Chương 8
Tai cô ù đi.
Đầu óc cô trống rỗng.
Sẽ tốt hơn nếu anh nổi cơn thịnh nộ... Nếu anh nói với cô rằng cô sẽ không bao giờ thoát khỏi chuyện này. Sẽ tốt hơn nếu anh dọa giết chết Lee TaeKyung.
"Bởi vì anh không muốn rời xa em."
Nó không có ý nghĩa gì cả. Cô chưa bao giờ mơ thấy anh sẽ nói những điều như thế này.
"Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không muốn rời xa em. Câu trả lời như vậy đã đủ với em chưa?"
YunHee lắc đầu. Ý anh ấy không phải vậy mà.
"YunHee. Mau nói cho anh biết tiền ở đâu."
Đây là một cuộc nói chuyện ngọt ngào. Không phải mọi người nói rằng anh ấy là một người đàn ông lạnh lùng và tính toán sao? Rằng anh ấy nghĩ phụ nữ là đáng chê cười sao? Cuộc hôn nhân này không phải là kết quả của một hợp đồng sao?
Seo JoonHun, anh không nên hành động như vậy. Lừa gạt.
"YunHee!"
Anh nắm lấy tay cô và gọi lớn. Vẫn còn đang cứng người, cô nhìn anh. Anh ấy nói thật. Đôi mắt đen u ám của anh. Khuôn mặt xanh xao của anh. Anh ấy chắc chắn đã rất sốc và tức giận, nhưng anh ấy vẫn đang cố gắng khắc phục chuyện này.
"...Được rồi."
Anh ấy không nên hành động như thế này. Cô không thể tin được phản ứng của anh. Anh không nên như thế này, Seo JoonHun.
"Ok. Nói anh biết. Tiền ở đâu? Luxembourg? Zurich?"
Cô mở ví. Có một USB và một cây bút mỏng bên trong. Cô lấy USB ra và đưa cho anh.
"Nếu anh nhìn vào đây, anh sẽ có thể tìm thấy nó."
JoonHun dừng lại và nhìn cô. Chân mày anh nhíu lại. 500 tỷ đang nằm trong chiếc USB này sao...?
Đột nhiên, JoonHun cảm thấy sởn cả gai ốc. Anh ngạc nhiên, ngẩng đầu lên. YunHee đang nhìn anh một cách kỳ lạ. Cô ấy đang cầm một cây bút bạc trên tay.
"...Tôi xin lỗi."
Cô thì thầm.
Cô ấy nói gì vậy?
Anh đưa tay lên và chạm vào cổ mình.
"... Liều lượng đã được điều chỉnh theo cân nặng của anh, vì vậy sau một giờ nữa anh sẽ tỉnh dậy. JoonHun-ssi, tôi rất xin lỗi."
Giọng cô ấy bắt đầu xa dần. Anh không hiểu cô ấy đang nói gì.
Sông Hàn vẫn xanh đen như mọi khi. YunHee lặng lẽ ngồi ở ghế phụ và nhìn ra sông. Ai biết được những gì đang chảy bên trong những dòng nước đen đó? Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy kinh khủng như vậy. Tại sao tay cô lại run như thế này? Tại sao cô không mở cửa và biến mất?
Cô quay đầu lại và nhìn JoonHun. Bất giác, đầu anh nghiêng sang một bên. Cô nghĩ rằng chồng mình trông khác so với lần đầu tiên họ gặp nhau.
Khi đến buổi hôn lễ của họ, anh ấy trông chỉnh chu, sành điệu và lạnh lùng khủng khiếp. Bây giờ anh ấy trông như... Cô không biết phải diễn tả nó như thế nào. Tại sao anh không muốn chia tay với cô sau khi biết về tất cả những chuyện cô đã làm? Tại sao anh lại cố gắng che đậy mọi lỗi lầm của cô...?
YunHee nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của anh, hàng mi, chiếc mũi thẳng và đôi môi của anh ấy. Tóc anh ấy, vai anh ấy, đôi tay mềm nhũn của anh ấy...
Bắt đầu từ đêm đầu tiên của cuộc hôn nhân này cho đến tận sáng nay, cô đã được anh ôm vào lòng không biết bao nhiêu lần. Đôi khi nó đau, đôi khi nó làm cô rung động, có những đêm cô phát điên và đánh mất chính mình...
YunHee, mày đang làm gì vậy? Mày bị mất trí sao? Biến đi. Mở cửa và rời khỏi anh ta. Hãy nghĩ về TaeKyung. Hiện tại anh ấy đang gặp nguy hiểm.
YunHee nắm lấy tay nắm cửa. Cạch. Cánh cửa mở ra. Gió xuân se lạnh thổi vào tay áo cô. Nếu cô mở cánh cửa này và rời đi, cô sẽ không bao giờ gặp lại JoonHun nữa?
Dù anh có ly hôn với cô hay không, YunHee sẽ không bao giờ có thể quay về bên anh.
Cô muốn nhìn lại anh. Cô muốn nhìn anh lần cuối. Mình đang làm gì vậy? Tại sao mình sắp rơi nước mắt thế này? YunHee nghiến răng. Cô mở cửa và ra khỏi xe. Sau đó cô để anh trong xe và bước đi.
Cửa xe đóng lại sau một tiếng kịt. Cơn gió đêm lạnh lẽo lướt qua người cô. Cảnh đêm rực rỡ ánh đèn của Seoul hôm nay trông thật lạ lẫm. Hôm nay chỉ có hai người bọn họ đi ra ngoài, không có vệ sĩ nào bên cạnh. Camera giám sát được lắp đặt giữa ánh đèn đường nhợt nhạt của công viên sông Hàn chắc chắn sẽ ghi lại hình ảnh cô.
YunHee chỉnh lại cổ áo và bắt đầu bước đi. Tiếng gót giày của cô nhỏ dần khi cô rời xa khỏi chiếc xe. Một vài người đi xe đạp lao qua cô tạo nên một luồng gió. Cô có thể nghe thấy tiếng cười của những người cha người mẹ đưa con họ đến công viên. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy như thể cuối cùng mình đã được giải thoát.
Đột nhiên, một thứ gì đó rơi xuống má cô. Ngạc nhiên, YunHee đưa tay lên và chạm vào má mình. Sau đó cô nhận ra rằng hai gò má cô đã ướt đẫm nước mắt.
Cái này là cái gì?
Ngơ ngác, YunHee hạ tay xuống.
Cô không biết tại sao mình lại khóc. Có phải vì cô đang sợ hãi không? Có lẽ là vậy. Cô đã gây ra một vụ lộn xộn lớn như vậy và bị bắt. Cô sợ đến mức tê dại, nên dĩ nhiên cô sẽ rơi một vài giọt nước mắt.
Đó chắc chắn không phải vì cô đã rời bỏ Seo JoonHun. Chắc chắn không phải vì trái tim cô đang đau. Ngay từ đầu sự ra đi của cô là không thể tránh khỏi. Cuối cùng anh ấy sẽ căm ghét cô vì những gì cô đã làm. Tất cả những chuyện này là không thể tránh khỏi.
"Đừng khóc, Min YunHee."
13 năm trước, trong mùa đông khi cả cuộc đời cô bị đảo lộn, mẹ cô đã nói với cô câu đó.
"Nếu mày khóc, tao sẽ khoét mắt mày."
Một mụ phù thủy độc ác. Một con quái vật ẩn náu trong rừng.
YunHee ghét mẹ. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng thấy mẹ như ý mình. Dù sinh ra đã có nhan sắc và tài năng nhưng bà lại là một người phụ nữ vứt bỏ tất cả.
Mẹ cô là một người nghiện rượu. Bà ghét tất cả mọi người trong nhà, bao gồm cả đứa con gái duy nhất của bà là YunHee. Khi mẹ cô còn trẻ, bà nổi tiếng là một nghệ sĩ thiên tài. YunHee không bao giờ hiểu tại sao một người như thế lại thành ra như thế này.
"Mẹ hãy bình tĩnh lại."
Mùa đông năm đó, YunHee mười lăm tuổi. Mẹ cô đã say xỉn suốt đêm và nằm dài ra ngoài. YunHee nói với mẹ cô bằng giọng nói lạnh lùng. Dù cố gắng bao nhiêu, van xin thế nào, mẹ cô vẫn tiếp tục suy sụp từng chút một.
"Mẹ, mẹ có thực sự muốn sống như thế này không?"
Mẹ cô mở mắt. Đôi mắt của bà ấy trông còn tối hơn bình thường.
"Tao có muốn sống như thế này không? Ha... Hahahaha. Ai lại muốn sống như thế này? "
"Mẹ."
"Mày thì biết gì?"
"Con biết gì ư? Ít nhất con biết rằng con không được phép sống cuộc sống của mình giống như mẹ. "
Mặt mẹ cô đơ ra. Bà ngẩng đầu lên và nhìn YunHee. Đôi mắt nâu sáng đẹp của bà ấy. Mái tóc dài xõa xuống lưng. YunHee đã chăm sóc mẹ, và cô yêu bà rất nhiều. Tuy nhiên, mẹ cô chỉ cho YunHee thấy mặt này của mình, và YunHee rất ghét nhìn thấy nó.
Kiềm chế bản thân đi. Con cầu xin mẹ, hãy bình tĩnh lại!
Cô muốn khóc rất nhiều.
Cô biết rằng mẹ cô rất ghét ba cô. Cô biết cuộc sống hôn nhân không tình yêu khó khăn như thế nào. Tuy nhiên, cô không thể hiểu làm thế nào mà một người có thể hủy hoại bản thân hoàn toàn như thế này. Bà không thể tìm thấy thứ gì đó mang lại niềm vui cho mình sao? Có rất nhiều người đã sống như họ mong muốn trên trái đất này!
Tuy nhiên, lúc đó YunHee không biết. Cô mới mười lăm tuổi. Tất nhiên cô không hiểu sâu thẳm trong cuộc sống của người khác. Không, YunHee không hiểu rằng dù bao nhiêu năm trôi qua, cô ấy cũng sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau của người khác. Vì cô ấy không biết điều này nên cô ấy đã tàn nhẫn.
"Mẹ, mẹ có ghét tất cả những gì mẹ nhìn thấy không? Mọi người đều gây hại cho mẹ, phải không? Tại sao mẹ lại ghét người ta đến vậy? Liệu sự thù hận đó có thay đổi được gì không? Mẹ là ai mà đánh giá người ta như vậy? Hãy nhìn lại chính mình! Hãy nhìn những gì mẹ làm từ sáng đến tối! "
Mẹ cô không nói gì. Bà ấy chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào YunHee. Rồi bà ấy thì thầm.
"Min YunHee. Mày sẽ làm gì nếu mày không phải là Min YunHee? "
"Sao cơ?"
Bây giờ bà ấy đã hoàn toàn mất trí.
"Nếu mày không phải là Min YunHee thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu mày thậm chí không phải họ Min? Điều gì sẽ xảy ra nếu ba của mày không phải là ba ruột của mày? "
Mẹ cô đã thực sự mất trí.
"Mẹ!"
"Mày sẽ làm gì nếu người đàn ông mà mày gọi là ba là người đã giết chết ba ruột của mày?"
Bà ấy đã mất trí! Bà ấy thực sự mất trí rồi!
"Mày sẽ làm gì nếu con trai của chú WooKyung, TaeKyung, thực sự là anh trai của mày?"
YunHee run lên khi nhìn mẹ. Thật là một người đáng kinh tởm! Tại sao bà ấy lại làm điều này? Điều gì đã làm cho bà ấy thành ra như thế này?
"Người đàn ông mà mày tin là ba của mày, Min DaeYup... Mày sẽ làm gì nếu tao nói với mày rằng chính tên khốn đó là người đã khiến tao thành ra như thế này? Mày vẫn sẽ nói chuyện với tao theo cách đó chứ? Đồ khốn. Mày không biết rằng tao đang bám vào cuộc sống khốn khổ này vì lợi ích của mày, đúng không? "
"Mẹ điên à? Tại sao mẹ lại như thế này? "
"Điên? Tao ước gì mình thực sự điên."
Mẹ cô đột ngột ngồi bật dậy. Họ có thể nghe thấy tiếng ô tô dừng bên ngoài. Ba cô ấy đã về nhà. Có vẻ như một vị khách khác cũng đến.
YunHee tránh mẹ cô, người đang nồng nặc mùi rượu và cố gắng rời khỏi phòng. Tuy nhiên, mẹ cô đã lao lên và nắm lấy cánh tay của YunHee. Bà ấy có sức mạnh cố chấp của một người không hoàn toàn tỉnh táo.
"Mẹ!"
Ngay cả khi nghe thấy giọng nói cáu kỉnh của YunHee, mẹ cô vẫn giữ chặt và nhét cô vào tủ bên trong phòng.
"Mẹ!"
"Nhìn mà xem. Xem những gì sẽ diễn ra. Hãy xem tao đã sống như thế nào cho đến tận bây giờ! Tận mắt chứng kiến sự thật là như thế nào. Xem Min DaeYup là con quái vật gì... Tao cầu xin mày. Nhìn xem. Xem bọn chúng là người như thế nào. Hãy nhìn thấy màu sắc thực sự của bọn chúng!"
Bang!
Cánh cửa tủ quần áo đóng lại khi cửa phòng ngủ mở ra. Cửa tủ quần áo là một cánh cửa có mái che bằng gỗ. Điều này có nghĩa là những người bên ngoài không thể nhìn vào, nhưng YunHee có thể nhìn ra rõ ràng.
Tại sao bà ấy lại làm điều này? Tại sao bà ấy lại hành động như một người mất trí ?! YunHee muốn hét lên nhưng đã quá muộn.
YunHee đang run rẩy bên trong tủ quần áo. Ngạc nhiên, cô nhìn ra ngoài qua những tấm chắn cửa. Không hiểu vì sao, cô cảm thấy một cảm giác nặng nề đến khó thở. Ba cô không đi một mình. Ông đang ở với một người đàn ông quen thuộc. Cô đã nhìn thấy người đàn ông này vài lần trong nhà cô.
Chủ tịch Seo...? Tại sao Chủ tịch Seo lại ở trong phòng của mẹ cô với cha cô vào đêm muộn thế này?
Những người đàn ông nói chuyện gì đó với nhau. Họ cười về điều gì đó. Họ hoàn toàn phớt lờ mẹ cô và tiếp tục tán gẫu. Vẻ mặt trống rỗng của mẹ cô khi nhìn họ trông thật kỳ lạ đối với YunHee.
Cô không thể hiểu bất kỳ điều gì đang diễn ra. Tuy nhiên, khi cha cô rời khỏi phòng, bỏ lại Chủ tịch Seo, YunHee đã không thể thở được.
Không.
Cô nghe thấy những âm thanh đáng sợ. Cô nhớ lại tất cả những người đàn ông lạ đã đến thăm nhà họ. Tiếng cười của họ, cái nhìn của họ... Cô nhớ họ đã bắt tay cha cô như thế nào.
Không!!!
YunHee gục xuống sàn.
Cô cần phải rời khỏi tủ đồ này ngay lập tức. Cô cần phải rời đi, nhưng... Tiếng hét thất thanh, tiếng quần áo xé toạc, tiếng bấm thắt lưng của người đàn ông. Tiếng giường cót két!
Không!
YunHee lắc đầu.
Nước mắt cô lặng lẽ trượt dài trên má.
Không không.
Không, không đời nào. Làm sao có thể ... Không. Chuyện này không thể xảy ra được! Đây là một lời nói dối. Không đời nào chuyện này là sự thật. Tất cả chỉ là dối trá! YunHee nhắm mắt và bịt tai lắc đầu. Không đời nào! Tất cả chỉ là dối trá!
Cô không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Cạch, cánh cửa mở ra. Mẹ cô ngây người nhìn YunHee. YunHee cảm thấy như thể cô đang ở trong địa ngục. Cô không thể chịu đựng được nữa. Vừa rồi có chuyện gì vậy? Cô không thể hiểu những gì mình vừa nhìn thấy và nghe thấy. YunHee ghét mọi thứ. Mẹ cô, ba cô, và cả bản thân cô vì đã bị lừa.
"Đừng khóc, Min YunHee."
Mẹ cô nói một cách lạnh lùng như thể bà đã thực sự mất trí.
"Nếu mày khóc, tao sẽ khoét mắt bạn."
YunHee không thể tin được.
YunHee lườm bà. Bà ấy không thương xót cô. Bà ấy không thương xót cô chút nào. Cô không thể hiểu tại sao mẹ cô vẫn tiếp tục ở lại đây mặc dù bà đang bị đối xử như thế này. Tại sao bà ấy không chạy đi? YunHee không thể tha thứ cho bà.
"Dơ bẩn."
Chỉ với một lời nói đó, YunHee đã xô mẹ cô ra và bỏ chạy. Từ căn phòng đó, từ ngôi nhà đó, từ tất cả những kẻ đó. Cô vứt bỏ tất cả và chạy chân trần. Cô không biết mình sẽ đi đâu. Cô đã khóc và la hét khi chạy vào màn đêm như một kẻ mất trí.
Mẹ cô ấy đã tự tử.
Ai đó đã nhìn thấy YunHee chạy chân trần trên cầu sông Hàn và gọi cho cảnh sát. Cô ấy đang ngồi trong đồn cảnh sát lạnh lẽo và hoàn toàn rét cóng khi TaeKyung đến đón cô. Đó là khi anh ấy nói với cô.
Mẹ cô đã chết. Bà đã tự rạch cổ tay mình trong phòng tắm.
"Anh không biết em đã nhìn thấy gì, nhưng em không thể nói với ai, YunHee."
TaeKyung thẳng thắn nói với cô khi anh khoác chiếc áo khoác vest của mình qua vai cô ấy.
"Không sao cả. Em không biết gì cả. Em không cần biết bất cứ điều gì. Anh sẽ làm mọi thứ. Anh sẽ lo tất cả. Em chỉ cần im lặng, YunHee. Quên... về những gì đã xảy ra với mẹ. Anh sẽ tự mình giải quyết. Hãy quên nó đi, YunHee."
Quên cái gì? Quên nó bằng cách nào? Anh là ai? Anh thực sự là ai? Còn những lời mẹ thốt ra khi mẹ đang mất trí thì sao?
YunHee không nói gì. Không, thực ra, cô ấy không thể nói gì cả. Do bị sốc, YunHee đã bị câm và phải điều trị trong một năm. Sự thật đã xuyên qua trái tim cô và lấy đi mẹ cô cùng giọng nói của cô.
Tất cả là do cô. Tất cả là lỗi của YunHee. Lý do khiến mẹ cô không thể tiếp tục sống trên đời này là vì những gì YunHee đã nói. Vì những gì cô đã làm. Vì những gì đã làm với bà ấy. Khi YunHee lên án bà là 'bẩn thỉu', mẹ cô không thể chịu đựng được nữa.
Tất cả là vì lợi ích của YunHee ... Bà ấy đã chịu đựng tất cả những điều này vì lợi ích của con gái mình ... Nhưng chỉ một lời nói của YunHee, mẹ cô đã sụp đổ.
"Ọe!"
Khom lưng trên bãi đất gần sông Hàn lạnh lẽo, YunHee nôn hết đồ ăn vừa ăn tại nhà Chủ tịch Seo. Cô không thể kìm được cảm giác buồn nôn đang khiến cơ thể cô run lên. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của Seo JaeHyuk là khó có thể chịu đựng được.
Vì vậy, đừng khóc.
YunHee quyết liệt tự nhủ.
Thậm chí không nhìn lại.
Tầm nhìn của cô ngày càng mờ. Dù cảm thấy mình sắp gục ngã, YunHee vẫn dùng hết sức lực của mình để rời xa JoonHun.
Seo JoonHun chỉ đơn thuần là con trai của Seo JaeHyuk. Anh ta chỉ đơn thuần là con trai của người đàn ông đó. Người đàn ông mà cơ thể cô muốn xé nát, và thậm chí sau đó cô sẽ không thỏa mãn. Kẻ khốn nạn đã hủy hoại cuộc sống của mẹ cô. JoonHun là con trai của con thú hai mặt đội lốt người đó.
JoonHun đã coi cô như một phương tiện để có được hợp đồng kinh doanh của mình. Tương tự như vậy, YunHee đã coi anh như một phương tiện để cô trả thù.
Cô đã chịu đựng cuộc hôn nhân này được hai năm. Trong khoảng thời gian đó, có hàng trăm lời nói dối giữa họ, nhưng có một điều vẫn đúng.
Seo JoonHun và Min YunHee không bao giờ có thể yêu nhau. Họ sẽ không thể trở thành một cặp đôi thực sự trong cuộc đời này. Dù trời có sập, đất có tan, YunHee sẽ không bao giờ có thể yêu anh. Vì vậy, JoonHun không bao giờ được yêu cô. Và anh không bao giờ được tha thứ cho cô.
Anh có thể ghét và hận cô, tất cả những gì anh muốn, nhưng anh không nên yêu cô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip