4.
Nhìn Bạch Tử Băng lạnh lùng rời đi, trong vô thức, Hiên Viên Triệt bỗng cảm thấy xung quanh thật trống rỗng. Lạ quá.
Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Triệt chủ động tiếp cận một người, lại còn là một người đầy xa lạ, chính bản thân còn không biết. Nhưng mà có một điều anh khá rõ, đó là trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực, và cả đôi chân nóng rực lên chỉ muốn tiến đến gần bên người kia, ngay cả khi lí trí anh phủ nhận nó.
"Thiếu gia trở về thôi, phu nhân về nhà rồi." Tên vệ sĩ đeo kính đen cúi xuống nói với Hiên Viên Triệt, anh lúc này cũng thu lại cái dáng vẻ thất thần nãy, lạnh lẽo gật đầu.
Vừa mới bước ra ngoài được một đoạn, Hiên Viên Triệt hơi ngửa đầu, nói với tên phía sau: "Cho người điều tra người ban nãy cho tôi."
"Người ban nãy ạ?"
"Ờ, và ta không muốn nói lại lần 2." Đôi mắt xanh của Hiên Viên Triệt lóe lên một tia lạnh lẽo, làm người đằng sau sợ đến phát run.
Hắn ta cúi đầu thấp nhất có thể, tông giọng nén lại sự run rẩy, vai gồng lên không để lộ ra sự sợ hãi: "V-vâng ạ!"
Ta sẽ gặp lại thôi, mèo trắng.
.
.
.
"Hắt xì!!" Bạch Tử Băng xoa xoa mũi, rõ ràng trời bên ngoài không lạnh lắm, nhưng mà cô lại cảm thấy lạnh sống lưng như vậy, chắc chắn là có ai đang bàn tán về cô đây mà.
"Đáng lí mình nên ở nhà và đặt đồ nhờ người ta giao đến. . ." Bạch Tử Băng thầm nghĩ hôm đó ai đẩy cô đi vào cái trung tâm thương mại kia vậy, xui như quỷ.
Nhưng Bạch Tử Băng không biết là, chính cô có chút gì đó lạ lẫm với người thanh mai trúc mã của mình. Đây không thể nào là tình cảm, vì những gì anh ta đối xử với cô còn chưa đủ để cho cô một cái tát đau điếng sao? Nhưng mà đồng thời, đây cũng không phải là cảm giác căm hận.
Một thứ gì đó. . . rất lạ.
"Hôm nay như vậy là được rồi, mai còn đi học nữa."
Bạch Tử Băng ngáp một tiếng dài thượt, đôi mắt nheo lại thể hiện rõ sự mệt mỏi của chủ nhân, quầng thâm nơi bọng mắt cũng đã hơi hướng màu tối tối. Cô vươn vai một cái, giơ tay đóng lại máy tính sau đấy mới đi đến giường ngủ.
"Làm ơn, cho tôi sự yên bình." Bạch Tử Băng nói trong vô thức, nụ cười của ai đó càng ác liệt là ghê tởm hơn, thiếu điều muốn nuốt chửng cô.
Bạch Tử Băng mơ thấy rất nhiều thứ, không, đúng hơn là ác mộng. Trong cơn ác mộng đó, những kí ức xưa cũ như một cơn bão ập vào trong cô, xoáy cô vòng vèo hệt như đang trêu đùa với mạng sống.
Ác mộng ấy là một chuỗi lặp lại, luôn vậy. Bạch Tử Băng luôn mơ thấy bản thân bị hành hãm hại, bị hành hạ, sau đó là chết. Rất nhiều, rất nhiều lần như vậy, cho đến khi mọi thứ hóa đen, ôm lấy cô chỉ là bóng tối vô tận.
Bạch Tử Băng thấy chính mình trong nơi màu đen xì ấy chính là một cô nhóc nhỏ. Nhỏ bé, bất lực, yếu đuối vô cùng. Bạch Tử Băng vẫn thường hay thắc mắc vì sao lại là cô nhóc, nhưng mà trong thâm tâm cô vẫn luôn biết sẵn câu trả lời, chỉ là không muốn nói ra.
Thời điểm ấy, chính là khoảng thời gian đẹp đẽ và hạnh phúc nhất của cô. Cha luôn về sớm cùng cô đi dạo trong vườn, cô cùng với Hiên Viên Triệt chạy giỡn trong khu vườn ấy, khi mà cha cô ngồi cười nhìn hai đứa. Cô thích khu vườn ấy, tràn ngập ấm áp, niềm vui, hoài bão và hạnh phúc nơi cô.
Bạch Tử Băng nhớ rất rõ, cô đã rất nhiều lần tết vòng hoa màu trắng thật đẹp đội lên đầu của Hiên Viên Triệt. Giờ nhớ lại mà Bạch Tử Băng cảm thấy buồn cười không thôi, không hiểu sao lúc ấy Bạch Tử Băng lại cảm thấy màu trắng rất hợp với mái tóc và màu mắt ấy của Hiên Viên Triệt. Dịu dàng, chan hòa, lại thật trong sáng.
“Dơ bẩn.”
Không gian màu trắng đẹp nứt ra như tấm gương bị tác động mạnh, sau đấy vỡ tung tóe, tan nát. Một vài mảnh nhỏ của tấm gương ấy bay sượt qua mặt cô. Một dòng chất lỏng lạnh lẽo chảy qua da mặt, Bạch Tử Băng biết, đó là máu của cô.
"Tôi mệt lắm. . . dừng lại đi, làm ơn. . ."
.
.
.
"Chào cậu, trùng hợp ghê~" Hiên Viên Triệt cười đầy tỏa nắng, trái lại, Bạch Tử Băng bày ra vẻ mặt như con cá chết cạn.
Coi như người không thấy mình mà mình cũng chẳng thấy người, Bạch Tử Băng bước ngang qua ngươi Hiên Viên Triệt, thẳng tắp vào chỗ ngồi mà ngồi xuống.
A. . . thật lạnh lùng. Hiên Viên Triệt đã nghĩ vậy, tay vô thức co lại, nắm chặt, không hiểu là đang khó chịu việc gì.
"Này cậu, đừng lạnh lùng như thế chứ, mình làm quen đi ha?" Hiên Viên Triệt kéo một cái bàn vào sát bên cạnh Bạch Tử Băng, nở nụ cười đầy sáng chói.
Lúc trước thì nụ cười đó gần như là nguồn năng lượng vô tận mà Bạch Tử Băng toàn tâm toàn ý nhắm đến, nhưng mà bây giờ, nó chỉ còn đọng lại trong cô sự chán ghét và phiền phức thôi.
"Cậu không thấy cậu phiền quá sao, biến ra chỗ khác giùm đi." Bạch Tử Băng buông lời, đầy lạnh lẽo, đôi mắt nhìn Hiên Viên Triệt cũng không có chút sức sống.
"A. . ." Hiên Viên Triệt ngơ ra, cảm giác như ai đó vừa tát thật mạnh vào má anh, bỏng rát và đau điếng, khiến anh không biết nói gì hơn.
"Vào lớp."
Tiếng nam nhân trầm ổn vang lên trên đầu hai người, Hiên Viên Triệt vẫn ngây ngốc không mấy quan tâm, mà Bạch Tử Băng lại tặc lưỡi một cái đầy khó chịu.
Hẳn là số trời đưa đẩy đi? Bạch Tử Băng cười nhàn nhạt, ý trêu chọc hiện rõ trên khuôn mặt vô tính. Bạch Tử Băng sẽ không bao giờ quên, không, là không bao giờ quên được, đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn nhìn cô qua khe cửa năm ấy.
Nó lạnh lẽo, tàn nhẫn, như một người thợ săn nhìn một con thú bị thương, sau đấy thẳng tay mà cho nó một phát súng tiễn biệt. Bạch Tử Băng sợ hãi ánh mắt đó, nó ám ảnh cô mỗi ngày khi cả người cô lả đi vì mệt mỏi. Đôi mắt ấy đeo cô vào tận trong những giấc mơ, đầy khốn đốn.
Trong vô thức, Bạch Tử Băng bày ra vẻ mặt khó chịu, mà đối tượng được thường thức vẻ mặt đó lại là Âu Dương Tuấn.
Đối phương bày ra vẻ mặt như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy có hơi kì lạ, có chút gì đó. . . thích. Âu Dương Tuấn thật sự không hiểu rõ bản thân hắn đang phát khùng gì nữa, vậy mà có thể cảm thấy nụ cười khinh thường và chán ghét hắn kia của cô thật sự rất đẹp, đẹp đến kinh diễm.
Âu Dương Tuấn vô thức đưa tay đẩy gọng kính mạ vàng đầy sang trong, mày cũng đã hơi nhíu lại đôi chút.
"A xin lỗi, em bị sự cố khi đến đây nên. . ." Một giọng nữ kiều mị vang lên ở phía cửa lớp, ngọt ngào mà đầy trong sáng, như vào tai Bạch Tử Băng nghe ra toàn ra tiếng kêu vo ve của con ruồi.
Haha, sao mà Bạch Tử Băng có thể quen đi âm thanh kinh khủng đó đi chứ, không bao giờ quên được. Tay vô thức nắm chặt lại, đến nỗi gân xanh gân tím gì đấy đều nổi lên hết làn da trắng sáng, làm Âu Dương Tuấn nãy giờ vẫn đang chú ý cô không khỏi cảm thấy có hơi kì lạ.
Lúc đầu khi hắn bước vào lớp đã bày ra thái độ không mấy vui vẻ (nếu hắn không nói là khinh bỉ cùng với khó chịu), thì giờ đây cô lại còn bày ra dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người vừa vào lớp.
"Đến trễ thì đừng có nhiều lời, vào lớp đi." Âu Dương Tuấn lạnh lẽo nói, không nhìn cô ta mà quay người lại, ngồi vào ghế trên bàn giáo viên.
Bạch Tử Băng đã hơi ngỡ ngàng đôi chút, cô không nghĩ rằng Âu Dương Tuấn lại có mặt đối xử với cô ta như vậy. Bạch Tử Băng đôi khi đã nghĩ Âu Dương Tuấn chính là kiểu người sẽ quỳ xuống mà hôn chân cô ta cơ, hay là do sự xuất hiện của cô nhỉ?
Nói gì thì nói, nhưng Bạch Tử Băng không thể không khỏi vui vẻ khi thấy Bạch Yêu Hoa hậm hực bước vào trong chỗ ngồi, không mấy khuất phục mà ngồi cái ‘bịch’ xuống, không hiểu sao như Bạch Tử Băng đã liên tưởng cô ta đến một con vịt.
Nghĩ vậy, nụ cười trên môi Bạch Tử Băng không nhịn được mà nở ra, làm Hiên Viên Triệt và Âu Dương Tuấn không khỏi bất ngờ. Hiên Viên Triệt là nhìn đến ngơ ngẩn như bị ai cắp mất hồn, mà Âu Dương Tuấn lại như nhìn thấy cái gì đó mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Không ai có quyền phủ nhận đi sự xinh đẹp của nụ cười đó, không một ai cả.
Cậu ấy. . . cười lên như vậy làm tim mình đập nhanh quá. Hiên Viên Triệt vùi cả mặt lên bàn, tay vô thức vò vò nhúm áo chỗ trái tim đang đập loạn như điên.
Nụ cười đó. . . mình. . . Âu Dương Tuấn không biết suy nghĩ gì đó mà cúi đầu bóp trán, nhưng mà chắc chắn trong đầu hắn bây giờ toàn là nụ cười đẹp đến người ta mê mẩn kia của cô.
Tay miết chặt góc bàn để bình tâm lại, Âu Dương Tuấn cất giọng: "Bắt đầu điểm danh, Hiên Viên Triệt." Vừa nói, vừa cầm lên một cái tệp có bìa màu xanh đen, sau đấy gọi hơi to tên Hiên Viên Triệt.
"Có." Thoát khỏi dòng suy nghĩ mơ màng của mình về người bên cạnh, Hiên Viên Triệt đáp lời hắn.
"Bạch Yêu Hoa."
"Dạ có!" Vẫn đầy ngọt ngào như vậy, đến mức muốn tiểu đường.
Bạch Tử Băng nhíu chặt mày khi tiếng cô ta cất lên, làm Âu Dương Tuấn nhịn không được cũng phải nhìn cô một cái, trong vô thức hảo cảm đối với Bạch Yêu Hoa cũng giảm đi. Học sinh ngày đầu tiên đã đến lớp muộn, giờ đây còn khiến. . . ‘cậu ấy’ khó chịu, Âu Dương Tuấn cũng chẳng mấy hảo cảm với cô ta.
Được rồi đừng hỏi vì sao Âu Dương Tuấn lại chú ý Bạch Tử Băng như vậy, vô thức thôi, nhưng ở Bạch Tử Băng có gì đó rất cuốn hút mà hắn không thể rời mắt hay chán ghét được.
"Cuối cùng, Hàn Tử Băng."
Tên cũng đặc biệt như vậy sao? Âu Dương Tuấn tự hỏi, ngón tay vô thức vuốt nhẹ lên mặt giấy có dòng tên của cô, cảm thấy đầy hứng thú.
". . . có."
Tuy hơi nhỏ và cũng rất qua loa, nhưng Âu Dương Tuấn vẫn khá hài lòng khi cô trả lời hắn, Âu Dương Tuấn đã nghĩ Bạch Tử Băng phải trao cho hắn cái nhăn nhó sau đấy lơ hắn cơ.
Hàn Tử Băng. . . tên cậu ấy thật đặc biệt. Hiên Viên Triệt ngơ ngẩn nghĩ, mắt vô thức liếc sang bên cạnh, lại không hay biết rằng nó nóng bỏng và gây chú ý thế nào.
Thật là. . . Bạch Tử Băng hơi khó chịu trước ánh mắt nóng bỏng như muốn ghim vào da mặt của cô ấy, song cũng chẳng thể làm gì cả, đó là quyền tự do mà.
.
.
.
"A, ban nãy vào trễ quá nên tớ không nhận ra, cậu là Đại thiếu gia của Hiên gia đúng không? Xin chào, tớ là Bạch Yêu Hoa, đại tiểu thư của Bạch gia. Tớ nghe cha bảo nhà chúng ta có hợp tác trong nhiều vụ làm ăn. . ."
Bạch Tử Băng nhét tai nghe vào trong lỗ tai, mở âm thanh có hơi lớn để át đi âm thanh vịt kêu kia của Bạch Yêu Hoa, dù biết nó không tốt cho tai cô. Dẫu vậy thì vẫn còn hơn là nghe cái miệng đỏ chót kia cứ liên tục chí chóe cái thứ gì đó khiến Bạch Tử Băng vốn đã không thích nay còn khó chịu.
Muốn cắt lưỡi cô ta quá. . . Bạch Tử Băng che miệng, đôi mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài cửa sổ, bên tai là âm nhạc vẫn đang vang lên đều đều.
Hiên Viên Triệt không hiểu vì sao nhưng anh ta không thể thoát ra khỏi Bạch Yêu Hoa, một thứ gì đó khiến anh không thể nào từ chối cô ta được, đành phải ngậm ngùi mà đứng nghe cô ta luyên thuyên liên tục về thứ gì đó mà anh nghe chẳng hề lọt tai.
Tử Băng. . . cậu ấy đang nhìn gì nhỉ? Hiên Viên Triệt tò mò, không khỏi nhìn về phía của cô, anh mắt có chút nuối tiếc.
Bạch Yêu Hoa nhanh chóng nhìn thấy ánh mắt đó, cô ta nhanh chóng bắt nó vào trong câu nói.
"Cậu quen cậu ấy sao?" Nghe ngây thơ và trong sáng đến cực điểm, chỉ là nó khiến Hiên Viên Triệt cảm thấy hơi ghê tởm.
"Không quen, nhưng sẽ sớm quen thôi." Nói, sau đấy liền nở nụ cười thật vui vẻ, đây là lời thật tâm của Hiên Viên Triệt, anh thật sự rất muốn thân thiết với Bạch Tử Băng.
Trong vô thức, Bạch Yêu Hoa sinh ra một tia chán ghét đối với cái người tên là ‘Hàn Tử Băng’ đó. Ngay từ đầu vào lớp, vốn dĩ định gây ấn tượng và hảo cảm với mọi người, nhưng chỉ vì một cái nhíu mày của cậu ta mà bị đánh tan. Sau đấy mọi thứ rất là không suôn sẻ, tiếp cận Âu Dương Tuấn thì hắn chẳng thèm để ý đến, nói chuyện với Hiên Viên Triệt thì anh một mực nhìn cậu ta.
Bạch Yêu Hoa lần đầu tiên cảm thấy chướng mắt một người con trai như vậy, nhưng mà chẳng làm được gì hết.
𝓛𝓊𝒸𝒾𝒻𝒾𝓃𝒾𝓁
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip