Chương 11: Sủng vật ngoan ngoãn
Chương 11: Sủng vật ngoan ngoãn
SungGyu nói là để một lát, nên WooHyun im lặng để anh ôm. Nhưng anh cứ như vậy đem cậu giam cầm trong lồng ngực mình suốt một canh giờ, cho đến khi người cậu thật sự vặn vẹo, anh mới nhẹ nhàng giật mình, rồi lập tức bất mãn, oán trách người kia.
“Động đậy cái gì?”
“Chân đã tê rần rồi.” Giọng nói WooHyun vẫn như cũ, vẫn cúi đâu có chút đáng thương.
SungGyu mím môi từ chối một lúc lâu mới buông cậu ra, nhưng lại trực tiếp ôm cậu đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng giúp cậu nắn bắp chân.
WooHyun đỏ bừng cả mặt, cúi đầu, một lát sau mới mở miệng: “Không phải chỗ này.”
Anh vẫn cười, lại ôm lấy thân thể cậu vào trong ngực, bắt đầu xoa bóp bắp đùi trên của cậu.
WooHyun lấy tay chặn lại bị anh vỗ một cái.
“Em lại giơ móng vuốt ra đi. Cẩn thận không anh cắt rụng hết đấy.” Anh mỉm cười, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Cậu âm thầm trừng mắt liếc anh một cái, không dám cử động nữa, đưa tay để ở bắp đùi trên, im lặng ngồi trong lòng anh.
Một lát sau, cậu cẩn thận kéo ống tay áo của anh: “Được rồi. Không tê nữa rồi.”
SungGyu ngừng lại, nhưng lại không buông cậu ra, dừng lại vài giây đồng hồ, lấy tay đặt đầu cậu tựa vào bả vai mình, hai cánh tay anh ôm lấy bả vai và thắt lưng cậu, hoàn toàn bao lấy thân thể nho nhỏ của cậu trong lòng mình, cằm anh chống lên đỉnh đầu cậu. Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt nói không ra lời ôn nhu.
WooHyun cũng không có phản ứng, trong lòng ngược lại lại có một cảm giác ấm áp đã lâu rồi không thấy, giống như khi còn bé được cha ôm vào ngực. Cảm giác rất yên bình, thoải mái.
Ánh trăng ban đêm sáng rỡ chiếu vào, vây lấy căn phòng nhỏ ấm áp, tăng thêm nhiều phần lãng mạn và yên tĩnh trong phòng khách, chỉ có hai người giao thế tiếng hít thở một sâu một mỏng, thực hài hòa, hài hòa đến mức nguyệt lão cũng phải ghen tị.
WooHyun cứ như vậy ngồi trong ngực anh ấm áp, hô hấp dần dần vững vàng, không lâu sau chìm vào rất ngủ say. SungGyu cúi đầu nhìn cậu, nhìn chăm chú vào đôi môi nhỏ nhắn của cậu một lúc lâu sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu, đầu lười từ từ liếm trên bờ môi cậu. Thật không biết cậu dùng loại son gì lại có hương vị ngọt ngào như vậy, hoặc môi cậu vốn dĩ ngọt ngào như dòng suối mát.
Dư vị ngọt ngào của nụ hôn thấm vào tận tâm, anh thật sự không rời đi được, nhưng cũng không đành lòng tiến thêm một bước nữa, cứ như vậy ôm cậu thật chặt trong lòng, môi kề môi, cho đến khi đôi chân mày nhỏ của người trong lòng anh bất mãn nhíu lại.
Anh lưu luyến không nỡ rời môi đi, lưu luyến vô hạn cúi đầu nhìn một lúc lâu, vẻ mặt ảo não gãi gãi đầu. Cậu lúc này thật giống như con mèo nhỏ đang ngủ say mà thôi.
Anh ôm cậu trở về phòng ngủ, ngồi ở một bên giường nhìn dung nhan điềm tĩnh trong lúc ngủ của cậu thật lâu rồi mới đứng dậy rời đi.
Thuốc dạ dày ở trên bàn vẫn lẳng lặng như cũ, tựa như đang mong đợi chủ nhân của nó tùy thời trở lại.
Ngày thứ hai vừa đi làm, Lucy đã nói với WooHyun rằng cậu đã cùng quản lí của Jung Eunji sắp xếp một cuộc hẹn phỏng vấn. Jung Eunji xế chiều hôm nay sẽ quay quảng cáo đồ uống ở bờ biển Seonjeong, WooHyun trực tiếp đi tìm gặp cô ta.
WooHyun hớn hở đồng ý. Ăn cơm trưa xong, cầm lấy một xấp văn kiện bỏ vào trong túi sách, WooHyun rời khỏi văn phòng để đến bờ biển. Đứng ở dưới thời tiết nóng tới ba mươi chín độ này, ngửa đầu nhìn một chút ánh sáng mặt trời, cậu mới hơi hối hận rằng đã không xoa kem chống nắng trước khi đi hoặc là mang theo mũ. Nhìn thấy ở bờ biển gần đó có mấy người ở đoàn làm phim đang đứng che nắng, cậu nhanh chóng chạy tới.
Eunji mặc bộ đồ tắm hai mảnh mát mẻ đang diễn quảng cáo trước ống kính máy quay, đạo diễn cùng nhân viên cũng chăm chú, tập trung làm việc. Cậu đứng ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, sau đó tới gần một cô gái trẻ đang chuẩn bị đưa nước tới cho Eunji hỏi người nào là Chorong, cô gái nhìn cậu một hồi mới giơ tay chỉ về một người đang đứng trong bóng râm che nắng. WooHyun cảm ơn rồi mới đi tới.
Một người phụ nữ mặc một chiếc áo sơmi trắng đứng che nắng trong bóng râm, nhìn qua đại khái hơn ba mươi tuổi, mang theo một cái kính mác, trong tay cầm mấy tờ giấy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về hướng Eunji.
WooHyun đứng ở bên cạnh nhìn Chorong, quay mặt sang cười nghênh đón: “Cậu là Chorong, Chorong noona phải không?”
Người phụ nữ nhìn cậu gật đầu: “Cậu là đồng nghiệp của Lucy?”
WooHyun cười hì hì mãnh liệt gật đầu, sau đó vươn tay: “Chị khỏe chứ? Tôi là WooHyun.”
Chorong nhìn cậu một cái, cũng không có vươn tay ra, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Eunji.
WooHyun ngượng ngùng thu tay lại, cũng không lên tiếng nữa, lẳng lặng đứng nhìn ở một bên.
Mấy phút đồng hồ sau, Eunji yêu cầu nghỉ ngơi một chút, đi về phía các cậu, WooHyun lui về phía sau, sau đó nghe được Chorong cúi đầu nói với mình: “Eunji hôm nay tâm tình không được tốt, cậu tốt nhất nhanh chóng lui đi đã, đi ra phía ngoài chờ tôi. Lát nữa tôi sẽ ra tìm cậu.”
WooHyun sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, lặng lẽ lui ra ngoài, đứng cách bọn họ ở một chỗ không xa. Chỗ này cũng không có tán che nắng cũng không có thoáng mát, cậu đành phải dùng tập văn kiện quạt gió, mồ hôi trên mặt không ngừng chảy, quệt không kịp, giữa trưa ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống, WooHyun cảm giác như mình mau bị phơi cho khô luôn mất.
Lúc cậu đang tỉm một chỗ để chuẩn bị ngồi xuống lại nghe được một trận xôn xao, ngẩng đầu lên lại thấy một thân ảnh thon dài quen thuộc đang đi tới. Nhìn thấy người đó, trong lòng cậu tự giác run lên bần bật, theo bản năng hướng bên cạnh né tránh, nhưng lại nhanh chóng nhận ra xung quanh không có đồ vật gì giúp cậu chốn cả, mà bất quá thân ảnh nho nhỏ đứng một mình dứng dưới trời nắng chang chang trên bãi cát trắng lại rất dễ đập vào mắt.
SungGyu cùng Sungyeol vừa mới đi tới tán che nắng thì nhìn thấy một con mèo nhỏ đáng thương đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời ở cách đó không xa. Lúc thấy anh đi tới, mèo nhỏ kia lập tức nhìn mọi nơi muốn trốn đi, chờ khi thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh mới ảo não dậm chân.
SungGyu đè xuống ý muốn lập tức đi tới bên cậu và ôm sủng vật không biết nghe lời kia vào lòng để chất vấn, hít sâu hai cái, hướng Eunji cười chào: “Cực khổ cho cô rồi.”
Eunji cười yếu ớt một chút, trên gương mặt trắng nón xuất hiện màu đỏ nhạt. Cậu không nghĩ tới đường đường là Tổng giám đóc tập đoàn DESTINY lại đích thân tới nơi thăm trường quay, trong lòng có chút đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ cao quý đạm mạc.
SungGyu cố ý tỏ vẻ khoan dung, trong lòng một chút đã sinh ra cảm giác chán ghét, cũng không nói chuyện với Eunji nữa, quay sang nói chuyện với Chorong mấy câu. Xong xuôi anh đang định đi tới chỗ WooHyun thì lại bị Sungyeol kéo qua một bên.
“Có chuyện gì?” Giọng nói SungGyu tỏ ra bất mãn.
Sungyeol chỉ cho anh cách đó không xa: “Ở đây rất nhiều phóng viên đấy. Cậu tốt nhất đừng để bọn họ phát hiện ra sủng vật của mình.”
SungGyu nhìn theo hướng Sungyeol chỉ, trong mắt hiện lên linh quang bén nhọn, chân mày cau chặt, vô cùng không tình nguyện đáp một tiếng, lúc xoay người lại bị Sungyeol kéo cánh tay.
“Đi tới đưa cho Eunji chai nước này đi, để cho phóng viên chụp mấy tấm, sau đó chúng ta có thể kết thúc cậung việc.” Sungyeol đưa chai nước trong tay cho SungGyu.
SungGyu nắm bình nước trong tay, cúi đầu trầm tư một hồi, rồi lại đưa mắt nhìn con mèo nhỏ kia vẫn đứng ở đó cho ánh nắng bạo chiếu vào người, đấu tranh trong chốc lát rồi xoay người đi về phía Eunji.
“Uống chút nước bổ sung sức lực chút đi.” Trên mặt anh là nụ cười ôn hòa, khẽ khom lưng, hiển thị rõ sự ôn nhu.
Eunji hiển nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, ngây ngốc một chút mới may móc nhận lấy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Nghỉ ngơi nhiều một chút, thời tiết ngày mai vẫn còn nóng như vậy, không nên để thân thể quá mệt mỏi mà ảnh hưởng đến công việc.” Thanh âm anh mềm nhẹ thuần hậu, mập mở không rõ.
Eunji mặt đỏ hồng gật đầu đáp một tiếng. nữ nhân bày ra vẻ ngượng ngùng cùng mị thái vô cùng nhuần nhuyễn. SungGyu thấy mục đích đã đạt được, cười cười xoay người rời đi. Anh vừa mới ra khỏi tán che nắng, nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự chán ghét cùng với phiền não.
Lần này mọi chuyện là do Sungyeol an bài, đối tốt với Eunji là một kế sách “khỏa cây rụng tiền”, làm cho cô ta hiểu được tình cảm đầu tư, vừa rồi để kí giả chụp được bức ảnh kia là cơ hội để Eunji tranh thủ thu hút truyền thông để nổi tiếng hơn, về mặt khác để cho Eunji hiểu được cảm giác được anh coi trọng, có thể toàn tâm toàn ý làm việc. Nhất cử lưỡng tiện! Anh không có lý do gì để cự tuyệt.
Chẳng qua là anh lại không nghĩ WooHyun sẽ ở studio. Màn lấy lòng kia, anh khẳng định là cậu nhìn thấy. Anh rất mong đợi phản ứng tiếp theo của cậu.
Đi đến bên chiếc xe thương vụ. anh gọi điện cho cậu. Một lat sau cậu bắt máy.
“Alo.”
“Đi ra ngoài đi.”
Nói xong anh lập tức tắt mày. WooHyun cầm điện thoại trong tay, đưa tay lau mồ hôi, nhìn thoáng qua vẫn thấy Eunji đang nghỉ ngơi như cũ, sau đó từ từ đi ra ngoài. Đến ven đường thấy một người đàn ông đang nhàn nhạc dựa vào sườn xe hút thuốc, cậu cúi đầu không tình nguyện đi tới.
Cậu vừa nhìn thấy một màn kia, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng rằng trên mặt anh nụ cười cùng ánh mắt đều ôn nhu, không biết tại sao trong lòng cậu lại chìm chìm, có chút buồn bực.
SungGyu nhìn thấy mặt cậu nhăn lại, ánh nắng mặt trời quá gắt làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng làm cho người ta muốn cắn một cái thật mạnh. Đợi cậu đến trước mặt mình, anh đưa cho cậu một chai nước lạnh.
“Em tới đây làm gì?”
WooHyun nhận lấy chai nước, uống vài ngụm mới đáp: “Tới gặp quản lý của Eunji.”
Giọng cậu rất thấp, có chút thiếu hứng thú, không giống với bộ dạng ngoan ngoãn mọi ngày, khóe miệng SungGyu loan loan. Xem ra mèo nhỏ đang mất hứng, anh rất hài lòng với biểu hiện của cậu.
Một lát sau nhìn bộ dạng ỉu xìu của cậu, SungGyu nhíu mày, kéo cậu lên xe, đưa tay ra sở trán cậu. Anh mở miệng với thanh âm nghiêm nghị: “Trời nóng như vậy không biết đứng vào trong tán che nắng sao? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Hoa mắt? Chóng mặt?”
WooHyun không cảm thấy choáng váng, chóng mặt, nhưng lại có chút háo nước, mở nắp chai nước uống vài ngùm, lau chút khóe miệng xong mới lắc đầu: “Không có.”
“Cậu đi mua mấy lon coca lạnh đi.” SungGyu hướng người đang ngồi phía trước nói một câu.
Nghe được thanh âm của anh, WooHyun có chút kinh ngạc nhìn về phía trước, chống lại nụ cười không có hảo ý của Sungyeol có chút xấu hồ cười cười: “Chào anh.”
“Nam nhân muốn uống coca lạnh sao?” Giọng nói của Sungyeol rõ ràng mang theo ý trêu chọc.
WooHyun mạnh mẽ lắc đầu, lại nghe thấy giọng nói cực kỳ âm lãnh của SungGyu: “Lee phó tổng, cậu nói nhiều quá đấy.”
Sungyeol nhún nhún vai, biết rằng người này hôm nay tâm tình đang buồn bực, không thèm khiêu chiến anh nữa, mở cửa đi xuống mua nước.
“Em tìm Chorong làm gì?” SungGyu cầm lấy chai nước lạnh trong tay cậu, sau đó khẽ đặt lên hai má đỏ bừng vì nắng của cậu, trong mắt có chút nhàn nhạt đau lòng.
WooHyun muốn kéo tay anh xuống lại bị anh dùng mắt cảnh cáo, quệt mồm cúi đầu trả lời: “Tờ tạp chí tới của công ty em muốn có bài phỏng vấn Eunji.”
SungGyu cau mày: “Đây là ý của Tổng biên công ty em?”
WooHyun gật đầu.
SungGyu cười lạnh: “Anh vừa ký hợp đồng với Eunji, ông ta lại phái em đi phỏng vấn cậu ta. Lão hồ ly này thật đúng là không khách khí chút nào cả.”
WooHyun cúi đầu không nói gì, trong lòng cảm thấy khổ sở.
Cửa xe lại bị mở ra, Sungyeol đưa cho SungGyu cái túi giấy, nhìn anh mở miệng nói: “Việc giấy thông hành ở hải quan còn dang dở, tôi đi đây. Hai người tiếp tục đi.”
SungGyu nhìn anh cười cười, lại nhìn sang thấy WooHyun vẫn cúi đầu như cũ, hướng anh khoát khoát tay.
Cửa xe vừa được đóng lại, hai cánh tay anh lại ôm lấy sủng vật đang chịu ủy khuất của mình, vỗ nhẹ lưng cậu, lại thấy lưng áo sơ mi của cậu đã bị mồ hôi thấm ướt. Lòng anh lại một trận đau đớn.
“Tại sao lại không đến tìm anh?” Giọng anh rất nhẹ rất nhu, giống như là sợ quấy nhiễu người trong lòng mình.
WooHyun lắc đầu, từa vào trong lồng ngực anh, trong lòng ủy khuất càng lớn hơn: “Đây là công việc của em.”
SungGyu cười khẽ: “Vậy đã nói chuyện với Chorong chưa?”
“Chưa. Chị ấy bảo em ra ngoài chờ, nói rằng bao giờ quảng cáo được quay xong sẽ ra tìm em.”
“Vì thế mà em như kẻ ngốc đứng dưới trời nắng chang chang như vậy chờ cậu ta?” Giọng anh có nhàn nhạt bất đắc dĩ.
WooHyun đưa tay vuốt vuốt lấy hai mà nóng bừng, đáng thương nói: “Em sợ đi xa chị ấy lát nữa không tìm được em.”
SungGyu nâng mặt cậu lên nhìn cho ký hơn, mày kiếm hơi nhíu, trên mặt không hề che dấu sự đau lòng: “Phơi nắng lâu như vậy, có mệt không?”
WooHyun lắc đầu, rồi nhìn đồng hồ, đẩy tay anh ra: “Chắc là quảng cáo xong rồi. Em đi xem một chút đã.”
SungGyu khiêu mi một phen rồi kéo cậu lại: “Không cho đi. Đã bị như vậy rồi, biết điều một chút đợi anh, lát nữa đưa em về.”
Cậu nhìn anh chằm chằm, vếnh vếnh miệng: “Em đã hẹn với chị ấy rồi, không thể thất hẹn được.”
SungGyu chán nản, nhìn cậu quật cường như vậy, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới ôn nhu nói: “Nghe lời anh. Việc này giao anh xử lý.”
Cậu vẫn kiên định lắc đầu: “Anh đừng quản nữa. Anh giúp em một lần, sau này lão Chu gặp phải vấn đề gì sẽ lại khiến em tới tìm anh. Như vậy thật sự rất phiền cho anh.”
SungGyu thật sự sửng sốt, trong mắt nhu hòa hơn rấy nhiều, hai tay ôm lấy mặt cậu nói: “Em thật sự nghĩ như vậy sao?”
WooHyun gật đầu, kéo hai tay anh xuống, sau đó nắm lấy túi văn kiện, đi xuống khỏi xe. Lúc đóng cửa xe tay cậu bị anh nhẹ nhàng cầm lấy.
“Xong chuyện phải lập tức về nhà. Tối anh tới tìm em.”
WooHyun mím môi nhìn anh, sau đó gật đầu xoay người rời đi.
SungGyu nhìn hình bóng nhỏ nhắn của cậu thoát cái đã vào studio, trong mắt nhu tình ngày càng nồng đậm. Yêu thương đánh sâu vào lồng ngực anh: vừa vui vừa đau. Sủng vật nhỏ bé của anh hiểu biết như thế, ngoan ngoãn như thế, anh làm sao có thể không yêu cậu được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip