Chương 5: Buscu (h+)
Dụ Từ mấp máy môi, sau đó mới thốt được ra một câu trả lời: "Trời mưa nên anh đi tìm em."
Vẻ mặt của Dụ Ngôn trở lại dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu, hắn liếc mắt nhìn mái tóc bị gió thối khiến cho hơi ướt của cậu, không nói không rằng mà bước vào trong ô. Không khí giữa hai người trở nên vô cùng xấu hổ, Dụ Từ không dám liếc nhìn hắn, cố gắng bắt chuyện.
"Em có nhớ hồi còn bé chúng ta thường đến đấy không?"
"Không nhớ." Hắn đáp lại một cách dứt khoát, cắt đứt mọi ý định gợi chuyện của cậu.
Dụ Từ mím môi, âm thầm thở dài trong lòng. Cậu thật sự không muốn mối quan hệ của cả hai đi đến bước đường này, thế nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào, chỉ có thể nhạt nhẽo mở miệng, "Hồi đó có một lần em trốn vào chỗ này, sau đó ngủ quên đến tận trời tối mới tỉnh lại, hại cả nhà lo sốt vó."
Lúc đó bọn họ mới bốn năm tuổi, chơi trốn tìm với nhau. Khi biết em trai mình bị lạc mất, cậu còn khóc oà lên vì sợ.
"Lúc đó anh sợ lắm, cứ nghĩ là sẽ không bao giờ có thể gặp lại em nữa." Nhớ đến kỷ niệm lúc trước, khoé môi của Dụ Từ bất giác nhếch lên một độ cong nho nhỏ.
Khoé mắt Dụ Ngôn đảo qua nụ cười đó, gương mặt nhăn lại thoáng chốc dịu đi. Hắn không đáp lời nhưng cũng không ngăn cản cậu nói tiếp. Dụ Từ kể lại những kỷ niệm vụn vặt, những điều đó hắn cũng còn nhớ, thậm chí còn nhớ rất rõ, chỉ cần là ký ức liên quan đến cậu thì hắn sẽ không bao giờ quên. Thế nhưng cũng vì vậy mà những điều buồn lòng lại càng khắc sâu hơn.
Hai người đứng bần thần một lúc, đều ngẩn ngơ nghĩ về hai chuyện khác nhau, thế nhưng lại liên quan đến đối phương. Mai đến khi trời trở gió mạnh hơn, Dụ Từ mới phản ứng trước.
"Chúng ta nên về thôi."
Dụ Ngôn thoát khỏi hồi ức, đôi mắt nhìn cậu thật sâu. Dụ Từ bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thì nhanh chóng ngại ngùng dời tầm mắt, lúng túng nói, "Nếu em cứ đứng mãi ở đây thì sẽ cảm lạnh mất."
Nhìn cậu né tránh như vậy, đột nhiên hắn nhếch miệng cười. "Vậy sao?"
Nghe thấy ngữ điệu cổ quái này, Dụ Từ chớp mắt ngẩng đầu nhìn hắn.
"Bây giờ đúng là rất lạnh, không phải anh nên sưởi ấm cho tôi sao?" Dụ Ngôn cười nhạt, trong mắt lại không hề chứa độ ấm. Nhìn thấy biểu cảm này, Dụ Từ lập tức hiểu ra hàm ý của hắn.
Cậu nhìn thời tiết ngày càng xấu như thế này, luống cuống mà nói, "Nhưng mà ở đây không tiện, chúng ta về nhà được không, lúc đó em muốn gì cũng được."
Có điều Dụ Ngôn không hề bị lay chuyển, hắn nhướng mày lạnh lùng nhìn cậu một cái, hàm ý trong mắt đã quá rõ ràng rồi, không được phép cự tuyệt. Dụ Từ hiểu rõ nếu như hôm nay không làm theo ý hắn, vậy thì đừng mơ rằng sau này sẽ có cơ hội được nói chuyện với nhau nữa.
"Nhưng mà ngoài trời đang mưa, hơn nữa có thể sẽ có người đi ngang qua." Cậu bối rối mím chặt môi, khuôn mặt nhợt nhạt dưới làn mưa trắng xoá trông càng đáng thương.
Nhìn thấy cậu như vậy, Dụ Ngôn khẽ nhíu mày một cái, thế nhưng ngay sau đó lập tức trưng ra vẻ mặt bất cần đời. "Chui xuống dưới cầu trượt này, vẫn đủ chỗ cho anh chen vào đó. Liếm đến lúc nào tôi bắn sẽ tha cho anh."
Bị những lời nói bộc trực làm cho vừa xấu hổ vừa kích thích, đầu tiên Dụ Từ gọi điện báo với ba mẹ một tiếng, sau đó mới chậm rãi chui vào. Dưới này phải miễn cưỡng lắm thì cả hai người trưởng thành mới chen vào được, cánh tay hai người dính sát vào nhau, trong mùi hương của đất và cỏ cây còn lẫn vào đó là mùi hương quen thuộc của đối phương.
Dụ Ngôn có hơi lưu luyến nhiệt độ ấm áp chỉ thuộc về người này, thế nhưng trong lòng hiểu rõ bản thân sẽ không bao giờ có được. Hắn nhắm mắt che giấu đi đau khổ, sau đó lại treo lên một khuôn mặt cực kỳ giả tạo.
"Liếm." Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Dụ Ngôn chỉnh lại vị trí một chút, sau đó ấn đầu của Dụ Từ vào vật đang nằm im sau chiếc quần đen kia. Cậu bị hắn làm cho bất ngờ, theo phản xạ muốn tránh đi, thế nhưng bàn tay của hắn như ghìm kẹp chặt lấy, không cho cậu cơ hội thay đổi.
Hô hấp của Dụ Từ tăng dần lên, ở cái chỗ chật hẹp như thế này, mùi hương nam tính của Dụ Ngôn ngày càng rõ ràng. Hơn nữa xung quanh cũng khá tối, vậy nên càng tạo cảm giác kích thích tinh thần.
"Nhanh lên." Hắn mất kiên nhẫn mà thúc giục.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, tay run rẩy vươn ra kéo khoá quần xuống. Quần lót bó chặt lấy thứ khổng lồ kia, tựa như chỉ cần giải phóng thì sẽ lập tức càn quét tứ phương.
Cảm nhận bàn tay ấm nóng của Dụ Từ chạm vào, vật kia lập tức giật nhè nhẹ. Cậu thở một cách nặng nề, sau đó nhắm mắt kéo quần lót của hắn xuống. Cho dù đã thấy rất nhiều lần, thế nhưng lần nào cũng khiến cậu cảm thấy bối rối. Dương vật còn chưa cương cứng lên hoàn toàn, thế nhưng vẫn có thể thấy kích thước khủng của nó.
Cậu liếc nhìn Dụ Ngôn một cái, gương mặt của hắn bị khuất sáng khiến cậu không thể thấy rõ biểu cảm. Chỉ có thể thông qua hô hấp để nhận ra được hắn đang cảm thấy như thế nào.
Cậu hít sâu dồn hết can đảm chạm vào nó, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống. Dụ Từ thăm dò mà duỗi đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên phần lỗ nhỏ ở trên đỉnh, dương vật tựa như sống dậy mà hoàn toàn cương cứng.
Bị sự biến hoá này làm cho kinh ngạc, cậu khiếp sợ mà nghĩ không biết thứ này có vừa miệng mình không. Dụ Từ liếm một vòng quy đầu, sau đó lập tức ngậm vào.
Môi lưỡi ấm nóng chạm vào khiến Dụ Ngôn khẽ run nhẹ, động tác của Dụ Từ không được trôi chảy cho lắm, thế nhưng vì là cậu nên hắn vẫn nhận được kích thích cực hạn.
Nước bọt chậm rãi tiết ra làm ướt cả dương vật, rồi chảy xuống bộ lông đen ở phần gốc. Dụ Từ cố gắng há miệng thật lớn, nuốt lấy dương vật đang từ từ rỉ nước. Bởi vì quá lớn nên cậu không thể ngậm hết được, chỉ có thể dùng tay tuốt lấy phần dưới.
Tiếng thở dốc nhỏ vụn vang lên, âm thanh liếm mút cực kỳ dâm dật. Cậu hút một cách chật vật, hàm đều mỏi cứng mà hắn vẫn chưa có dấu hiệu sẽ ra. Thế nhưng không biết bị kích thích do đâu mà thân dưới của cậu cũng dần dần trở nên trướng lớn. Nhận ra điều này, Dụ Từ lập tức khép chặt chân lại, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Hành động kín đáo này không thể thoát khỏi mắt của Dụ Ngôn, hắn nhếch môi, "Khẩu giao cho em trai mà cũng cương được sao?"
"Ưm...ưm." Bởi vì miệng hiện tại không nói được nên cậu chỉ có thể phát ra những âm thanh vô nghĩa.
"Anh đúng là càng ngày càng dâm đãng." Đột nhiên hắn đẩy mạnh đầu cậu vào dương vật của mình, đồng thời dùng chân cọ lên túp lều nhỏ kia của cậu.
Dụ Từ kinh ngạc, cổ họng đột nhiên bị nhồi đến không còn kẽ hở, bị bắt ép ngậm sâu đến tận gốc rễ. Cậu suýt sặc, cảm giác bị nhồi đầy lẫn kích thích ở dưới hạ thân khiến cậu sinh ra một thứ khoái cảm kỳ lạ. Cậu run rẩy khồng ngừng, nước mắt sinh lý tiết ra. Dương vật của hắn đâm đến tận cổ họng khiến cậu cảm thấy khó thở, mùi hương nam tính nồng đậm tràn ngập khoang mũi.
"Làm nhanh lên, tôi sắp ra rồi." Hắn đỉnh lên vài cái, ngón chân thì xoa nắn lấy dương vật còn đang bị che đậy ở trong chiếc quần kia.
"Ừm..." Dụ Từ nói không nên lời, kích thích liên tục khiến cho hông cậu run bần bật, cả trên lẫn dưới đều bị căng đầy. Cậu không tự chủ được mà đưa đẩy hông cọ cọ vào chân hắn, dáng vẻ muốn dâm đãng bao nhiều thì dâm đãng bấy nhiêu.
Dụ Từ nuốt lên nuốt xuống, đầu óc đã dần trở nên mơ hồ, chỉ biết làm theo bản năng của mình. Cảm giác được quy đầu phình to, tựa như sắp bắn, cậu lập tức làm động tác nhanh hơn. Tiếng thở dốc lẫn âm thanh liếm mút ngày càng rõ ràng, Dụ Ngôn nghiến răng nắm chặt lấy tóc cậu, ép không cho cậu có cơ hội trốn thoát, sau đó bắn thẳng vào trong cổ họng của cậu.
Dụ Từ bị sặc lập tức ngồi dậy mà ôm miệng ho khan, tinh dịch trắng đục một nửa vương lên khoé miệng, nửa còn lại đã bị hắn ép nuốt hết toàn bộ.
"Chỉ liếm cho tôi thôi mà anh cũng bắn được, anh là biến thái sao?" Hắn vuốt nhẹ lên mảng quần đã bị ướt của cậu, nhếch môi châm chọc.
Nghe thấy thế Dụ Từ lập tức liếc nhìn đũng quần của mình, trên đó đã bị ướt một mảng, là lúc hắn đạt cao trào thì song song đó cậu cũng lên đỉnh luôn. Cậu xấu hổ vội vàng lấy tay che lại chỗ đó.
"Lau sạch khoé miệng của anh đi." Hắn liếc nhìn đôi môi dính dịch thể của mình, đáy mắt tối sầm lại.
Dụ Từ lập tức dùng ống tay áo lau sạch, chật vật đứng dậy. Bây giờ trời đã ngớt mưa, bên ngoài đã bật đèn đường rọi sáng. Cậu không dám nhìn hắn, cầm lấy chiếc ô của mình che lên mảng quần bị ướt kia.
"Đi về." Hắn đã chỉnh trang lại bản thân, mặt không đổi sắc mà quay đầu, thế nhưng không đi nhanh mà cố ý thả chậm bước chân.
Dụ Từ thấy thế vội vàng đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip