Chương 17: Đừng lạc hậu

Ma sát như một thanh sắt mài đá lửa trong không khí, tia lửa và tia sáng lóe lên liên tục, động tác vừa nhanh vừa dữ dội, gần như không để lại cho cô cơ hội thở dốc.

Khi thúc vào rút ra các cơ bắp trên toàn bộ cơ thể đều căng cứng, cơ thể gợi cảm không có một chút mỡ thừa nào được phản chiếu trong gương, và những đường nét đường cong hoàn hảo khiến mắt người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Thẩm Mạn chống đỡ bồn rửa mặt bằng cả hai tay, nhìn mình trong gương với cảm xúc nhộn nhạo, đôi môi đỏ của cô vô thức hé mở, thỉnh thoảng cô thốt ra vài từ đứt quãng, không phải hét lên để dừng lại, mà là xin tha.

"Anh đừng... Đừng nhanh như vậy... A...."

Ngoài miệng kêu anh chậm một chút, thân thể thực thành thật mà phối hợp với động tác, eo sắp gãy rời: "Như vậy... Như vậy không được...."

"Chỗ nào không được?"

Lộ Quyền liếm vành tai đỏ ửng nóng bỏng của cô, giống như trái cây chín đỏ, cắn vào sẽ chảy ra nước, bầu thịt sữa nặng chĩu rơi vào lòng bàn tay, chà xát mạnh, giọng khàn khàn đầy dục vọng,

"Lần đầu tiên không hiểu lắm, hỏi em chút, phía dưới vẫn luôn hút tôi vào, muốn cao trào sao?"

"... Anh đã thấy phụ nữ cao trào rồi à?"

"Chưa thấy bao giờ."

Anh dùng chóp mũi vén vén sợi tóc ướt đang bám trên da cô, hôn lên vai, nhẹ nhàng cọ xát giữa hai hàm răng, cảm thấy vừa đau vừa ngứa:

"Thẩm Mạn, tôi muốn nhìn em chảy nước."

Niềm vui dày đặc bị chặt đứt và tan chảy vào trong máu thịt cô. Cô không hiểu tại sao vui sướng đến vậy khi có hành vi ngoài lề như vậy với người đàn ông này. Tiểu huyệt thất thủ ngập đầy nước, tiếng nước dính nhớp làm tai phát đau.

Cô quay đầu nhìn anh, nói lắp bắp, "Anh không, có, bản lĩnh này."

Đôi mắt của người đàn ông tràn ngập ánh sáng đỏ thẫm, anh cười nhếch môiL

"Thử xem."

Anh dùng hai tay bóp eo cô và đẩy hông điên cuồng, nhìn chằm chằm vào đồ vật đang ra vào giữa hai chân cô với tốc độ ánh sáng. Dịch hoa từ đó phun ra tham lam bao bọc toàn bộ cây hàng, dòng nước không ngừng chảy, nhỏ thẳng xuống dọc theo phần đùi trong của cô.

"Bốp-"

Một cái tát mạnh vào cặp mông đào tròn trịa của người phụ nữ, khoảnh khắc thân thể rút ra, vài giọt nước trong suốt bắn tung tóe.

Cảnh tượng này khiến Lộ Quyền choáng váng, hơi thở nặng nề của anh ngày càng trở nên khó nhọc. Anh nắm lấy mông cô bằng cả hai tay và đẩy cô đến mép bồn rửa, quỳ một gối xuống, mạnh mẽ tách mông cô ra và liếm lên.

"Lộ Quyền..."

Thẩm Mạn ngửa đầu thét chói tai, thiếu chút nữa khóc thành tiếng, nào có người dùng phương thức thô bạo liếm mút như vậy.

Căn bản không phải là liếm, mà làm bằng đầu lưỡi.

Vật thể mềm mại, nóng bỏng, dày đẩy khe hở thịt ra rồi mạnh mẽ đưa vào một nửa, giống như một cái lưỡi nhỏ trong nước, uốn éo linh hoạt và hút vào khoang miệng mềm mại.

Anh không có khái niệm chín cạn một sâu trong đầu. Bất kỳ trải nghiệm cực độ nào cũng đòi hỏi sự kích thích tần số cao, và làm tình cũng không ngoại lệ.

"Anh điên à... ừm..."

Cô chửi thề bằng giọng nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm vào mình trong gương ở khoảng cách gần, thở hổn hển. Cơ thể cô run rẩy ngày càng quá đáng dưới sự liếm láp dữ dội của người đàn ông, giống như một con cá sắp mất nước, đang cần tiếp viện dinh dưỡng gấp.

"—— a!"

Toàn thân cô run rẩy dữ dội, và cô bất ngờ phun vào mặt anh.

Có lẽ là vì đã lâu không làm, cô đã bị người đàn ông kích thích liên tục sau khi uống rượu, uống nhiều đến nỗi có vẻ như là chứng tiểu không tự chủ. Cơn co thắt kéo dài hơn mười giây, và cả người cô trôi nổi trong sự sung sướng và mềm mại.

Lộ Quyền thất thần nhìn hai cánh hoa hồng mỏng manh đang nhanh chóng co bóp lại, mỉm cười mãn nguyện, nhẹ nhàng liếm sạch chất lỏng còn sót lại từ dưới lên trên, như thể đang dọn dẹp đống bừa bộn, hoặc như thể đang dịu dàng kéo dài cơn khoái cảm , và như trấn an trái tim vừa từ trên cao rơi xuống.

Làm xong này hết thảy, anh ngồi dậy giúp cô kéo quần lên, ôm eo cô vớt vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn hôn vành tai cô, hơi thở đều là mùi vị tanh ngọt trong người cô.

"Hình như tôi cũng có năng lực này."

Tiếng nói trầm khàn, như một đứa trẻ con.

Thẩm Mạn yếu ớt dựa vào anh, không biết nên cười hay nên mắng, cơ thể cô thoải mái và thông suốt, lúc này đã mệt mỏi và buồn ngủ. Cô ngước nhìn anh, khuôn mặt phản chiếu trong con ngươi ngày càng mờ nhạt, môi cô mở ra:

"Buồn ngủ quá."

Lộ Quyền thu dọn đơn giản trong vài bước, bế cô lên ra khỏi phòng tắm, đi thẳng đến chiếc giường lớn ở tầng hai.

Cô quay cuồng tiến vào chiếc chăn bông màu trắng, dính giường liền ngủ.

Nhưng anh không ngủ được. Có điều gì đó cao ngất vẫn chưa được giải quyết, căn bản đêm nay khó có thể ngủ nổi.

Trong phòng rất lạnh, Lộ Quyền lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh nếu ngủ khi vẫn còn ướt, vì vậy anh cẩn thận bế cô lên đùi mình, cởi quần áo ướt dính ra rồi lau bằng khăn tắm.

Cuối cùng khi anh đắp một chiếc chăn mỏng cho cô, anh đã chịu đựng hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được khát vọng bên trong của mình, cúi xuống hôn cô từ trán đến mắt cá chân, một cách thành kính và thâm tình.

*

Căn phòng tối om, ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng chiếc ghế sofa nhỏ dựa vào tường qua cửa sổ kính sát sàn.

Ánh sáng đỏ rực nhảy loạn xạ trên đầu ngón tay anh. Anh hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên chiếc giường lớn. Nhịp điệu luật động của bàn tay ngày càng dồn dập, yết hầu liên tục cuộn tròn. Anh nhớ lại tiếng hét của cô khi cô lên đỉnh. Thật là quyến rũ, muốn nhét cây thịt của mình vào cái miệng nhỏ bé đó để chặn những tiếng hét dâm loạn, đầu lưỡi nhỏ bé rất trơn ướt và nóng bỏng, nó liếm nhẹ quanh thân cây gậy của mình...

"Ừm..chết tiệt..."

Một chút bắn ra thật nhiều, chất lỏng đục ngầu rót đầy tay.

Anh bình tĩnh lấy khăn giấy ra lau sạch và châm một điếu thuốc khác, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.

Anh hít một hơi thật sâu và thổi ra nhẹ nhàng, mỗi hơi thở đều được hít mạnh vào phổi.

Dường như anh đang không hít thuốc lá, mà là con người.

*

Cảm giác đầu tiên sau cơn say là đau đầu dữ dội, và não cô như sắp nổ tung.

Thẩm Mạn khó khăn mở mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc, khi cô đứng dậy, cô nhạy bén phát hiện ra rằng trên người mình không có gì cả.

Ký ức về đêm qua là những mảnh vỡ và không được hoàn chỉnh cho lắm. Nửa đầu trêu chọc và thân mật có thể ghép lại với nhau, nhưng nửa sau thì hoàn toàn vụn vặt.

Cô nhấc chăn lên và liếc nhìn bộ ngực mà anh đã liếm. Tên khốn đó không hề dịu dàng, bộ ngực trắng muốt phủ đầy những dấu ngón tay màu tím, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra sự điên rồ của kẻ điên cuồng ngược đãi.

Cô quét mắt nhìn khắp phòng. Người đàn ông không có ở đó, có ồ lót sạch và một chiếc áo choàng tắm màu trắng trên gối bên cạnh.

Thẩm Mạn chân trần bước xuống đất, mặc quần áo lót và mặc áo choàng tắm, vừa đi vừa thắt một nút quanh vòng eo.

Cô chậm rãi bước xuống cầu thang , thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa. Bàn trà trước mặt anh chất đầy đồ ăn sáng thịnh soạn.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lộ Quyền quay lại, nhàn nhạt liếc nhìn cô, vẻ mặt nhìn không có cảm xúc gì: "Đi đánh răng rửa mặt, ăn sáng."

Thẩm Mạn, người chưa bao giờ thích bị người khác an bài, muốn phản bác nhưng bụng cô đã kêu lên trước. Cô im lặng nuốt lời mắng chửi người, mắt nhìn thẳng đi ngang qua anh về phía phòng tắm.

Khi cô trở lại, gương mặt đã hơi ửng hồng.

Ký ức nhỏ nhặt đêm trước, sự kích thích khi bị ấn vào bồn rửa và liếm láp dường như vẫn còn đọng lại. Sau một hồi nhớ lại, không thể cấm nơi nào đó lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Tuân thủ nguyên tắc bất động nếu kẻ địch không di chuyển, Thẩm Mạn ngồi đối diện anh như thể không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy chiếc bánh sandwich rồi cắn hai miếng, nhanh chóng uống hết nửa cốc nước cam.

Suốt cả bữa ăn Lộ Quyền không nhìn cô một lần, cũng không có ý định nói chuyện, anh đặt quả trứng đã bóc vỏ vào đĩa của cô.

Cử chỉ càng có vẻ tự nhiên, càng thêm quỷ dị.

Thẩm Mạn nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, tuy rằng tối hôm qua không thật sự cố tình làm được chuyện đó, nhưng có một số việc đã xảy ra chính là đã xảy ra, không phải bạn giả ngu, giả vờ mất trí nhớ có thể lừa gạt người khác cho qua.

"Việc đó..."

Cô hắng giọng rồi quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc:

"Tối qua, tôi uống nhiều quá."

Người đàn ông dừng tay, ngước mắt lên: "Thì sao?"

Thẩm Mạn bị con ngươi nhánh kia nhìn chằm chằm, cảm thấy không thoải mái. Nên diễn tả thế nào đây? Trong sự căng thẳng có một tia buồn bã, khiến cô trông giống như một con khốn tra nữ vỗ mông bỏ đi sau khi ngủ. Mặc dù đây là sự thật, nhưng cô chưa từng có cảm giác vô đạo đức như thế này, và nó không nên xuất hiện vào lúc này.

"Chúng ta đều là người trưởng thành, có một số chuyện không cần phải nói quá rõ ràng."

Lộ Quyền thẳng thắn nhìn chằm chằm cô, cười lạnh một tiếng: "Em muốn nói là, hi vọng tôi hãy coi như chưa có chuyện gì phát sinh?"

"Nếu có thể, vậy là tốt nhất."

"Tôi không có tật xấu mất trí sau khi uống rượu."

Anh ném quả trứng đang bóc vỏ xuống, cầm hộp thuốc lá đứng dậy, vốn định ra ngoài hút một điếu thuốc để giải nhiệt. Thẩm Mạn túm lấy ngón tay anh, ngẩng đầu nhìn anh.

"Lộ Quyền, đừng có lạc hậu như vậy."

Người đàn ông không nói gì, hất tay cô ra rồi tiến về phía trước hai bước, sau đó đột nhiên dừng lại, quay người trở lại trước mặt cô, dùng tay chạm vào nút thắt áo choàng kéo xuống.

Cô ngơ ngẩn, nghĩ đến cảnh xuân bên trong, vô thức dùng tay che lại.

"Yên tâm, tôi không làm chuyện ép buộc."

Mỗi lời anh nói đều được bao bọc bởi sự oán giận tinh tế, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn bị người ta nhẫn tâm vứt bỏ.

Anh dời tầm mắt, đầu ngón tay tiến vào bên trong áo choàng tắm, thuận lợi sờ đến móc chiếc áo lót, hai ngón tay vừa trượt, mở ra.

"Yêu cầu cao độ." Người đàn ông cười nhạo: "Hóa ra cũng chỉ vậy."

Lục Quyền sải bước về phía cửa, lúc anh mở cửa, anh càng nghĩ càng giận, đưa lưng về phía cô, trầm giọng nói: "Tôi sẽ không quấy rầy em, cũng sẽ không động vào em nữa."

Một tiếng "rầm", cửa rung vang trời.

Thẩm Mạn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt với vẻ mặt đờ đẫn, khóe miệng cô khẽ run run.

Bây giờ là anh đang cáu kỉnh với mình sao?

Aiz.

Cho nên mới nói xử nam không thể tùy tiện chạm vào đúng không?

Thẩm Mạn, mày là đồ ngu xuẩn.

Chọc ai không tốt, một hai phải trêu chọc cái tên quỷ ấu trĩ này ...

****

Quyền ca: Bảo bối tức giận, không thể dỗ được cái loại này!

Mạn tỷ: Sách, xử nam thật là phiền toái.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip