Chương 6


Không lâu sau, họ đã thành công gặp được Mễ Lặc. Anh chỉ liếc nhìn thoáng qua chàng thanh niên mới xuất hiện, rồi không còn để ý đến anh ta nữa. Mễ Lặc bắt đầu giao tiếp với Ngải Kha bằng cử chỉ.

Chỉ bằng những cử chỉ đơn giản, Ngải Kha đã có thể ghép các thông tin lại với nhau, và biết rằng hiện tại cửa lớn đã bị lính gác chiếm giữ, cái lỗ do vụ nổ tạo ra thì bị quân xâm lược chiếm đóng, cả hai bên đều cử đội đi tuần tra trong kho hàng, những người vô tội họ như cá trong chậu, không có chỗ nào để trốn thoát. Hơn nữa, bất kể dù cho họ ở bên nào thì họ cũng sẽ giết bất kỳ ai nhìn thấy, họ dường như có cách đặc biệt để nhận ra phe của mình, và hành động rất dứt khoát, khoảng mười mấy nhân viên tạp vụ hầu như đã chết gần hết.

Mễ Lặc phán đoán rằng phe lính gác kho hàng kia có thể là binh lính của Đế Quốc, còn những kẻ tấn công là người của Liên bang tự do. Anh mở một chiếc hộp ra, bên trong có số lượng súng ống đạn dược và vật tư y tế lớn. Nói cách khác, lô thùng không có nhãn hiệu này chính là vật tư mà Đế Quốc đã chuẩn bị bí mật chuyển đến tiền tuyến. Mục đích của Liên bang Tự do e rằng là ngăn chặn lô hàng này đến chiến tuyến hoang mạc phía bắc Tắc Lặc Thản, nơi đang giao tranh dữ dội, và tiện thể cướp sạch kho hàng này.

Hoặc là trốn cho đến khi cả hai bên rút lui, hoặc là tìm cách thoát ra ngoài, càng sớm càng tốt. Nếu như càng kéo dài, sự cảnh giác của họ sẽ chỉ càng ngày càng cao, và Đế Quốc có thể sẽ trở nên tuyệt vọng.

Mễ Lặc lặng lẽ nhìn Ngải Kha, chờ cậu đưa ra quyết định.

Cả kho hàng rộng lớn không biết từ lúc nào đã trở nên yên tĩnh, cho thấy rằng cả hai bên đang giằng co trong bế tắc. Trong đó, Liên minh Tự do đang chiếm ưu thế, mục đích của họ là ngăn chặn hoặc trì hoãn cuộc chiến, và lấy được được vật tư nếu có thể, nhưng binh lính Đế Quốc ở tuyến đều chết sạch cũng không tệ.

【Phá vây】

Ngải Kha ra hiệu xong, lại ra cử chỉ: 【Lính gác】【Giả vờ】【Vận chuyển tù binh】

Nhắc đến tù binh, cậu chỉ vào chính mình rồi lại chỉ vào chàng thanh niên phía sau.

Mễ Lặc gật đầu, xoay người tạm thời rời đi. Anh muốn đi tìm hai người lính Đế Quốc kia, lột sạch quần áo của họ. May mắn là trên đường đến đây đã đánh ngất hai người, hiện giờ có thể có ích.

Ngải Kha trước tiên lại và thúc giục thanh niên phía sau im lặng, sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình. Hôm nay cậu ăn mặc rất đơn giản để tiện cho việc chuyển đồ, áo phông thể thao và quần đùi, chỉ vài ba động tác cậu đã cởi sạch chúng ra, thậm chí cả quần lót cũng không giữ lại, và bắt đầu cởi quần áo của đối phương.

Tên thanh niên bị cơ thể trắng trẻo của cậu làm cho hoa mắt, đỏ mặt và mặc kệ cho cậu chạm vào mình, nhưng rất nhanh liền nhận ra rằng hai người họ cần phải đổi quần áo, vì vậy cậu ta đã kìm nén lại những suy nghĩ nhạy cảm của mình mà mặc quần áo của Ngải Kha vào.

Quần áo của Ngải Kha có hơi chật so với cậu ta.

Quần áo lúc đầu của cậu ta đã sớm bẩn và rách nát sau nhiều ngày sống trong thùng hàng. Quần áo trên người Ngải Kha thì lại rộng thùng thình, và trống trải, hơn nữa khuôn mặt tinh xảo và thanh tú kia, lại dính thêm tí bụi tro trên mặt, lại càng giống người bị bán đến đây, không ai tin rằng chính là bán đến khu vực hỗn loạn làm nghề "mại dâm".

Quần áo vừa được đổi xong, Mễ Lặc kéo hai người trở về, nhanh chóng cởi trang bị ra và mặc lên người mình. Thấy thanh niên kia hơi lúng túng, anh liền giúp cậu ta mặc quần áo, hệt như đang mặc quần áo cho búp bê.

Ngải Kha ghé sát vào tai thanh niên trẻ tuổi và dặn dò cậu ta: "Đừng nói chuyện, bế tôi đi, hãy bắt chước động tác của người bên cạnh này, và nhẹ nhàng thôi."

Chiến thuật của họ rất đơn giản: Ngải Kha giả vờ làm tù binh để có thể biết tình báo của Liên bang Tự do, Mễ Lặc và người thanh niên mới tham gia giả vờ là binh lính Đế Quốc, sau khi đã báo cáo qua loa thì sẽ áp giải tù binh ra ngoài. Bất kể thủ lĩnh bên này yêu cầu áp giải Ngải Kha đến đâu, thì chỉ cần ra khỏi cửa kho hàng này, bọn họ sẽ có thể bỏ chạy.

Herry Áo cảm thấy lòng bàn tay của mình đang đổ mồ hôi, nếu cởi găng tay chiến thuật ra và vắt chúng thì chắc có thể vắt ra được cả nước.

Người trên vai còn rất nhẹ nhàng, nhưng cậu ta lại quá căng thẳng, cảm giác như đối phương có thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, có lẽ cậu ta đã siết người ta hơi đau rồi.

Cậu ta cố gắng bắt chước động tác của "người anh tốt bụng", chào một cái chào không đúng mấy đúng chuẩn, cúi nửa đầu và không dám nhìn thẳng vào mắt vị trưởng quan kia.

Thật ra,bởi vì quá căng thẳng, nên cậu ta đã không nghe rõ "người anh tốt bụng" đang nói gì với vị trưởng quan kia, có lẽ là đang kiểm tra ám hiệu gì đó. Cậu ta thậm chí còn muốn nói với những người này rằng cậu ta là học viên của Đế quốc, cầu xin bọn họ đưa cậu trở về, nhưng cậu ta biết rằng điều đó là không thể nào. Đây rõ ràng là một hành động bí mật, những người không liên quan có lẽ đều sẽ bị chúng bịt miệng.

Thư giãn, Thư giãn, Thư giãn

Herry Áo thậm chí còn không để ý rằng cuộc báo cáo đã kết thúc, "người anh tốt bụng" của cậu ta lại một lần nữa chào theo kiểu quân sự.

Một binh lính khác bên cạnh vỗ vỗ vai cậu ta, khiến cho cậu ta đột nhiên giật mình, rồi sau đó mới hoàn hồn và vội vàng hành lễ đi theo.

"Ngươi, chờ một chút." Trưởng quan gọi cậu ta lại.

Tim cậu ta đột nhiên đập mạnh dường như muốn nhảy lên đến cổ họng.

"Lại đây."

Cậu ta hiện tại cảm thấy như thể có mười ngàn ngôi sao đang nổ tung và hình thành lại cùng một lúc trong não.

Herry Áo toàn thân căng thẳng không kém, cậu ta đã sẵn sàng bỏ chạy nếu như có chuyện gì không ổn xảy ra, suy nghĩ xong liền chậm rãi tiến lại gần.

"Trưởng quan, có chuyện gì vậy ạ?" Cậu ta nghe thấy mình nói, giọng bỗng chốc run rẩy.

Trưởng quan cầm lấy một thứ gì đó từ cấp dưới, hình như là một cây súng điện, sau đó chích vào gáy trên vai của "tù binh". "Tù binh" lập tức giật giật hai cái, và cơ thể rủ xuống như đã chết. Trưởng quan véo cằm và nâng đầu đối phương lên, khuôn mặt tuyệt đẹp và nhợt nhạt dần lộ ra trước ánh sáng, đôi mắt nhắm nghiền với hơi thở yếu ớt. Tên trưởng quan nhìn kỹ xung quanh quan sát sau đó mới buông ra và hạ lệnh: "Các ngươi có thể lui xuống được rồi, hãy chông chừng tên tù binh này cho tốt."

"Vâng, thưa trưởng quan." Herry Áo xoay người, từng bước rời khỏi đây.

Khi vừa bước ra khỏi cổng lớn, cậu ta nhìn thấy "anh trai tốt bụng" đang đợi mình. Đôi mắt xanh lục sáng lên trong đêm tối khiến Hery Áo cảm thấy rằng người đang nhìn chằm chằm vào mình không phải là người, mà chính là một con sói hoang. Nói thì vậy, nhưng họ vẫn chưa thực sự rời khỏi sự nguy hiểm, vừa rồi còn...

Cậu ta bước nhanh về phía trước, định nói chuyện, nhưng Mễ Lặc lắc đầu ngăn cản Herry Áo nói chuyện, và hãy tiếp tục đi về một hướng nhất định. Cậu ta không còn cách nào khác đành nuốt lại lời định nói vào trong và bước đi theo.

Sau khi đi lòng vòng và trèo qua bằng cái lỗ nhỏ ở trên tường, Herry Áo đã nhận ra rằng họ đang dần rời xa kho hàng.

Trang thiết bị trên người làm anh có chút khó thở, chưa kể còn phải cõng thêm một người trên lưng, mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn xuống phía mắt. Mặt đất thì không được bằng phẳng lắm, hầu như các tòa nhà lớn trước mắt đều bị đổ tan nát đến nổi thép lộ ra bên ngoài, một số bức tường còn bị bong tróc lớp sơn ra. Cuối cùng họ dừng lại ở một tiệm bánh mì nhưng chỉ còn lại một nửa cửa hàng còn nguyên vẹn.

Khi Herry Áo nghe thấy câu "có thể dừng lại được rồi" anh gần như ngã xuống, nhưng may mắn là anh vẫn không quên người còn đang ở trên lưng mình.

Trước khi kịp đặt Ngải Kha xuống, cậu ấy đã như một con cá mà trượt khỏi người Hery Áo, đứng thẳng người và đưa tay sờ vào gáy mình: "Hiss— thật là nhẫn tâm."

Mễ Lặc đi vòng ra phía sau lưng và xem cậu, vén mái tóc đen có chút dài của cậu ấy lên, để lộ ra một vết sẹo hơi đáng sợ được in trên làn da trắng tinh, nó giống như những vết thương đáng xấu hổ mà tù binh phải chịu và nó còn đang rỉ máu.

Người lính canh không biết từ đâu lấy ra dây cột tóc, buộc mái tóc hơi dài của Ngải Kha thành tóc đuôi ngựa, rồi nói một cách ngắn gọn: "Quay lại bôi thuốc đi."

Herry Áo suy nghĩ: Họ là một cặp à? Tình cảm của họ trông tốt thật.

Sau khi cởi bỏ tất cả thiết bị tại chỗ, Ngải Kha và Herry Áo bắt đầu thay quần áo trở lại. Thanh niên trẻ cũng đã quá quen với việc này, có thể thấy mặt anh không còn đỏ và tim cũng không còn đập nhanh trước ánh nhìn của hai người kia.

Ngải Kha cố ý trêu chọc anh: "Vốn liếng cũng khá lắm đấy anh bạn trẻ à." Không những vậy, cậu còn rất lưu manh và huýt sáo theo kiểu gangster.

Mặt Herry Áo có chút đỏ, cậu ta quay đầu đi và nói: "Quần lót thì chắc không cần phải đổi lại đâu, lát nữa vẫn phải đổi nữa."

"Nhưng mà eo của tôi nhỏ hơn anh, ừm, đồ của anh chắc cũng lớn hơn của tôi, anh không cảm thấy chật sao?" Nghĩ đến khả năng chịu đựng tâm lý của cậu ta, Ngải Kha liền thay đổi cách diễn đạt.

"Không sao đâu." Herry Áo suýt nữa bị lời nói táo bạo của cậu làm cho nghẹn.

"Vậy sau đó cậu muốn đi đâu?"

"...Không biết." Cậu ta lại có chút buồn,bởi vì Herry Áo là con riêng,nên trong gia tộc sẽ không dễ dàng gì mà chấp nhận cậu ta,có lẽ việc Herry Áo bị đánh ngất rồi bán đến đây cũng là do một ứng cử viên trong vị trí thừa kế gia tộc gây ra.Nhưng cậu ta chỉ muốn chăm chỉ học hành và thật sự không có hứng thú gì đến việc tranh đoạt gia sản!

Anh nhìn về phía Ngải Kha một cách đầy chân thành, hy vọng người đàn ông tốt bụng này có thể nói điều gì đó.

"Cậu trước tiên hãy giới thiệu một chút bản thân đi, tôi cần biết cậu có thể làm được những gì." Ngải Kha nhìn vào ánh mắt như chú cún con của đối phương, tâm trạng bản thân đang tệ vì không kiếm được tiền bỗng nhiên lại trở nên tốt lên một chút, anh quyết định làm một việc tử tế, nếu cậu ta không tìm được nơi nào phù hợp, anh có thể giữ người này trong phòng khám để quét dọn cũng được, dù sao tên thanh niên này trông cũng ổn và cũng khá vui khi trêu chọc.

Herry Áo lấy lại tinh thần, cậu rất tự tin vào bản lý lịch của mình. Sau khi soạn lạ một chút kịch bản trong đầu, anh bắt đầu lên tiếng giới thiệu bản thân: "Tôi tên là Herry Áo,năm nay 22 tuổi,là một người bình thường,tôi học tại Đại học Tổng hợp số Một Đế Quốc và chưa tốt nghiệp.Chuyên ngành của tôi là toán học và phụ ngành chế tạo máy móc.Thành tích chuyên ngành hàng năm luôn nằm trong top 3,tôi đã đạt giải 5 cuộc thi toán học toàn quốc khối thanh niên năm 20 tuổi,và năm 21 tuổi đạt giải nhất cuộc thi toán học toàn quốc khối thanh niên,ngoài ra còn đạt được học bổng Tân Tinh do Đại học Tổng hợp số Một Đế Quốc và Bạch Tháp.Hiện tại tôi là bộ trưởng tài chính của liên đoàn sinh viên, còn có"

Ngải Kha bỗng lên tiếng: "Dừng! Không cần giới thiệu nữa."

Herry Áo im lặng và ngây ngốc nhìn cậu.

"Cậu rất giỏi toán học à?"

Cậu ta gật đầu.

"Cậu đã bao giờ tiếp xúc với những công việc như quản lý tiền bạc chưa?"

Herry Áo tiếp tục gật đầu.

"Được, vậy cậu hãy đi theo tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ không phải chịu thiệt đâu."

Herry Áo vẫn còn đang ngơ ngác và gật đầu một cách ngây ngốc.

Ngải Kha trong lòng đang mừng thầm,chạy đến và hôn một cái vào má cậu ta. Mặc dù lần này cậu không kiếm được tiền vả lại còn bị người ta chích điện,nhưng Ngải Kha lại đổi được một thanh niên rất giỏi toán!Trông có vẻ cậu ta ta rất nghe lời! Có người giúp tính toán sổ sách,nên có thể coi như là không uổng công!

Herry Áo đột nhiên bị hôn, đôi mắt bối rối không biết nên nhìn đi đâu, muốn nhìn ân nhân cứu mạng mình ở cự ly gần thì bị xấu hổ, còn nếu nhìn một ân nhân cứu mạng ở xa thì người ta cũng vừa mới hôn mình một cái, dù chỉ là hôn má...

Đêm nay đối với cậu ta mà nói thật sự là quá mức kích thích, vốn dĩ tưởng rằng con đường phía trước sẽ đen tối mù mịt, không có đường đi rõ ràng, không ngờ rằng nhanh như vậy đã tìm được một nơi để ở, ân nhân cứu mạng cũng thật quá tốt. Herry Áo trong lòng đã thề với nước mắt rằng: Nhất định sẽ cần cù chăm chỉ làm việc,để có thể báo đáp ơn cứu mạng này!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip