Chương 8: Hợp đồng người yêu

Chương 8: Hợp đồng người yêu

SungGyu vẻ mặt đạm mạc nhìn cậu, đáy mắt hiện lên ngọn lửa tức giận, nheo nheo mí mắt, từ từ mở miệng: “Đến khi anh tìm được một con mồi mới thì thôi.” 

Đến khi em quên được Hoya, đến khi anh không còn yêu em nữa thì thôi. Nhưng câu này anh lại không dám nói, bởi vì anh không muốn cậu biết rằng anh yêu cậu. Như vậy chỉ làm cho cậu ngu dốt, luôn tìm cách thoát khỏi anh mà thôi. 

WooHyun nhìn anh, ánh mắt ảm đạm, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu. Một lát sau mở miệng lần nữa: “SungGyu. Anh làm như vậy chỉ vì trả thù tôi hồi đó vũ nhục anh đúng không?” 

SungGyu quay đầu nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy gợn sóng sợ hãi: “Nếu không phải?” 

WooHyun thoải mái cười yếu ớt, lắc đầu: “Không có? Như vậy là tốt rồi.” 

SungGyu quay đầu đi, nhìn thoáng qua cửa sổ, buông thõng mí mắt, từ từ khom lưng xuống nhẹ nhàng bế cậu lên, đi qua tủ giày mới khàn khàn mở miệng: “Em cất chìa khóa nhà đi.” 

WooHyun ngoan ngoãn giật đầu cất chìa khóa vào trong túi áo. 

“Ôm lấy cô anh.” Trước lúc vào thang máy, mặt anh không chút thay đổi nói. 

WooHyun cúi đầu đấu tranh trong chốc láy, nhẹ nhàng vòng tay lên ôm lấy cổ anh, không có thấy ánh mắt của anh trên đỉnh đầu cậu nhu hòa đi rất nhiều. 

Đến bệnh viện, SungGyu đem cậu đến phòng làm việc của bác sỹ rồi đi ra ngoài. Bác sỹ giúp cậu bôi thuốc, thay băng gạt đổi thành hai lớp băng mỏng, điểm mũi chân miễn cưỡng có thể đi được. 

Nhưng mà lúc đi ra cửa cậu không có đi giày mà…

Cậu ngại ngùng nhìn bác sỹ ở đối diện, cười cười, nói thật nhỏ: “Bạn tôi anh ấy có chút việc bận, tôi có thể ở chỗ này chờ anh ấy một lát được không?” 

Bác sỹ là một người trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, tốt bụng hướng cậu cười cười, sau đó đứng lên nói: “Đúng lúc tôi vừa muốn đi kiểm tra bệnh nhân. Cậu ngồi nghỉ ở đây nhé.” 

WooHyun ngoan ngoãn một chút gật đầu. 

Sau khi bác sỹ rời đi, cậu ngồi ở trên ghế đung đưa hai chân, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại của mình ra bắt đầu chơi trò chơi, ước chừng đợi được một lát lâu rồi mới nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy người vừa tiến vào, cái miệng nhỏ nhắn không tự chủ vếch lên. 

SungGyu giơ lên cái túi trên tay, sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không có lập tức ôm lấy cậu, mà anh lại ngồi ở ghế đối diện với cậu, hai tay khoác lên trên đùi, khom người cúi đầu thở nhẹ. 

WooHyun cảm nhận thấy anh khác thường mở miệng hỏi: “Anh làm sao vậy?” 

Anh lắc đầu: “Không có chuyện gì cả. Anh nghỉ một chút rồi đưa em về nhà.” 

“Không thoải mái ở đâu sao?” 

“Ừ.” Thanh âm của anh rất lạnh, hiển nhiên là anh đang không muốn nói chuyện. 

Cậu cũng không dám mở miệng hỏi anh nữa, cất điện thoại vào trong túi, yên tĩnh ngồi chờ anh. 

Mấy phút đồng hồ sao, SungGyu ngẩng đầu nhìn câu một cái, rồi cười cười yếu ớt: “Mới vừa rồi thái độ không tốt, xin lỗi em.” 

WooHyun sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không đâu. Sắc mặt của anh không hề tốt, sao không bảo bác sỹ khám cho?” 

SungGyu đứng lên, đưa cho cậu túi thuốc: “Cầm cho anh.”, sau đó cúi người bế cậu dậy. 

WooHyun cầm lấy cái túi, mở ra nhìn một chút, kinh ngạc ngửa đầu hỏi: “Anh bị đau dạ dày sao?” 

SungGyu trong mắt hiện lên tia đau đớn. Cậu đối với việc đã cứu anh không có một chút ấn tượng nào sao? Vẻ mặt anh tối tăm gật đầu, không có nhìn cậu, đi thẳng ra khỏi bệnh viện. 

WooHyun cũng không biết mình đã nói sai cái gì, nhìn vẻ mặt khó chịu, lên xe một cái là nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề mở miệng nói chuyện. 

Suốt cả đường về nhà anh cũng không hề nói gì. 

Trở lại nhà trọ, SungGyu đem thẳng cậu đến phòng ngủ, đặt dép của cậu ở bên cạnh giường, sau đó hai tay bám vào tường đứng cho vững, không hề rời đi, cũng không hề nói gì. Anh chỉ nhìn cậu với ánh mắt phức tạp. 

WooHyun tựa đầu vào giường, ôm lấy gối, bị anh nhìn vậy không biết phải làm sao, cuối cùng nổi lên dũng khí mở miệng nói: “Chuyện kia… Tôi với anh ở chung một chỗ về sau có thể tiếp tục công việc bây giờ không?” 

SungGyu sững sờ, nhìn về phía cậu ánh mắt càng thêm tối tăm.

WooHyun trong lòng run rẩy, kiên trì mở miệng: “Tôi rất thích công việc mình đang làm bây giờ, rất thích những người đồng nghiệp này. Tôi muốn làm chung một chỗ với họ.” 

Cậu cẩn thận mở miệng, làm cho lòng SungGyu càng đau hơn. Anh hít một hơi thật sau mới đáp: “WooHyun! Ở cùng một chỗ với anh tức là làm người yêu của anh, em có thể có cuộc sống của mình, công việc của mình, bạn bè của mình/ Anh không cần em từ bỏ cái gì, chỉ cần đến lúc anh cần em là em ở bên cạnh anh là được. Có hiểu không?” 

Cậu nửa hiểu nửa không nhìn anh, một lát sau mới nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy khốn hoặc: “Lúc nào thì anh cần tôi? Một tuần lễ hay mấy ngày?”

SungGyu nhắm mắt lại, nhìn ra bên ngoài của sổ. Anh nhận thấy rằng sớm muộn gì anh cũng bị người con trai ngu dốt này làm cho tức chết. Trì hoãn một lúc lâu tâm tình anh mới bình phục, quay đầu nhìn lại cậu, mệt mỏi mở miệng: “Người yêu trong lúc chung đụng cũng tính toán như vậy sao? Thời điểm em ban đầu cùng Hoya nói yêu thương, cũng là ước định một tuần thấy vài lần sao?” 

WooHyun nghe thấy hai chữ “Hoya”, thần sắc trong nháy mắt trở nên ảm đạm, từ từ cúi đầu, thanh âm phản bác cực thấp: “Hai chuyện này không giống nhau. Chúng ta cũng không phải nói yếu thương thật.”

Cậu vừa nói xong, SungGyu xoay người, bỏ đi thẳng ra ngoài cửa. 

WooHyun sửng sốt, sau đó nghĩ đến cái gì lại gọi anh một tiếng. 

SungGyu dừng bước, nhưng không hề quay đầu. 

WooHyun trong tay đưa ra túi thuốc của anh, nói nhỏ: “Còn túi thuốc của anh.”  

SungGyu hung hăng đập một cái vào khung cửa, sau đó không có dừng lại một chút nào tiêu sái ra khỏi phòng ngủ, “thình thịch” một tiếng, WooHyun cảm giác như tâm mình cũng kêu hai cái, cắn cắn môi suy nghĩ một chút, hoàn toàn không hiểu sao anh lại tức giận như vậy chứ.

Vì có tới công ty sớm một chút, cậu đến trưa trừ hai lần đi vệ sinh còn lại rất biết điều ngồi trên giường đọc sách. Lúc hơn sáu giờ, cậu nghe thấy âm thanh mở cửa vang lên, nhíu mày, trong lòng cậu có chút không thoải mái, nhìn lên thấy người vừa xuất hiện ở cửa, sửng sốt một chút cao hứng mở miệng: “Key! Là cậu sao?” 

Key cười hì hì đi tới giường ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn một chút hai chân đau của cậu hỏi han: “Làm sao lại không cẩn thận như vậy chứ. Bây giờ cậu còn đau không?” 

WooHyun lôi kéo tay cậu lắc đầu, cảm thấy rất cảm động. Bạn bè của cậu vốn là không nhiều lắm, bạn bè giống như Key lại càng hiếm. 

“Cậu tại sao lại có chìa khóa nhà tớ?” 

“Tớ vừa mới đến thì gặp được SungGyu. Anh ấy đưa cho tớ. Nói đi! Các cậu phát triển thêm được một bước rồi phải không? Còn đem chìa khóa nhà mình đưa cho người ta nữa.” 

WooHyun cau mày nói: “Chính là anh ấy tự tiện lấy đi. Bá đạo không thể nói lý.” 

Key nhìn ánh mắt của cậu trong một khắc ảm đạm, cũng không hỏi tiếp nữa, cùng cậu nói chuyện phiếm một lúc lâu, rồi đi nấu cơm. Cậu chỉ nấu đơn giản có hai bát súp đơn giản, rồi đỡ WooHyun đi tới phòng ăn. Sau khi ăn xong hai người lại ngồi trên ghế salon xem ti vi. WooHyun kể đại khái cho cậu các chuyện xảy ra trong hai ngày vừa rồi, nhưng lại không có kể tới chuyện hai người định ở chung một chỗ kia. 

Đồng hồ chỉ hơn chín giờ thì Sunggyu gọi điện thoại tới, Key cố ý đi vào trong phòng bếp, đem phòng khách trả lại cho cậu, WooHyun có chút quẫn bách nhấn nút nghe. 

“Alo.” Thanh âm của cậu rất nhẹ, rất nhu, giống như mèo kêu vậy. 

“Key có còn ở đó không?” Giọng nói anh có chút mệt mỏi. 

“Còn. Cậu ấy đang ở trong bếp.” 

“Câụ ấy có ở lại cùng em đến tối không?” 

“Chắc là không. Người yêu của cậu ấy một lát nữa sẽ tới đón.” 

SungGyu trầm mặc một chút: “Buổi tối nay anh đi làm ăn sẽ về rất muộn, chắc sẽ không qua được. Một mình em nhớ phải cẩn thận, không được đụng chân vào nước. Có chuyện gì phải gọi điện ngay cho anh.” 

“Vâng. Được.” 

SungGyu không có nói gì thêm, ngắt điện thoại ngay sau đó. WooHyun cầm điện thoại, trên mặt nhàn nhạt ưu thương. Thân phận bây giờ so với thân phận người tình của Hoya ngày trước càng làm cậu khổ sở hơn. Lúc trước là cậu thật tâm yêu người đàn ông kia, mà bây giờ đơn thuần giống như một cuộc giao dịch, một cuộc giao dịch vì an nguy của cha mẹ mà cậu mà thôi. 

SungGyu sau khi cúp điện thoại không có trở về phòng trọ ngay, mà đốt một điếu thuốc đứng trên ban công. Anh cảm thấy trong lòng buồn phiền vô cùng. 

WooHyun không yêu anh, anh vẫn biết sự thật này từ trước. Bây giờ rốt cục đã buộc cậu ở cùng với mình, cậu trước hay sau như một, hết thay cũng ở trong lòng bàn tay anh. Nhưng tại sao anh không cảm thấy một chút vui sướng nào? Nghe được thanh âm dè dặt cùng cẩn trọng của cậu, lòng anh lại như bị dao đâm vào, rất đau. 

Anh không chỉ muốn giam cầm cậu ở bên người anh, mà anh còn muốn tấm lòng cậu, trái tim cậu. Anh muốn cậu yêu anh. 

Đi ra khỏi nhà hàng, đoàn người liên tục chiến đấu ở các chiến trường đến hộp ddeem, uống rượu, ca hát, gọi người hầu hạ. SungGyu ngồi ở trong gõ nhìn nụ cười dâm đáng mà hèn mọn trên mặt những người khác, trong lòng cảm thấy phiền não dị thường. Vốn là cuộc xã giao, làm ăn bình thường nhưng lại để cho anh cảm thấy ác cảm, anh đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, ném cho cậu chồng tiền, khoát tay nói: “Đi ra ngoài đi.” Trong lúc mọi người đang cười nhạo mình, anh lại cúi đầu uống hết chén rượu đỏ, một chén rồi một chén, cho đến khi dạ dày truyền đến trận đau đớn mới thôi. Lòng trống vắng.

Ngày thứ hai, WooHyun sáng sớm đã rời giường, cậu không phải là một người hiếu động, nhưng là ở trên giường suốt một ngày dài, thực tại có chút không chịu được. Cẩn thận đi dép vào, quay trở lại phòng khách, cậu mở máy nghe nhạc lên, cho dự một chút nhấn bái hát, nghe giọng hát và giai điệu vọng ra, ngồi ngay trên sàn nhà, ôm lấy hai chân, một lần rồi lại một lần nghe bài hát phát đi phát lại. 

Nghe đến đoạn điệp khúc, cậu lại không kìm được khóc nấc lên, bất quá đau đớn trong lòng cũng phai nhạt đi rất nhiều. 

Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông của van lên, cậu từ từ đứng dậy, lau hết nước mắt trên mặt đi. 

Cậu cho là SungGyu, nhưng mở cửa ra lại là một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ, đeo một cái kính đen tư văn ưu nhã, rất anh tuấn, bộ dạng thư sinh nho nhã. 

“Anh tìm ai?” 

Người đó cười cười ôn hòa: “Cậu là WooHyun?” 

WooHyun nghi ngờ gật đầu. 

Người đó hướng cậu vươn tay: “Tôi là Sungyeol, là bạn đồng học đại học với SungGyu cũng là bạn hợp tác làm ăn với cậu ấy.” 

WooHyun có chút cảnh giác nhìn anh, cũng không bắt tay anh. 

Sungyeol cũng không hề tức giận, ngược lại cười đến thoải mái, sau đó gọi điện thoại nói hai câu gì đó, rồi đưa cho cậu. 

WooHyun do dự nhận lấy điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng nói quên thuộc: “WooHyun! Sungyeol là bạn anh, hôm nay anh có việc bận không thể đến được, anh đã nhờ cậu ấy đến đưa em đi bệnh viện thay thuốc.” 

“À, vâng. Được.” WooHyun ngoan ngoãn đáp. 

“Mấy ngày tới anh cũng sẽ rất bận, nếu còn cần đến bệnh viện thay thuốc nữa thì em cứ nói với SungYeol.” 

“Vâng.” 

SungGyu ở đầu bên kia bỗng nhiên nói nốt một câu: “Nếu có thể đi thì cũng đừng để cho cậu ta ôm.” 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip