nhỏ bé của em. Khi ấy, em mới bất giác nhìn xuống, cảm nhận lấy mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi.

Là hương hoa nhài thơm ngát, khiến cho em có cảm giác được an toàn.

"Han Yujin, đừng bỏ đi vậy nữa, anh lo lắm đấy em biết không?"

"Tôi tưởng anh sẽ không thèm quan tâm đến tôi."

"?"

Dường như hiểu được câu hỏi của anh thông qua cảm xúc, Yujin nói tiếp

"Vì anh bảo tôi là người mang lại phiền phức cho anh, nên-"

Kim Gyuvin dùng bàn tay to lớn của mình để ngăn lời nói của đối phương, nhẹ nhàng đưa bàn tay ấy lên xoa nhẹ mái tóc đen nhánh rồi ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của em. Han Yujin bị buộc đối mặt với anh nên có chút ngại, hai cái má thỏ từ lúc nào đã ửng hồng lên, trông như một cục bông vậy.

"Anh xin lỗi, lúc đó anh hơi giận quá nên nói những lời không hay, Yujin đừng buồn nha, anh không cố ý đâu."

Em phồng má, quay ngoắt đi chỗ khác, hàm ý rằng câu nói chưa đủ chân thành, mau mau nói lại một lần nữa cho tôi nghe.

"Bạn nhỏ này là đang từ chối lời xin lỗi của anh đúng không?"

"Muốn được tôi tha lỗi thì chấp nhận một yêu cầu của tôi, được chứ?"

Gyuvin khó hiểu nhìn em, nhưng cũng rất cưng chiều mà gật đầu.

"Ừ, nếu không quá giới hạn, thì điều gì cũng được."

"Vậy thì, nếu tôi nói tôi là thần Cupid, liệu anh có tin không?"

...

Thông tin vừa rồi, Kim Gyuvin cảm thấy có chút choáng khi phải tiếp nhận. Thần gì chứ, trên đời này có thần sa-

Vãi.

Han Yujin biết hắn nghĩ gì, nên cứ thể mà thi triển một vài phép thuật nho nhỏ cho Gyuvin mở mang tầm mắt. Em biết là hắn sẽ không tin đâu, nhưng biết sao giờ, chuyện này lại là sự thật mất rồi.

"Sao? Anh tin chưa?"

6.

Kim Gyuvin đứng hình một lúc lâu, đồng hồ lúc này cũng đã điểm 11 giờ 34 phút. Han Yujin vừa nhìn đồng hồ vừa sốt ruột không thôi, sắp trễ giờ rồi mà tên ngốc này còn ở đây ngơ ngác nữa.

"Ê này, đừng đóng băng nữa Gyuvin à, tôi nói thật đó..."

"Làm sao để anh tin em được đây hả Yujinie?"

Em bất lực, không muốn làm quá đâu nhưng mà ở đây khá vắng vẻ, có lẽ em nên cho hắn thấy nhiều hơn để tạo lòng tin. Han Yujin đẩy Gyuvin ra xa một chút, dùng chút sức lực để mang đôi cánh nhỏ được giấu sau lưng của mình ra ngoài. Cây cung đồ chơi nhỏ xíu cũng đã trở thành một cây cung gỗ trông uy tín không chịu được. Đến mức này rồi, hắn không muốn tin thì chính là đang cố lừa dối chính mình.

"Anh tin anh tin rồi, em đừng biến hóa nữa, thêm cái gì độc lạ nữa là anh sốc chết mất."

"Thế bây giờ anh Kim Gyuvin đây có thể giúp tôi hoàn thành một thứ không?"

"...?"

"Tôi có thể bắn mũi tên này vào tim anh được chứ?"

Gì cơ?

Gyuvin bàng hoàng một lúc, đôi mắt láo liên thế nào lại vô tình lướt ngang qua người em, rồi lại thấy trên trái tim ấy cũng có một mũi tên màu hồng nho nhỏ. Hắn dường như tạm hiểu mọi chuyện, rất nhanh lấy lại bình tĩnh mà hỏi tiếp.

"Bạn nhỏ này là đang muốn ghép em với anh đó hả? Nhưng mà khó nhỉ, đó giờ anh chưa từng thích con trai."

"Kim Gyuvin"

"Thứ mà thần tình yêu nhắm đến đầu tiên chính là nhịp tim của hai người, không phải giới tính. Nên không sao cả, Gyuvin tin em một lần nhé?"

Hắn nhìn em, dưới trời mưa lách tách. Gió đua nhau thổi những chiếc lá khô bay lạo xạo trong không khí, tạo nên một khung cảnh vừa hỗn loạn lại vừa nên thơ. Đồng hồ đã điểm 11 giờ 56, cũng là lúc Gyuvin gật đầu thay cho lời đồng ý. Han Yujin liền theo đó mà bắn mũi tên chính xác vào trái tim đang đập theo từng nhịp kia.

Mũi tên đã bắn trúng rồi, tình yêu nơi hai trái tim đang dần hé mở để chào đón đối phương. Tương lai sau này cũng đã định, Han Yujin sẽ là người ở bên cạnh Kim Gyuvin cho đến khi mũi tên này tan biến vĩnh viễn


Another.

Han Yujin sau khi quay về nơi địa đàng liền bị Chúa quát một trận to.

"Rõ ràng là Chúa giao nhiệm vụ cho mày bắn cung tên vào người khác, chứ có kêu mày tự bắn vào bản thân mình đâu??"

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip