Rất giống một đôi
"Quái gì mà mình phải chạy như ma đuổi như thế?"
Soonyoung sau một hồi chạy bán sống bán chết nay đã an toàn chở về nhà với trái tim đập mạnh, cả cơ thể như không còn chút sức lực nào mà ngã xuống giường. Ôm lấy trái tim vẫn còn đang còn nguyên nhịp đập hối hả, Soonyoung lại bắt đầu suy nghĩ.
Nghĩ cũng quái, chẳng biết có phải anh phải duyên phải nợ phải kiếp gì với cái tên nhóc Mingyu kia không mà mỗi lần nhắc đến tên cậu ta là cậu ta lại xuất hiện, như con cún ý, nhưng cún thì khuôn mặt vui vẻ không quạu hơn là Mingyu.
Nếu để Soonyoung nhớ lại nhưng lần Mingyu xuất hiện sau khi anh nhắc tới chắc kể đến sáng hôm sau cũng không hết được. Soonyoung còn nhớ rất rõ lúc anh quyết tâm tỏ tình với cô bé váy xoè (tạm thời anh không nhớ ra tên)
"Tớ thích cậu lắm, tuy rằng tớ biết cậu thích cái tên nhóc Mingyu kia thì tớ cũng vẫn sẽ thích cậu"
Nói rồi Soonyoung với mười bảy chiếc kẹo mút chụm thành một bó hoa sặc sỡ, bên dưới còn thắt một chiếc nơ màu hồng phấn xòe ra trước mặt crush của mình. Lúc ấy anh thấy mình giỏi ghê ấy, mới bé tí mà đã biết lấy lòng bạn gái rồi. Soonyoung bé tự tin nàng thơ của mình chắc chắn sẽ đồng ý thôi ấy vậy mà chẳng hiểu cái tên nhóc Mingyu từ đâu lại đi ra, ăn mặc bảnh tỏn hơn bình thường, áo sơ mi xanh thắt nơ hồng đi qua lại còn huýt sáo, nhìn cái mặt thì làm như vô tình đi qua nhưng Soonyoung biết thừa cái tên nhóc này đang cố lấy lòng crush của anh. Và tất nhiên crush váy xòe nhìn thấy Mingyu liền từ chối Soonyoung và chạy theo thằng bé kia. Anh còn nhớ rất rõ hôm đấy Soonyoung của những ngày bé thơ đã vừa chạy vừa khóc, miệng thì mút kẹo, tự nhủ phải ăn hết đống kẹo này để quên hết sự đời. Tức ở chỗ đó là đã bị thất tình lại còn bị mẹ mang đi đến bác sĩ khám răng vì chiếc răng sâu. Mới nhớ lại thôi mà Soonyoung đã thấy rơm rớm nước mắt, Myungho bảo Mingyu thích mình, mê mình đấy mà là thích à, thế là ghét mình rồi.
Soonyoung đang oán giận Mingyu thì bỗng điện thoại có tin nhắn gửi đến, từ một số lạ, nội dung tin nhắn đơn giản chỉ là:
"Nhớ mai đi học cùng em, thích anh" kèm theo chiếc icon hình trái tim đỏ lừ
Ô hô xem cái tin nhắn này xem chắc chắn Myungho đã phản bội người anh này mà cho tên kia số điện thoại, quá sến súa, Soonyoung không thể tưởng tượng ra được cái kẻ mấy năm qua đều là kẻ thù của mình nay lại gửi cho anh những tin nhắn như thế này, Soonyoung chép miệng, nghĩ:
Còn lâu anh đây mới đi học cùng chú mày!
Sáng hôm sau chúa lười biếng như Soonyoung cũng phải dậy từ rất sớm vì sợ nếu dậy muộn thì sẽ phải đi học cùng Mingyu, bình thường nếu lười quá có khi hôm đấy anh còn trốn học, nhưng không thể vì thế mà bảo Soonyoung là học sinh hư được vì anh vẫn rất lễ phép, ngoan ngoãn với thầy cô, thành tích cũng khá nữa chả qua là bị lười thôi. Soonyoung hí hửng, mặt mày tươi rói, sáng láng bước ra khỏi nhà nhưng chỉ được vài giây sau cái mặt của anh đã ỉu xìu, miệng méo xệch, rất không bằng lòng chào buổi sáng cậu thanh niên cao lớn Kim Mingyu.
"Ra là anh muốn gặp em sớm thế à? Em nhớ anh hay dậy muộn lắm mà?" Mingyu mắt chớp chớp ngây thơ hỏi nhưng đừng hòng qua mắt Soonyoung, anh thấy rõ khóe môi Mingyu đang nhếch lên một cách rất đáng ghét.
"Chú mày là thằng biến thái à? Chúng ta có nói chuyện hay thân thiết nhiều đến mức chú mày biết cả giờ giấc sinh hoạt của anh đây hay sao?" Soonyoung gầm gừ.
"Thì chẳng là mẹ anh thân thiết với mẹ em mà? Mẹ anh hay nói về anh lắm" Mingyu rất thành thật mà nói khiến cho Soonyoung được một màn tức nổ phổi bởi pha phản lưới nhà của chính đấng sinh thành.
Mingyu đi trước Soonyoung sau, cả quãng đường đi tới trường Soonyoung rất chăm chú ngắm nhìn tấm lưng to lớn của Kim Mingyu mà cảm thấy ngơ ngẩn, phải nói sao nhỉ, Soonyoung cảm thấy mình như được bảo vệ, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình nhỏ bé khi đi bên cạnh một thằng con trai khác. Đầu óc cứ thẫn thờ thế nào mà anh liền đâm xầm vào Mingyu, kéo anh ra khỏi cơn mơ màng của bản thân.
"Sao đang đi mà lại dừng lại thế hả" Soonyoung quát, đấm một cái nhẹ khều vào lưng Mingyu khiến cho cậu không những không kêu đau mà còn cười rất tươi như bông hoa hướng dương đang nở khi nhìn thấy ánh mặt trời của mình. Soonyoung nghĩ mình hoa mắt rồi, đến ngay cả đầu óc cũng hỏng hóc rồi khi nghĩ rằng anh muốn nhìn thấy cậu cười mãi thôi.
"Anh chưa ăn sáng đúng không, để em đi mua đồ ăn sáng cho, anh ở đây chờ em, anh mà đi lên lớp trước là em thơm anh đấy" Nói xong Mingyu liền chạy đi như là sợ anh sẽ từ chối và cậu cũng biết trước rằng chẳng có chuyện anh sẽ chờ cậu đâu nên liền hăm dọa anh.
Thế là Soonyoung phải đứng chờ Mingyu giữa sân trường, mọi người ai cũng mắt to dòm mắt bé nhìn Soonyoung mà bàn tán, còn có người đi qua anh cố tình nói lớn để anh nghe thấy
"Ôi, thế là nam thần Mingyu của mình giờ là hoa có chủ rồi, trái tim thiếu nữ của tôi huhu"
"Soonyoung không chọn tao mà chọn cái thằng nhóc khóa dưới ư? quả không sai khi mà tao ghét mấy thằng đẹp trai"
Soonyoung cảm thấy hôm nay bản thân bỗng nổi tiếng lạ thường, cũng thú vị đó nhưng chẳng vui tẹo nào, với cả chẳng hiểu sao bông hoa hồng độc nhất không thuộc về ai như anh mà mọi người lại tưởng đã có chậu, cái chậu kia còn là Mingyu cơ, cái người mà anh ghét nhất.
Mà tên kia sao mãi chưa quay lại? Soonyoung đây mà sợ bị thơm á? Thơm thì thơm ít ra mình cũng chẳng bị thiệt cái gì, Mingyu ghét thì ghét thật nhưng đẹp trai, mà đã đẹp trai thì Soonyoung không thấy bản thân bị thiệt.
Soonyoung tự thấy suy nghĩ của bản thân có vẻ hơi rớt liêm sỉ cái bịch luôn đó.
Bịch
Có tiếng của vật gì đó rơi thật, Soonyoung hốt hoảng nhìn ngó xung quanh xem có phải liêm sỉ của anh rơi thật không, may là không phải chỉ là thằng nhỏ Mingyu đang ngã nhào thôi, Soonyoung thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó mới hốt hoảng chạy đến chỗ Mingyu bị ngã, mặt mũi tèm lem hết sức, xong chẳng hiểu điệu thế nào mà hôm nay lại mặc quần bò rách, chỗ thịt bị hở ra có một vết xước không nghiêm trọng lắm.
"Đau không? có đứng dậy được không? Anh khiêng mày lên y tế" Soonyoung cau mày, môi chu lên thổi thổi vào chỗ có vết thương rất tâm huyết
"Đau lắm không tự đi được, anh giúp em lên phòng y tế đi" Mingyu mắt sáng long lanh như có nước, rất tự nhiên mà làm nũng như chú cún nhỏ bị thương
"Ây gu anh thấy vết thương có tí à, hay là anh nhờ người khác khiêng chú mày lên nhé, anh còn có tiết" Soonyoung cảm thấy mấy cái trò làm nũng của Mingyu quá nghiệp dư, rõ ràng to xác như thế mà vết thương có xíu đã không chịu được rồi.
Các bạn nữ xung quanh Soonyoung và Mingyu rất nhiệt tình, thấy nam thần ngã nhào xuống đất mà như đang ngã vào tim các cô gái thiếu nữ mộng mơ ấy
"Để tớ giúp cậu" Một nữ sinh A trông rất xinh, cười lên một cái là như đoa hoa quỳnh nở rộ về đêm, nhẹ nhàng ngỏ lời
Soonyoung thấy có người giúp nên vui lắm tí thì trao tay cho nữ sinh kia món quà khủng lồ Mingyu thì chẳng hiểu sao nụ cười của bạn nữ kia bỗng nhiên tắt ngúm, mặt mũi sợ sệt nhìn như sắp khóc. Các bạn nữ khác xung quanh cũng tự nhiên mà rụt rè e ngại lẩn tránh, dần tản ra khỏi chỗ Mingyu và Soonyoung. Vậy là chẳng còn ai giúp Soonyoung cả, anh cảm thấy thật ấm ức, rõ ràng vài phút trước ai cũng muốn khiêng cái của nợ này đi, quay đi quay lại thế mà lại chẳng còn ai. Soonyoung tâm trạng khó ở ngước lên lườm cháy mặt Kim cún con vẫn đang dương đôi mắt to tròn óng ánh nước nhìn anh, phiền chết đi được!
Phòng y tế chỉ ở ngay trên tầng hai, gần chỗ cầu thang rẽ trái là thấy. Bình thường với sức lực trai tráng khoẻ mạnh Soonyoung có thể chưa đầy 2 phút chạy lên đến tầng 2, nếu có vật đính kém thì chắc cũng 5 phút là cùng, thế mà chẳng hiểu sao hôm nay anh mất tận 10 phút để có thể đưa Kim Mingyu lên được phòng y tế. Cả quãng đường đi Soonyoung cảm thấy mình như đang leo núi mà phải vác theo một cái bao tải 70kg vậy, mà cái bao tải ấy không ai khác là Mingyu, cậu vừa đi vừa dựa vào Soonyoung, dường như tất cả sức lực đầu trút lên người anh, số phận cậu coi như để anh định đoạn, Mingyu chỉ thiếu nước là leo lên lưng của Soonyoung để anh cõng đi luôn thôi.
Đến phòng y tế, Soonyoung để Mingyu ngồi trên giường rồi dặn dò cậu như đứa trẻ con mẫu giáo
"Nhớ là nằm đây nghỉ ngơi chờ cô y tế quay lại rồi bảo cô sát trùng cho nghe chưa, anh đi đây"
Soonyoung thấy đã làm người tốt thì phải làm người tốt cho đến cùng, dẫu cho ghét người ta nhưng mình là anh lớn thì vẫn phải nên có trách nhiệm với đàn em. Họ Kwon nói xong định phất áo bỏ đi thì cánh tay liền bị Mingyu giữ khư khư
"Anh phải ở lại đây với em"
Kim Mingyu chẳng biết kiếp trước có phải là kẻ lừa đảo không nhưng Soonyoung chắc chắn kiếp này của cậu ta là một diễn viên. Mấy giây trước còn tỏ ra tội nghiệp thế mà mấy giây sau lúc anh chuẩn bị bỏ đi thì cái mặt bỗng trở đểu giả hết sức. Cái người vừa nãy làm như đau sắp khóc, lúc đi lại chẳng thấy sức lực nào, cả đoạn đường đều dựa dựa dẫm dẫm ấy thế mà nhanh như chớp, một kéo rèm ở buồng giường nằm, hai kéo tay Soonyoung để anh ngã nhào lên người cậu, ba nằm ôm anh chật cứng.
Soonyoung 23 tuổi, lần đầu tiên thấy lời Myungho nhận xét về mình là đúng: "Anh chính một là con chuột béo ngu ngốc".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip