134 Cho Cô Một Đời Không Lo Toan


Cô rốt cuộc cũng chịu kêu đau với hắn, nhưng lại là sau khi đã dặn dò xong những chuyện quan trọng.

Thẩm Thời muốn ôm lấy cô, Tần Niệm lại nắm chặt chăn, toàn thân co rúm lại, nói ra lời đều là âm rung: “Đừng… đừng chạm vào em, em sợ lắm…”

Bị ngược đãi như vậy xong, bất cứ ai đến gần cũng sẽ đánh thức bản năng tự vệ của cô, cho dù là người thân thiết nhất cũng rất khó đến gần cô.

Thẩm Thời nhắm mắt lại, cô vẫn còn là một cô bé, căn bản không thể chịu đựng được những trải nghiệm đáng sợ này.

Hắn nhìn cô chậm rãi kéo chăn lên che kín mình, cuộn tròn lại trong chăn, khóc đến cả người run lên.

Những ký ức khủng khiếp và tàn nhẫn ấy sẽ từng bước ăn mòn cô. Không ai có thể quên nỗi đau như vậy, trái tim sẽ không quên, mà bộ não lại càng không. Nếu muốn thoát khỏi nỗi sợ hãi này, cô cần phải đón nhận nó, để bản thân không còn sợ hãi nữa, chứ không phải cố tình trốn tránh.

Thẩm Thời cách lớp chăn nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô run rẩy trong vòng tay hắn, khóc rất dữ dội, nhưng lại vô thức che miệng không dám phát ra tiếng.

Hắn lo lắng cô sẽ thiếu oxy, cũng sợ cô lại làm ảnh hưởng đến vết thương vừa mới se lại và kết vảy, liền thử dỗ dành cô vén chăn lên.

“Tần Niệm…” Hắn gọi cô một tiếng, nhưng lại không thể nói thêm lời nào khác.

Mọi nỗi đau của cô đều do hắn mà ra, thậm chí trước khi cô bị bắt cóc, hắn cũng không có đối xử ôn nhu với cô.

Chiếc chăn được kéo xuống, cô gái trốn ở bên trong, hai tay nắm chặt miệng mình, khóc đến cả người run rẩy, sợi tóc dính bết vào mặt vì mồ hôi.

Thẩm Thời chịu đựng nỗi chua xót nghẹn ngào trong lồng ngực, không ngừng lau mồ hôi cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ, muốn khóc thì có thể khóc thành tiếng, không cần chịu đựng.” Hắn nhẹ nhàng nâng gáy cô, ôm cô vào lòng, ở nơi cô không nhìn thấy, hắn đau khổ nhắm mắt lại, hốc mắt đỏ hoe.

Cô cuộn tròn trong vòng tay hắn, người run rẩy dữ dội, trong tiếng nức nở nhỏ giọng kêu hắn: “Thẩm tiên sinh… Thẩm tiên sinh…”

Hắn nhẹ nhàng vuốt gáy cô: “Anh đây, anh đây. Tần Niệm, anh vẫn luôn ở đây.”

Cô trong lòng hắn khóc càng lúc càng dữ dội: “Thẩm tiên sinh… em biết anh tới cứu em, nhưng em vẫn sợ. Em cũng không muốn làm Tần Niệm, em muốn… muốn trở lại ngày anh dẫn em đi ăn khoai sọ nướng, em cho rằng mình sắp chết cũng chỉ muốn trở lại ngày hôm đó, nhưng chúng ta rốt cuộc không thể trở về được nữa…”

Tần Niệm cuộn tròn chặt lại, trốn trong vòng tay hắn. Cô cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng hắn đang ở ngay bên cạnh, nhưng lại cảm thấy trong lòng có thứ gì đó vẫn luôn xói mòn, như thể nỗi đau không bao giờ có thể ở bên nhau đã ăn sâu vào trái tim cô. Nỗi bi thương từ bên trong trỗi dậy, dù hắn có ôm cô, cô cũng không thể ngăn cản cảm giác này ăn mòn.

Đó là cảm giác bất lực đã lớn lên cùng cô từ khi cô còn bé, là sự bất lực khi cô chỉ có thể là người ngoài cuộc đối với thế giới này, là sự bất lực không thể chạm tới tất cả những tình cảm thân mật tinh tế, là một kiểu định mệnh chưa từng có được.

Những vết thương trên người cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Thẩm Thời muốn ôm chặt cô nhưng không dám dùng sức: “Cô bé ngốc,” giọng hắn khàn đặc, “Em khỏe lên anh liền lại đưa em đi, đưa em đi ăn khoai sọ nướng, đưa em đi dạo chơi ngày xuân, em muốn làm gì cũng được, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa, được không?”

Thoát khỏi trải nghiệm cực độ đau khổ chưa bao giờ là điều dễ dàng. Tất cả những điều này đối với Tần Niệm quá nặng nề, dù nhiều năm sau này cô cũng sẽ không quên nỗi đau đó.

Cô bắt lấy quần áo hắn, giống như cọng rơm cuối cùng: “Thẩm tiên sinh, anh ôm chặt em… ôm chặt em…”

Thẩm Thời không dám dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô. Nhưng chút vuốt ve này đối với Tần Niệm như gãi không đúng chỗ ngứa, ngược lại càng kích thích nỗi đau sâu sắc hơn trong lòng cô, thậm chí toàn thân đều tê dại đau nhức. Cô thực sự không chịu nổi, chỉ muốn cắn thứ gì đó để giảm bớt nỗi đau hành hạ này. Nhịn hồi lâu cuối cùng không nhịn được quay đầu cắn vào cánh tay Thẩm Thời.

Cánh tay đau nhói, Thẩm Thời bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Là heroin.

Ở bệnh viện tuy rằng không ngừng rửa ruột cho cô, nhưng những triệu chứng do một phần heroin đã hấp thụ vào cơ thể sẽ không nhanh chóng biến mất. Những trải nghiệm đó làm cô thống khổ, nhưng loại cảm xúc mẫn cảm đến gần như sụp đổ này lại là do heroin gây ra.

Hắn chịu đựng nỗi đau trên cánh tay, vững vàng ôm cô vào lòng. Nỗi đau thể xác có lẽ sẽ thực mau biến mất, nhưng loại cảm xúc nhạy cảm tiêu cực này có khả năng sẽ liên tục thời gian rất lâu.

Cô cắn thật sự dùng sức, nhưng vẫn không thể sánh bằng nỗi đau như vạn mũi tên xuyên tim trong lòng hắn.

Thẩm Thời chịu đựng đau, từ từ dỗ dành cô ngủ. Cô khóc đến cả người đẫm mồ hôi, những vết thương đã kết vảy cũng bị mồ hôi làm ướt. Cô không cảm thấy đau, nhưng Thẩm Thời lại đau đến thắt lòng. Hắn lau mồ hôi cho cô, cầm lấy di động đi ra ngoài.

James đã gọi cho hắn vài cuộc điện thoại, hắn gọi lại cho cậu ấy.

“Thẩm, Mạc Gia Na đã đi Tam Giác Vàng, phía sau đúng là Bác Nặc. Tuy nhiên cô ta bị trọng thương khi bỏ trốn, sẽ không trở lại quá nhanh. Nhưng tin tức từ người nằm vùng của cục an ninh truyền về là, Bác Nặc đã hạ lệnh tử cho Mạc Gia Na, anh và thí nghiệm sâm nguyên nhất định phải mang một thứ về.”

“Có biết bọn họ dự định khi nào hành động lại không?”

“Vẫn chưa biết, nhưng Mạc Gia Na nếu muốn dưỡng thương xong rồi quay lại, ít nhất cần hai tháng.”

Hai tháng, vừa đúng lúc xuân về hoa nở thời điểm…

“Thẩm?”

“Ừm, đã biết.”

“Hai tháng thời gian, thí nghiệm vẫn sẽ ở giai đoạn then chốt nhất, anh định làm thế nào?”

Thẩm Thời xoay người nhìn căn phòng, nắm chặt điện thoại: “Bọn họ cái gì cũng không chiếm được.”

Hắn cúp điện thoại, trở về bên cạnh cô gái đang ngủ mê.

Chẳng qua chỉ là một thí nghiệm bảo vệ thực vật, có thể làm một số loài thực vật cận kề tuyệt chủng một lần nữa phát triển mạnh mẽ, lại bị mấy quốc gia âm thầm dòm ngó. Tam Giác Vàng mỗi một tập đoàn buôn ma túy đều muốn nó, các chính phủ xung quanh cũng muốn nó. Chính phủ muốn dùng các loài thực vật cận kề tuyệt chủng để thay thế cây anh túc, nhưng các tập đoàn buôn ma túy lại muốn mượn thành quả của thí nghiệm sâm nguyên để sản lượng anh túc nhiều hơn. Bác Nặc là người nước F, nhưng lại sở hữu diện tích trồng anh túc lớn nhất ở Tam Giác Vàng, ngầm kiểm soát nhiều tập đoàn vũ trang. Hắn rất ít khi lộ diện, nhưng lại là trùm buôn thuốc phiện lớn nhất trong giới ngầm.

5 năm trước không tra ra Mạc Gia Na và Bác Nặc đã liên thủ, lần này cũng là vì Tần Niệm bị bắt cóc và nghe được họ nói chuyện, cục an ninh mới truy tìm ra Bác Nặc. Người này lòng dạ thâm sâu, người ngoài lại rất khó hoài nghi Tam Giác Vàng đại bộ phận ma túy giao dịch là bị một người nước F kiểm soát. An toàn bộ bề ngoài vẫn luôn bảo hộ Thẩm Thời và kế hoạch sâm nguyên, nhưng quan trọng hơn là yêu cầu lấy hắn làm mồi nhử, điều tra ra Mạc Gia Na sau lưng người, giải quyết tập đoàn tội phạm phía sau cô ta mới là nhiệm vụ thực sự của họ.

Hiện tại, Bạch Trạch cũng âm thầm dòm ngó hắn, hắn lại không biết Bạch Trạch mục đích là gì.

Nhưng vô luận như thế nào, lần này, Thẩm Thời trốn không thoát.

Hắn chưa bao giờ sợ hãi những điều u ám đó, cũng không sợ chết. Chẳng sợ hắn là sâm nguyên thực nghiệm trung tâm nhân vật, hắn đã chết, ngày sau cũng sẽ tìm được người trẻ hơn, thông minh hơn để thay thế hắn tiếp tục tiến hành. Nhưng cuộc đời đơn điệu của hắn bỗng nhiên có thêm một tia sáng, xông tới một cô bé ngây thơ, mơ màng, mềm mại. Hắn minh bạch ý nghĩa của sự sống, nếm được vị ngọt mà sự sống ban tặng. Nhưng món quà này cũng chính là điểm yếu chí mạng nhất của hắn.

Hắn vẫn cứ không sợ chết, nhưng hắn không muốn chết, hắn muốn cùng cô có một tương lai, muốn cho cô một mái ấm. Hắn cần thiết toàn lực ứng phó, cho cô một cuộc đời không còn lo toan về sau. Nhưng nếu lần này hắn không thể toàn vẹn rút lui, ít nhất phải đảm bảo cô vĩnh viễn sống trong ánh sáng.

Tần Niệm ngủ rất sâu, cũng không biết người đàn ông đang thoa thuốc cho mình đang mang trong lòng sự kiên quyết và nhẫn nại.

Thẩm Thời chăm sóc thật sự cẩn thận, những vết thương mới trên người cô đã lành rất tốt, những phản ứng tiêu cực kịch liệt cũng dần biến mất, nhưng cô cũng rất ít nói chuyện, cảm xúc cũng vẫn là không cao. Chỉ là cô càng ngày càng ỷ lại hắn, điều này làm Thẩm Thời có chút lo lắng.

Hắn không biết cô là vì sợ hãi hay vì điều gì khác, khi không nhìn thấy hắn, cô luôn cuộn tròn một mình. Hắn không ở bên cạnh, cô liền rất khó an ổn mà đi vào giấc ngủ. Cô nhìn như bình thường, nhưng chỉ có Thẩm Thời biết cô trong lòng trước sau đều tồn tại nỗi sợ hãi rất lớn.

Hắn cần thiết làm cô đi ra, nếu không hắn cũng không có biện pháp yên tâm mà đi làm những cái đó sự, còn sẽ liên lụy cô.

Khi những vết thương trên người cô gần như đã lành, Thẩm Thời tìm cơ hội đưa cô ra cửa. Hắn khóa cô vào chiếc áo khoác dày, chỉ để lộ mũi và đôi mắt. Cô chớp chớp mắt nhìn hắn, rồi lại rũ mắt xuống.

Thẩm Thời nhìn ra cô có điều muốn nói, liền kéo khăn quàng cổ xuống một chút cho cô: “Muốn nói gì?” Khoảng thời gian cô dưỡng thương này, hắn không dỗ dành, cô gần như không nói lời nào. Thẩm Thời đã thành thạo nắm bắt được ánh mắt khi cô muốn nói chuyện.

Nhưng Tần Niệm lần này không nói chuyện, gian nan đưa tay từ trong ống tay áo ra, hơi dùng sức nắm lấy một ngón trỏ của hắn, môi mím chặt.

Thẩm Thời có chút đau lòng, hắn sửa lại quần áo và khăn quàng cổ cho cô, rồi nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Đừng sợ, anh sẽ không buông ra.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip