Chap 2


Cậu nằm yên bình trên chiếc giường của hắn. Vẻ đẹp này khiến hắn muốn bảo vệ. Sunggyu lập tức dập tắt ý định trong đầu.

Hắn biết tất cả con người ở đây chỉ có chết. Con người đến đây chính là để thỏa mãn cho ma ca rồng. Sau ba tháng sẽ tự mất linh hồn rỗi sẽ biến mất.

Mãi mãi!

____

"Con không thích cậu ta à?"

Sunggyu nở nụ cười. Nụ cười mang hàm ý hết sức chế giễu.

Người nói chuyện với Sunggyu chính là cha của hắn cũng là người đứng đầu Quỷ Lệ.

Sunggyu đang ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế. Ánh mắt của hắn làm người khác phải khiếp sợ.

Hắn khác biệt với ma cà rồng ở đây. Hắn ghê tởm với việc của cha hắn làm.

Bắt con người về đây hưởng thụ rồi giết.

"Con không có hứng thú với con người. Cậu là là người đứng đầu của Woollim, tại sao Người lại nhẫn tâm để cậu ta đi mà không thể trở về."

Ông ta cười, thật sự mang theo nét tàn nhẫn: "Vì là người đứng đầu nên mới dành cho con, con nên nhớ con người sinh ra là để phục tùng chúng ta"

Sunggyu không nói không rằng rồi biến mất.

Nét mặt của ông có chút trầm thấp. Ông ta nhớ về chuyện ngày xưa.

Khi ấy ông vẫn là một nam nhân trai tráng và đẹp trai. Và một ngày ông đã phá vỡ nguyêm tắc là đi dạo chơi ở thế giới loài người.

Ông đã gặp một người phụ nữ. Hai từ "thiên thần" không đủ để diễn tả nhan sắc của bà. Bà thật sự đẹp một cách ai nhìn cũng siêu lòng.

Cả hai từ từ tìm hiểu rồi yêu nhau. Hai người yêu nhau rất say đắm. Ông không dám nói cho bà biết thân phận của mình. Ông sợ bà sẽ cảm thấy ghê tởm ông.

Nhưng ông tin rằng tình yêu sẽ khiến bà chấp nhận ông.

Và một ngày ông đã chuẩn bị để nói sự thật cho bà. Nửa đêm, ông đã đem một bó hoa hồng đỏ đến trước cửa phòng của bà.

Khi ấy trong phòng phát ra những âm thanh phóng đãng.

Ông nhìn thấy người phụ nữ mình yêu đang không ngừng rên rỉ dưới thân của một người khác. Khuôn mặt của bà rất vui vẻ, nụ cười ấy khiến ông không bao giờ quên được.

Mọi chuyện dần thay đổi sau một đêm.

Ông đã tự tay giết chết người đàn bà mình thương nhất.

Và ông từ đó căm thù con người. Ông cho rằng con người không ai hoàn hảo, chỉ là một con mồi để thế giới của ông chơi đùa. Không hơn không kém!

____________

Sáng sớm khi cậu vừa mới mở mắt. Thật sự khác thường. Trời vẫn một màu âm u. Cậu chợt nhớ đây không phải hoàng cung của cậu, nơi có ánh sáng ngập tràn mỗi khi cậu thức dậy.

Woohyun nhìn thấy Sunggyu ngồi trên cửa sổ. Không phải vì cậu mà hắn phải ngủ ở đó cả đêm đấy chứ? Đúng rồi, đây là giường của hắn mà cậu lại dám ngủ quên ở đây. Trong lòng có một chúy áy náy.

Woohyun nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Cậu muốn đi thăm quan ở đây một chút. Nơi này đúng là yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Woohyun đi xuống tầng hai, cậu không hề biết nơi này rất ghê tởm. Con người giống như cậu ở đây rất nhiều nhưng không phải ở Woollim là do các ma cà rồng ở đây bắt từ nơi khác về.

Tự nhiên có nhiều ma cà rồng vây quanh cậu. Nhưng âm thanh từ bọn họ phát ra khiến cậu kinh tởm.

Khuôn mặt cậu trở nên sợ hãi, chỉ toàn những tiếng xung quanh.

"Người mới sao?"

"Thật sự rất thơm!"

"Máu sẽ rất ngọt"

"Để ta nếm thử trước"

Ánh sáng từ đâu lóe ra, bọn họ tất cả bay ra xa rồi quỳ xuống: "Thưa thái tử"

Sunggyu lặng lẽ đến đỡ cậu đứng dậy khi cậu đang ngồi ôm đầu của mình.

"Đây là người của ta" một câu nói khẳng định rõ chủ quyền.

Cậu được hắn đưa về phòng. Woohyun lấy lại bình tĩnh ngồi trên ghế, cậu định uống miếng nước nhưng chưa uống hắn đã dật lại: "Đây là máu người"

Tâm trí cậu cả kinh mới phát hiện ra nước này có màu đỏ

Sunggyu biến ra một thứ nước khác cũng có màu đỏ.

Cậu tưởng hắn cho mình uống máu liền lắc đầu nguầy nguậy.

"Không sao, nước ép trái cây"

Cậu uống một ngụm rồi hỏi hắn: "Ma cà rồng cũng biết uống nước ép sao?"

Một câu hỏi khiến hắn buồn cười. Hắn giả bộ ho một cái: "Ừm"

Thật ra ở đây không có nước ép gì cả. Chỉ toàn là máu với máu. Những người quý tộc sống ở tầng ba như hắn sẽ không uống loại máu của người bình thường mà là loại máu từ một cái cây chảy ra. Cây này được nuôi dưỡng ở nơi hoàn toàn bảo mật nhờ vào những linh hồn chưa được tiêu tán. Được gọi là cây Huyết Bạch.

Vì hắn biết Woohyun không thể uống loại máu ở đây nên đã trực tiếp đi đến Woollim và mua nước ép về.

Sunggyu khẳng định là Woohyun thật sự khiến hắn quan tâm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cậu chưa định nói gì thì hắn lại biến mất. Woohyun thật sự rất nhàm chán nhớ lại tối hôm qua. Cậu ra ngoài và sang phòng bên.

Myung Soo mở cửa thì nói: "Người đẹp, anh ấy khiến cậu chán nản hả?"

Sungyeol bật dậy đi quanh cậu dò xét: "Ngươi là người được chọn cho Sunggyu hả? Nhìn cũng ngon phết"

Sungyeol kéo cậu xuống ghế: "Ngươi nói ta xem, đêm qua Sunggyu có mạnh tay với nhà ngươi không?"

Woohyun không hiểu Yeol đang nói gì.

Sungyeol lắc đầu: "Ây gu, nhìn là ta biết Sunggyu, hắn chưa chạm vào ngươi rồi, ngươi buồn chán lắm hả?

Nghe tới buồn chán thì cậu gật đầu, nơi này rất tẻ nhạt.

"Đúng, tôi rất buồn chán nên mới qua đây để giải khuây"

Myung Soo đặt tay lên chán: "Tên Kim Sunggyu này đúng là không biết thưởng thức hồng nhan"

Sungyeol đặt tay lên vai Woohyun: "Yên tâm, đêm nay ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi"

Đêm nay? Cậu chỉ là muốn giải khuây cho bớt buồn thôi. Chả lẽ ở Quỷ Lệ thì về đêm mới có thú vui thôi sao?

"Cảm ơn hai người, hai người làm bạn khiến tôi rất vui" Woohyun cười nói với hai người họ.

Trở về phòng của mình. Cậu thấy trêm bàn có một dĩa thức ăn. Đây chính là món cậu yêu thích. Không ngờ Quỷ Lệ lại có những mĩ vị này.

Ăn được một ít, Woohyun lên giường nằm ngủ.

---

"Cái này có tác dụng không em yêu?" Myung Soo xem đi xem lại cái bịch nhỏ xíu trong tay mình.

"Anh yên tâm, đây là loại xuân dược mạnh nhất của của con người."

Myung Soo hoài nghi nói: "Hay mình dùng thử xem sao?"

"Không được, anh mau gọi Sunggyu đến đây"

Một lát sau

Sunggyu bị kéo xuống bàn ăn. Bàn ăn toàn rựu là rựu.

Hắn vốn không thích uống rựu nên cau mày hỏi: "Gì thế này"

Sungyeol liền mở một nắp trai, đổ đầy một li.

"Sunggyu hôm nay ba chúng ta nhậu một bữa, nào, không say không được rời đi"

Hắn đứng dậy lại bị Myung Soo kéo lại. Hắn bị bắt uống hết li này đến li khác. Sunggyu cảm thấy đầu óc mình bắt đầu chóng mặt.

Sungyeol mới nháy mắt với Myung Soo. Myung Soo lấy xuân dược ra hòa tan vào một li rựu rồi đưa đến trước mặt Sunggyu.

"Uống tiếp nào"

Hắn lắc đầu, dường như đã ngà ngà say.

"Chỉ cần anh uống hết li này thì sẽ được về"

Sunggyu uống hết rựu trong cốc. Myung Soo liền dùng phép đẩy hắn về phòng.

"Chúc hai người có một đêm mãnh liệt" Sungyeol vui vẻ cười

_______ Hết chap 2______
Mong mọi người ủng hộ ❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip