1.

Vào ngày 19 tháng 3 năm thứ hai kể từ khi Thiên Đình được tái lập, Thượng Thiên Đình nhận được thông báo của Hạ Huyền yêu cầu một vị thần trên trời phải đồng ý kết hôn với hắn, nếu không mọi bí mật dơ bẩn của bọn họ sẽ bị vạch trần công khai cho tất cả mọi người.

Tất nhiên, đó là một yêu cầu hoàn toàn lố bịch, một cái tát vào mặt cả thiên đình, đáng bị trả quả báo chóng vánh hoặc không cần phải quan tâm chút nào.

Thật không may, hầu hết các vị thần của Thượng Thiên đều nhận được một bức thư riêng vào cùng thời điểm người đại diện của Hạ Huyền đến. Các ghi chú với nội dung rất riêng tư. Và nghe hoàn toàn giống như một vụ vu khống. Nhưng chúng lại là một lời nhắc nhở tốt đẹp rằng Hạ Huyền đang nắm giữ bí mật về một số... việc làm... của Thiên Đình trong vài thế kỷ qua. Những việc làm mà những người có liên quan có thể muốn giữ cho riêng bản thân. Hóa ra thật sự có một số lượng cao đáng kinh ngạc về việc làm bí mật dơ bẩn trên toàn bộ Thượng Thiên. Thật buồn cười là nó đã hoạt động.

Đáng thương hơn nữa, thật khó để Thiên Đình có thể hoạt động linh hoạt quyền lực của mình mà không có một vị lãnh đạo trên trời, lung lay như vẫn đang diễn ra chuyến bay của các vị thần để thoát khỏi vị lãnh đạo cũ của họ. Hoặc không có Thủy Sư và Phong Sư, dù họ đã dễ dàng bị tước bỏ quyền lực (và sự tồn tại một cách hiệu quả) bởi một ma vương tự cao, người đang nghĩ rằng hắn ta có thể đưa ra mọi yêu cầu.

Mà... rõ ràng hắn ta có thể thật, tên khốn. Có lẽ hắn đã mượn một trang trong cuốn sách ứng xử với các vị thần của Huyết Vũ Thám Hoa.

Nói chung sau một mẩu chuyện dài này, đã có một cuộc họp mặt.

"Hoàn toàn không thể chấp nhận được," một trong những vị văn thần nổi cơn thịnh nộ, đầu bốc khói. "Thật tệ khi chúng ta phải cảm ơn H-Hoa— Huyết Vũ Thám Hoa vì sự trợ giúp của hắn. Bây giờ lại phải hy sinh một người trong số chúng ta để đi theo ý thích bất chợt của Hắc Thủy? "

Hoa Thành rất thích nhắc họ về bản tin ca ngợi những đóng góp của hắn khi nó vẫn còn ở nguyên trạng thái cũ, đó là điều chắc chắn. Hắn hiện đang đi vắng những ngày này, du lịch với Thái tử Điện Hạ trong chuyến đi có lẽ sẽ là tuần trăng mật dài nhất trong lịch sử của tam giới, nhưng những vết thâm trong lòng tự hào của tập thể các vị thần vẫn còn mờ nhạt hiện hữu.

"Chúng ta luôn có thể chiến đấu với hắn," Phong Tín cau mày nói. Hắn ta sẽ không đánh nhau với Hoa Thành, nhưng không ai biết Hạ Huyền mạnh đến mức nào. Điều đó có thể thực hiện được.

Đáng tiếc thay, nhắc lại một lần nữa, Hạ Huyền chắc chắn đủ mạnh để xé nát đầu của một vị thần nổi tiếng bằng tay không của mình, như tất cả mọi người đã biết.

Sự im lặng bao trùm lên hội trường mới được trang trí lộng lẫy, họ đang suy nghĩ về lựa chọn ngắn gọn này nhưng vẫn không có ai mở miệng tán thành nó.

"Chúng ta không nên mời thêm các vị nữ thần sao?" Thái Thượng Hoàng hỏi. Anh ấy là một trong số ít những người không nhận được giấy báo của Hạ Huyền hoặc là không thừa nhận điều đó. "Không có nhiều người vợ thích hợp ở đây," anh ta nói thêm.

Một số quan chức táo bạo hơn liếc mắt nhìn Linh Văn.

"Hắc Thủy Trầm Chu yêu cầu một người bạn đời. Hắn ta không nói rằng đó phải là một người phụ nữ. Nhưng hắn muốn người ấy đến từ Thượng Thiên Đình, "cô ấy trả lời, trở nên hữu ích và dễ chịu hơn bao giờ hết. Nhưng nụ cười của cô sắc bén đến mức có thể cắt được kim cương.

Mộ Tình cho đến nay vẫn theo dõi cuộc thảo luận trong im lặng, nhưng bây giờ y lại không thể không chế giễu. "Cái gì, hắn ta muốn bắt chước Hoa Thành? Tôi không nghĩ rằng hắn ta là loại người đó. Tôi đã mong đợi điều đó từ Thích Dung. "

Thái Hoa Điện Hạ giật mình; Thích Dung vẫn là một đối tượng nhạy cảm với cậu ta, đặc biệt là kể từ khi Thích Dung tan biến vì đã che chở cho đứa con trai tự nhận của hắn tại điện Thái Hoa. Mộ Tình đôi khi nhìn thấy đứa trẻ chạy xung quanh. Theo như y có thể nói, cậu bé không hề thừa hưởng bất cứ thứ gì từ 'cha mình'; Phải có một hoặc hai vị thần quanh đây chịu trách nhiệm cho một phước lành như vậy bởi vì nó gần như quá tốt để tin tưởng.

Bên cạnh một hoặc hai tiếng cười khúc khích, cú chọc của Mộ Tình chỉ bắt đầu một đợt lẩm bẩm khác cho đến khi ai đó lên tiếng với vẻ ngập ngừng:

"Chúng ta có thể mang cựu Phong Sư trở lại."

"Không." Là câu trả lời ngay lập tức và lớn đến từ Bùi Minh, người từ nãy đến giờ trông có vẻ ít nhiều thích thú với toàn bộ sự kiện này hiện giờ đang cau mày. "Loại Thanh Huyền ra khỏi điều này."

"Tôi không tin rằng điều đó là khôn ngoan," Linh Văn nói thêm. "Nếu Hắc Thủy Trầm Chu có bất kỳ mong muốn kết hôn với cựu Phong Sư, tôi nghi ngờ rằng hắn ta sẽ cố gắng làm như vậy thông qua chúng tôi."

Và nếu hắn ta không làm vậy, ném Sư Thanh Huyền đi như một khúc xương bị gặm nhấm có vẻ sẽ khó để khiến hắn ta hạnh phúc, Mộ Tình nghĩ. Bất cứ ai gợi ý điều này là một tên ngốc.

Càng có nhiều cuộc thảo luận hơn, như thế nàoai, cộng thêm một vài tiếng kêu đau khổ "tại sao hắn ta lại làm điều này?". Cuộc họp được tổ chức trực tiếp thay vì chỉ thông qua mảng thông linh và hầu hết những người có mặt đang ngày càng tỏ ra khó chịu khi các ý tưởng dần bị ném ra ngoài và bị loại bỏ. Một vài nữ thần trong đám đông dường như vẫn vô cùng lo lắng; Mộ Tình thầm đoán các nữ thần đang tính toán các lựa chọn để tránh cuộc hôn nhân, có một vị trí trong số bọn họ hiện đang gặp nguy hiểm. Không có nhiều người không được hoan nghênh như Vũ Sư Hoàng (người thậm chí còn không có mặt và Mộ Tình sẽ ngạc nhiên nếu cô ấy nhận được bất kỳ ghi chú nào từ Hạ Huyền).

Cuộc thảo luận kéo dài đủ lâu đến nỗi ngay cả ý tưởng mạnh mẽ của Phong Tín cũng bắt đầu có ý nghĩa hơn những cái tên được chọn để kết hôn một cách ngẫu nhiên do các vị văn thần ném ra, những người giờ đã chuyển sang miễn cưỡng chấp nhận phải tuân theo yêu cầu của Hạ Huyền, quá sợ hãi nếu một trận chiến được phát động.

Hạ Huyền cho thời hạn một tháng. Với tốc độ này, họ sẽ cần một thập kỷ nữa để chọn một ai đó và thuyết phục người nọ thực sự đồng ý kết hôn với một trong Tứ Đại Hại.

Mộ Tình đang cố gắng tìm ra cách tốt nhất để trốn đi và làm điều gì đó hữu ích cho đến khi giọng nói của Bùi Minh vang lên trên tất cả mọi người có mặt tại đây một lần nữa.

"Còn Huyền Chân Tướng Quân?"

Mộ Tình xoay người đối mặt với hắn nhanh đến mức cơ cổ phản kháng.

" Xin lỗi? "-Y rít lên, không tin được. Tại sao lại là y trong số tất cả mọi người? Và tại sao mọi người lại tập trung vào y như thể đây là một sự lựa chọn đầy mới mẻ? 

"Ngài đã tự mình nói. Có lẽ hắn ta đang bắt chước Hoa Thành ".

Giọng của Bùi Minh trầm hơn, giống như cách hắn ta trả lời những lời trêu chọc ghen tuông về những cuộc chinh phục của hắn hoặc là khi hắn chỉ muốn trở thành một thằng khốn tự cao tự mãn, luôn tốn cả một đống thời gian.

"Nếu đúng là như vậy, Huyền Chân Tướng Quân sẽ là một ứng cử viên hoàn hảo. Ngài còn có cùng phương pháp tu luyện với Thái Tử Tạ Liên? Và ngay cả khi đó không phải là một lý do, ngài sẽ là người tốt nhất mà chúng ta chọn được, Tướng Quân. Ai lại không trân trọng một người bạn đời chưa ai đụng chạm đến? "

Bùi Minh trông cực kỳ hài lòng với bản thân khi hắn kết thúc bài phát biểu nhỏ của mình, đặc biệt là khi có tiếng xì xào đồng ý ngay sau đó.

Mộ Tình nói chung trước giờ không quan tâm lắm đến Bùi Minh ngoài mục tiêu lâu dài là đánh bại hắn trong cuộc thi đấu đèn, nhưng hiện tại y đang có một ý tưởng mạnh mẽ về việc giết người đàn ông đó theo phong cách của Hạ Huyền — bằng tay không. Y biết rằng mình đang đỏ bừng vì xấu hổ. Mộ Tình không bao giờ mong muốn có những chi tiết nào về con đường tu luyện của mình bị ném vào mặt mình theo cách này, nhưng sau đó một lần nữa, Bùi Minh hầu như không chơi đẹp.

"Có lẽ một người chồng dày dặn kinh nghiệm như Bùi Tướng quân sẽ là viên ngọc quý hơn rất nhiều đối với ma vương," Mộ Tình cắn lại, nén giận. Y không cao giọng nhưng đảm bảo rằng giọng điệu của y đang rất gay gắt. Toàn bộ ý tưởng này thật vô lý. Ngay cả Phong Tìn cũng đang lùi bước trong khi hắn ta thường là người đầu tiên chộp lấy cơ hội để chế giễu Mộ Tình, mặc cho những ngày này họ đang cố gắng cho một thỏa thuận đình chiến.

Bùi Minh chỉ cười.

"Thưa tướng quân, trái tim ta không bao giờ có thể chỉ thuộc về một người, đặc biệt là một người đàn ông."

"Trái tim không được đề cập ở bất kỳ thời điểm nào," là câu trả lời băng giá của Mộ Tình. Nó chỉ dẫn đến lông mày nhướng lên.

"Chỉ vì Huyền Chân Tướng Quân không có, không có nghĩa là những người còn lại không có.''

Một phần nhỏ của tòa án cố gắng che giấu tiếng cười của họ; chỉ có Linh Văn là nhìn Mộ Tình một cách lịch sự trung lập, giống như cô ấy đang chờ nghe ý kiến ​​của y về thời tiết thay vì chứng kiến ​​nỗ lực gả y đi cho một quỷ vương.

Mộ Tình ghét Bùi Minh.

"Tôi sẽ không kết hôn với Hạ Huyền và tôi sẽ chấm dứt cuộc trò chuyện này ngay bây giờ," Mộ Tình thông báo và bước ra ngoài. Ghi chú nhỏ của từ Hạ Huyền gửi đến y hầu như không phải là tin xấu; Mặc dù mọi người luôn luôn mong đợi điều tồi tệ nhất đến từ y. Nếu các vị thần khác sợ người đã từng giả vờ mình là một trong số bọn họ, thì đó là vấn đề của họ; để họ ném người khác cho bầy sói.

<º))))> <

Mộ Tình xông qua nhiều vị thần ở Trung Thiên Đình để đến cung điện của mình, nằm tại phần nổi bật nhất của khu Võ Thần mới. Sau 800 năm, y hầu như đã quen với những lời nhận xét về bản thân, quen thu thập và ghi nhớ chúng một cách thầm lặng và trả lại gấp mười lần bất cứ khi nào có thể. Y đã được gọi bằng nhiều biệt danh xấu trong nhiều thế kỷ, một số sau lưng và một số trước mặt, nhưng những vết thương mà y nhận được bây giờ lại chảy máu nhiều hơn bao giờ hết.

Chắc chắn rồi, hãy chọn Mộ Tình đi. Hắn ta sẽ không cảm thấy phiền đâu; hắn vô tâm. Hãy nhìn những gì mà hắn đã làm với Thái Tử Điện Hạ!

Chỉ cần ai nói điều đó thành lời thôi cũng để lại cho y một dư vị cay đắng và một sự khắc khoải khiến y cho phải siết chặt tay.

Bây giờ, y có thể đi kiểm tra những lời cầu nguyện mới nhất và chọn một hoặc hai vấn đề để giải quyết một mình, dành cho bản thân một khoảng thời gian để giải tỏa trong nhân gian. Nhưng điều đó có nghĩa là phải nói chuyện với các quan chức cấp dưới của mình, và nói thẳng ra là Mộ Tình hiện không có tâm trạng để nói chuyện với bất kỳ ai lúc này.

Con người hiếm khi nhìn lên; nó đúng gấp đôi đối với các vị thần. Mộ Tình thay đổi kế hoạch giữa chừng và nhảy lên nóc cung điện của mình thay vì bước vào đó, phớt lờ những cái nhìn giật mình của một vài người đứng xung quanh. Y đợi cho đến khi họ ngừng trố mắt và quay trở lại con đường của mình trước khi làm phép ẩn thân, ngồi dựa vào một trong những cây cột của ban công nhỏ và hoàn toàn không cần thiết đối diện với đường phố.

Tất cả những điều đơn giản nhất mà y mong muốn trong cuộc sống của mình là được ở trong một chiếc giường ấm áp và có một mái nhà trên đầu, còn hờn dỗi thì lại thích dành ở ngoài trời.

Lấy ra tờ giấy ghi chú với lời đe dọa của Hạ Huyền, y đọc lại nó một lần nữa. Ai có thể tin tưởng một người đàn ông sẵn sàng đi theo Đế Quân cho đến cuối cùng, bất kể lý do của người đó là gì? tin nhắn là một câu hỏi ngắn đầy chế giễu. Mộ Tình còn chế nhạo nó hơn vào lần đầu tiên đọc nó. Y không biết làm thế nào Hạ Huyền biết điều này khi thậm chí hắn còn không có mặt ở đó trong trận chiến cuối cùng với Bạch Vô Tướng; y không nghĩ Hoa Thành và Hạ Huyền có quan hệ tốt đến mức dành thời gian ngồi nói chuyện phiếm, và vì mối quan hệ chung, Tạ Liên và Phong Tín sẽ không nói nhiều hơn mức cần thiết về vấn đề này. Nhưng nếu Hắc Thủy Trầm Chu nghĩ rằng điều này đã đủ để khiến Mộ Tình phải phục tùng, thì hắn ta đã không làm tốt công việc làm gián điệp của mình.

Tên khốn đã trải qua hàng thế kỷ làm gián điệp bí mật ở đây nên biết rõ nhất rằng tất cả mọi người đều luôn nghi ngờ Mộ Tình, có thể là ngoại trừ Tạ Liên. Không cần phải ngụy tạo sự thật nhiều hơn nữa để bôi đen danh tiếng của Mộ Tình; bởi vì ngay cả khi y thực sự cố gắng giúp đỡ, y cuối cùng vẫn trở thành mục tiêu xấu.

Y luôn nhận một số sự đe dọa thế này.

Suy nghĩ của y bị gián đoạn bởi tiếng ồn từ đường phố. Cuộc họp trong hội trường đã kết thúc,  đường phố bây giờ náo nhiệt hơn, các nhóm thần quan đang tìm đường trở về điện thần của họ.

Hai trong số các nữ thần trông rất lo lắng trước đó đang đến gần cung điện của y, tham gia vào một cuộc thảo luận sôi nổi. Mộ Tình thấy một trong số họ đang liếc nhìn cổng điện thần của mình ngay khi họ đến đủ gần để nghe thấy, bây giờ thì y đang tập trung vào họ. Chắc chắn họ đang nói về cuộc họp, một cô gái cắt ngang câu nói giữa chừng của bạn mình.

"Tỷ không thể tin được là Bùi Tướng Quân lại đề cử Huyền Chân tướng quân làm cô dâu của Hắc Thủy," cô ấy nói với giọng điệu thể hiện sự hoài nghi nặng nề.

Ta cũng vậy, Mộ Tình nghĩ, trầm mặc cho đến khi nghe thấy câu trả lời.

"Đúng?" bạn đồng hành của cô ấy nói. Mộ Tình khá chắc rằng cô gái này nhận được nhiều sự tôn thờ từ các nghệ nhân; Cô ta trông giống như nàng một công chúa thanh tao, được cưng chiều hư hỏng, một vẻ đẹp quá tuyệt vời để không thể thăng hoa. "Muội không biết mình nên thương hại vị tướng quân hay Hắc Thủy. Huyền Chân tướng quân có lẽ sẽ một mình đâm nhiều nhát vào Hắc Thủy trong tuần đầu tiên kết hôn, đến nỗi ngay cả một quỷ vương cũng thà trốn xuống đáy biển! "

Người bạn đồng hành của cô ấy cười, quá thanh lịch so với âm thanh vui vẻ và ồn ào. Mộ Tình, khuất khỏi tầm mắt của họ, nghiến răng.

"Vậy thì có lẽ chúng ta nên cố gắng nhiều hơn để thuyết phục Huyền Chân Tướng Quân. Sẽ rất đáng để loại bỏ một Tối cao! Nó còn không phải là một cơ hội tốt để Tướng Quân cuối cùng cũng được kết hôn sau tất cả. "

Cả hai người họ tiếp tục bước đi khi họ nói chuyện, đi từ từ qua chỗ ở của y, nhưng bây giờ một trong số họ - người có chức danh mà Mộ Tình đột nhiên không thể nhớ, mặc dù đây chính xác là loại thông tin mà y cố gắng theo dõi. —Không ngừng, giống như cô ấy đang xem xét lại lời nói của mình.

"Mặc dù ngài ấy có thể không tệ như vậy. Ngài ấy đẹp trai, và còn biết dọn dẹp và nấu ăn, đúng không? Một văn thần kém cỏi như muội thậm chí có thể bị rung động, nếu lời nói của tướng quân không sắc như thanh đao của ngài ấy.''

Bạn cô ta cười khẩy.

"Một thanh kiếm sắc bén có ích gì nếu không biết cách sử dụng nó? Hơn nữa, tỷ không thể nhìn muội cuối mình trước một người đàn ông nhỏ mọn như thế, người sẽ chỉ trích mọi hành động của muội. Muội thích những chàng trai trẻ có tâm hồn ngọt ngào và chắc chắn những cô thiếu nữ đỏ mặt quá nhiều vì điều đó. Các tín đồ của muội sẽ làm gì nếu không có tất cả những giấc mơ ngon lành mà muội dành cho họ? "

Họ là con nhà nòi, bóng bẩy, trẻ hơn Mộ Tình rất nhiều. Điều đó dường như khiến họ nghĩ rằng y không xứng đáng để nắm lấy bàn tay thanh lịch của họ. Hai cô gái trao cho cung điện của y — tại đây, tại một vị trí mà y đã giành được bằng cách đặt cược mạng sống của mình để bảo vệ các vị thần trên trời khác khỏi Đế Quân, Đấng tối cao lâu đời và quyền lực nhất mà họ từng biết — một cái nhìn cuối cùng, cười khúc khích như thể sau tất cả họ sẽ không phải gả cho một vị quỷ vương.

"Ai lại muốn có một phu quân như vậy?" nàng thơ của các nghệ nhân trên khắp thế giới loài người nói.

Sau khi hai người rời đi, Mộ Tình cam kết khoảnh khắc này sẽ được ghi nhớ và không lãng phí thêm thời gian để cảm thấy có lỗi với bản thân, thay vào đó chạy qua mái nhà để nhảy xuống sân.

Y cần kiểm tra những lời cầu nguyện. Hy vọng rằng tín đồ của y có cái quái gì đủ lớn để y lần theo dấu vết và giết chết.

<º))))> <

Một lần đi săn thỏa mãn sau đó, Mộ Tình để mình chìm đắm trong cõi nhân gian, không đặc biệt nhiệt tình trở lại thiên đình. Sự hoảng loạn chung trong mảng thông linh phát triển mạnh mẽ hơn theo từng ngày trôi qua là quá đủ.

Y đã có thể tập trung vào những con quái vật khiến cho tín đồ của y tuyệt vọng trong khi đi săn, nhưng một khi công việc hoàn thành, suy nghĩ của y lại quay trở lại vấn đề liên quan đến Hạ Huyền. Hay đúng hơn là về cuộc hôn nhân.

Bất chấp những gì Thái Tử Điện Hạ hay bất cứ ai khác có thể nghĩ, Mộ Tình thật ra có đủ nhận thức về một số lỗi lầm của mình, tự cao thái quá là một trong số đó. Mỗi một cú đánh vào vị trí của y là mỗi lần y phải chịu khó. Mộ Tình không quan tâm đến hôn nhân, nhưng việc nhận ra rằng y quá dễ dàng bị gán danh cho một người phu quân tiềm năng để được cho đi khiến y tức giận khủng khiếp.

Các vị thần trên trời đã từng là con người; hầu hết bọn họ đều thưởng thức cuộc đời theo cách giống nhau kể cả sau khi phi thăng. Đối với Bùi Minh, một người như Mộ Tình là một mục tiêu được cho đi dễ dàng: một trong những đứa trẻ với cuộc đời bất hạnh, người đã phải hy sinh hạnh phúc để có được vị trí của một vị thần. Không ai quan tâm nhiều đến Mộ Tình, ngoài việc y trở thành một thanh đao hữu dụng hay một công cụ tốt để đùa cợt về những người hầu và cây chổi. Không có gì đáng ngạc nhiên khi sự tu luyện và tính khí của y cũng là một mục tiêu thuận lợi để nhắm tới.

Vấn đề là, Mộ Tình chưa bao giờ có sự hy sinh lớn lao nào. Y không bao giờ quan tâm nhiều đến tình yêu hay hôn nhân hoặc những người sẽ đến đền thờ anh ấy và thầm cầu nguyện cho những giấc mơ mà y xuất hiện. (Mộ Tình thỉnh thoảng tìm kiếm những người thờ cúng đó và đến thăm họ trong những giấc mơ giống như họ đã yêu cầu — để bảo họ kiểm tra kỹ xem họ đã cầu nguyện cho ai và đưa yêu cầu của họ đến Cự Dương Tướng Quân.)

Anh ấy thậm chí chưa bao giờ yêu Tạ Liên như cách mà mọi người đã từng như vậy hồi trước: có lẽ không hoàn toàn giống như cách đã giúp Hoa Thành vượt qua những điều kinh khủng lẽ ra phải hủy hoại hắn ta, nhưng ít nhất là cách mà Phong Tín sẽ không bao giờ thừa nhận đã trải qua, mặc dù hắn đã có vợ và con. Mặc dù là người chăm ăn chăm mặc và nuông chiều Tạ Liên trong nhiều năm, nhưng thực sự Mộ Tình chỉ muốn được ngang hàng với ngài ấy. Là một người bằng hữu.

Mộ Tình đã có nhiều thế kỷ để suy nghĩ về điều đó và nó có nghĩa là điều đó đã khiến y suy sụp, cảm giác trống trải dường như là sự trừng phạt của y vì đã bỏ rơi những người mà y quan tâm khi họ cần y nhất. Đã 800 năm trôi qua và y vẫn chưa có câu trả lời nào thỏa lòng.

Mộ Tình ước điều này có thể thực sự khiến y trở nên vô tâm như cách mọi người chỉ trích mình thay vì cảm thấy cô đơn chết tiệt.

Nhưng dù xấu hổ đến mức tự thương hại chính mình, đó cũng là lý do tại sao y không thể giải quyết xóa sổ toàn bộ những sự việc liên quan đến Hạ Huyền ra khỏi tâm trí mình. Nếu có một người thậm chí còn ít được quan tâm đến hôn nhân hơn cả Mộ Tình, thì đó chính là một quỷ vương khó nắm bắt. Hắn ta chắc chắn phải có lý do cho trò chơi đố chữ này ngoài việc cố gắng làm bẽ mặt cõi trời theo cách sáng tạo nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

Mộ Tình biết mình có một số tội lỗi. Sự hiếu kì là một trong số đó.

Thay vì quay trở lại cung điện của mình, y lại liên lạc với Linh Văn.

"Tướng Quân?" cô hỏi trong mảng thông linh, nghe có vẻ bận rộn và kiệt sức như mọi khi. "Có vấn đề gì không?"

"Không có gì nghiêm trọng," Mộ Tình trả lời, đã thiết lập để vẽ một mảng rút ngắn khoảng cách. "Hạ Huyền quê quán ở thị trấn nào?"

Có một nhịp của sự im lặng. Mộ Tình thực tế đang cảm nhận được sự tò mò của Linh Văn đang tăng lên.

"Bác Cổ trấn," cô ấy nói, thậm chí dường như không cần phải kiểm tra lại. Hạ Huyền gần đây là một chủ đề được hỏi rất nhiều. "Ngài có cần thêm thông tin gì không?"

"Không cần." Mộ Tình kết thúc cuộc trò chuyện trước khi cô có thể hỏi tại sao y cần biết.

Y có thể có được toàn bộ lịch sử của Hạ Huyền từ Linh Văn, hoặc ít nhất là phần lớn lịch sử mà bất cứ ai muốn tìm ra được. Chi tiết về cuộc trả thù của hắn ta đối với các nhân tố liên quan phần lớn vẫn chưa được biết vì Điện Hạ vẫn luôn giữ miệng về một phần hay toàn bộ câu chuyện, nhưng lý do của nó đã khá rõ ràng. Linh Văn hẳn có một bản tóm tắt gọn gàng về tất cả ở đâu đó.

Nhưng Mộ Tình muốn đưa ra kết luận của riêng mình. Y muốn tự mình theo dõi bước đi của một quỷ vương.

Bước qua mảng, y được đưa đến một thị trấn có vẻ không đáng chú ý theo bất kỳ cách nào khác ngoại trừ lễ hội của nó. Chọn một cách tiếp cận đã được thử nghiệm qua thời gian để tìm ra bất cứ điều gì thú vị, Mộ Tình tìm đường đến nhà trọ gần nhất và đảm bảo thu hút sự chú ý với đủ số tiền trong túi.

Chắc chắn bây giờ, vị tiểu nhị mang lên đồ uống và bữa ăn đang chu đáo quan tâm đến y nhất.

"Điều gì đã đưa một vị khách quý như vậy đến với thị trấn của chúng ta?" hắn ta hỏi, một hình ảnh chuẩn mực về lòng hiếu khách. Mộ Tình không thèm che mặt; y biết quần áo đẹp và vàng của mình đủ để đánh bại những cái nhìn không thiện cảm.

"Ta vừa mới đi qua," y thành thật nói. "Nhưng ta đã nghe rất nhiều về lễ hội của thị trấn này, Huyết xã hỏa. Một người bằng hữu của ta đã nhìn thấy nó cách đây vài năm và huynh ấy rất ấn tượng ".

Tiểu nhị đứng bật dậy, niềm tự hào về quê hương sáng lên trên khuôn mặt hắn.

"Ý của ngài là buổi xã hỏa để tưởng nhớ Hạ thư sinh? Ngài nên trở lại vào mùa thu nếu muốn xem nó, một ngày trước ngày cuối cùng của mùa thu. Ngài sẽ không nhìn thấy nghệ thuật trang điểm như vậy ở bất cứ nơi nào khác ngoài nơi này! "

Điều đó thực sự nghe có vẻ thú vị, ít nhất là đối với những con người bình thường không phải đối đầu với quỷ và những kẻ giết người nhiều hơn những gì họ mong muốn. Không có gì mới đối với Mộ Tình, nhưng đúng là y đã từng tự mình đóng vai một con quỷ; có lẽ y có thể sẽ muốn xem cách người khác đối phó với những vai trò như vậy, nếu y đặc biệt cảm thấy buồn chán vào một lúc nào đó. Nhưng đó không phải là là lý do mà y ở đây cho ngày hôm nay.

"Hạ thư sinh là ai?" y hỏi, một cách trung lập nhất có thể.

Vị tiểu nhị có vẻ ngạc nhiên.

"Bằng hữu của ngài không nói với ngài?"

"Chỉ một chút thôi," Mộ Tình thừa nhận. "Huynh ấy không có lý do gì để nói chính xác tất cả mọi thứ về lễ hội này.''

Đó là sự thật; Điện Hạ luôn rất vui khi biết được nhiều kiến thức nhưng không có nghĩa là ngài ấy luôn kể hết mọi chuyện.

"Ta hiểu! Trong trường hợp đó, trước tiên ngài nên biết cậu ấy đã xui xẻo một cách khủng khiếp ".

Một câu chuyện chi tiết đã được kể và thông qua câu chuyện đó các đoàn kịch luôn diễn lại vụ thảm sát qua hàng năm sau, Mộ Tình có một ý nghĩ tốt hơn về Hạ Huyền là một người như thế nào trước khi hắn ta lao vào cuộc giết chóc của mình ở núi Đồng Lô để trở thành một quỷ vương.

Hóa ra Hạ Huyền đã có kế hoạch kết hôn một lần, trước khi may mắn bắt được sự quan tâm của Sư Vô Độ đã mang lại cho hắn cái chết của gia đình, sự tra tấn cơ thể và sự tan nát về công việc kinh doanh của hắn ta. Mộ Tình khó có thể nghĩ đây là lỗi của Hạ Huyền vì một ngày nào đó đã nâng tay lên và cầm lấy một lưỡi dao. Nhưng nếu đúng như vậy, yêu cầu của Hạ Huyền lần này càng không có ý nghĩa; Tại sao hắn ta lại muốn thay thế một vị hôn thê đã mất một cách thê thảm như vậy khi toàn bộ sự kiện trả thù của hắn cũng dành cho cô ấy? Còn phải kể đến nhiều điều hơn nữa, một số phần của câu chuyện dường như đã bị mất qua thời gian hoặc đã có sự nhúng tay của người khác, quá bí mật để nhận thấy.

Mộ Tình không muốn phát hiện ra kế hoạch của Hạ Huyền khi y rời thị trấn, nhưng những gì y biết được thêm là người đàn ông này đã bị bằng hữu bỏ đói. Bản thân Mộ Tình đã hơn một vài lần biết ơn rằng trong nhiều thập kỷ và thế kỷ rằng ít nhất y luôn khiến Phong Tín phải ghét mình. Y không biết sau khi Hạ Huyền giết kẻ thù của mình, bây giờ hắn có kế hoạch gì, nhưng chúng có lẽ không liên quan đến bất kỳ bằng hữu chân chính nào của hắn.

(Mộ Tình nhớ mình đã nhìn thấy một bóng người đơn độc ở rìa của bữa tiệc đang mở cửa trở lại Bồ Tề quán, tối hơn những bóng đen xung quanh nó. Y nhớ rằng người đó quay lại sau tiếng cười của cựa Phong Sư, tiếng cười không hề thay đổi kể cả khi Sư Thanh Huyền mất đi quyền lực và địa vị của mình. Y có thể nhớ lại sự im lặng chết chóc của nó rất lâu sau kể cả khi âm thanh vui tươi đó bị át bởi tiếng ồn khác, và làm thế nào mặc dù Hoa Thành bắn cho vị khách không mời một cái nhìn trừng trừng, bóng đen đó vẫn ở lại một lúc lâu trước khi đi như làn sương mù.)

Không ai có thể buộc tội Mộ Tình vì đã có sự đồng cảm sâu sắc với con người, thần thánh hay ma quỷ, nhưng  y nghĩ rằng nếu Hạ Huyền là một người đàn ông căm ghét tiếng bước chân duy nhất vang lên trong hành lang lạnh lẽo là của chính mình, thì có lẽ Mộ Tình là người hiểu rõ nhất. .

<º))))> <

Hầu hết các vị thần của Thượng Thiên Đình gặp lại nhau tại hội trường sáu ngày trước ngày cưới đã định. Một yêu cầu khác đến từ Hạ Huyền: lần này đòi hỏi bạn đời của mình sẽ là ai và bộ váy cô dâu trông như thế nào để hắn có thể thiết kế đồ cưới sao cho phù hợp. Phần còn lại của bức thư bao gồm việc mô tả rất chi tiết về những gì chính xác sẽ xảy ra nếu Hắc Thủy đến cổng của tòa án Thiên Đường mà không tìm thấy người phối ngẫu tương lai đang chờ đợi mình.

Danh sách các cách hạ nhục công khai khác nhau dài đến mức khiến cho những vị thần dày dặn kinh nghiệm nhất cũng phải ngẩn người khi Linh Văn đọc nó. Ngay cả cô ấy trông cũng miễn cưỡng vì quá ấn tượng.

"Ta biết Nam Dương tướng quân thích một trận chiến hơn," cô nói khi mọi người đã có thời gian đọc lá thư, "nhưng có thể sẽ hợp lý hơn nếu nhượng bộ những yêu cầu của hắn."

Sẽ không phải là một cuộc họp của các vị thần trên trời nếu họ không phản đối chơi theo nguyên tắc, mặc dù họ đều ngấm ngầm đồng ý với kế hoạch - miễn là người hy sinh cho Hạ Huyền không phải là họ.

"Hắn không thể thực sự nghĩ rằng bất cứ ai ở đây cũng sẵn sàng kết hôn với một Quỷ Vương !" ai đó cáu kỉnh, xúc phạm.

"Ta không chắc, Thái Tử Tạ Liên có vẻ khá nhiệt tình," Bùi Minh phản bác, điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Hắn ta dường như còn rất vui mừng khi thấy Hoa Thành tự cho mình là một vị thần.

Những người khác lại cảm thấy nó ít buồn cười hơn nhiều.

"Chà, ngài ấy đã được rước đi rồi, phải không?"

"Nhắc mới nhớ, chúng ta có thể nhờ Huyết Vũ Thám Hoa giúp đỡ không? Nếu Điện Hạ dành cho chúng ta một vài lời tốt đẹp...''

Bùi Minh lắc đầu nhanh hơn Linh Văn có thể phản ứng.

"Hắc Thủy và Hoa Thành tôn trọng công việc và mục tiêu của nhau. Và--, "Bùi Minh cho rằng," có thể không phải là ý tưởng hay nhất khi làm gián đoạn Hoa Thành và Điện Hạ trong tuần lễ trăng mật của họ.''

Đúng vậy; chắc chắn Hoa Thành sẽ khó vui vì điều đó.

Một khi rõ ràng rằng vẫn không có ai sẵn sàng đứng ra hy sinh, Linh Văn hắng giọng và lên tiếng một lần nữa.

"Ta chắc chắn rằng Thượng Thiên Đình có thể tổng hợp nhiều nguồn lực để bù đắp cho sự hy sinh của bất kỳ ai tình nguyện".

Mộ Tình cảm thấy bầu không khí trong hội trường thay đổi theo thời gian. Tất nhiên, tình hình sẽ hoàn toàn khác nếu có gì đó thu được từ nó ngoài việc bị chuyển đến một hòn đảo bị cô lập. Những chiếc bánh răng trong tâm trí kiêu hãnh nhưng tham lam đã bắt đầu quay nhanh hơn.

"Chúng ta đang nói về công đức? Cổ vật quý hiếm? "

"Bằng khen? Ta sẽ phải bỏ ra hàng triệu hàng ngàn vàng với một người chồng như thế. Có ích lợi gì nếu cuối cùng ta bị hắn giết chết? "

"Nếu ai đó đã ném vào một số khu đất trù phú cho các ngôi đền và những những công trạng..."

Mộ Tình cảm thấy thái độ lật mặt nhanh chóng thật kinh tởm, mặc dù không bất ngờ. Ai lại muốn có một người phu quân như vậy? vang vọng trong tâm trí y trong khi Linh Văn cố gắng sắp xếp thứ tự cho cuộc thảo luận, ghi nhận số lượng kho báu mà mọi người sẵn sàng cho đi để thoát khỏi nguy hiểm.

Đây thậm chí không phải là một cuộc chiến đột ngột để tranh giành sức ảnh hưởng; Bản thân Mộ Tình cũng là một phần đầy tội lỗi trong số đó, và không thể phủ nhận rằng y thích cuộc sống thoải mái và sự ganh đua lâu dài của mình. Nhưng sau khi nghe câu chuyện của Hạ Huyền, ý tưởng trở thành một vật hy sinh cho các vị thần trên trời để dành được một số lợi thế cạnh tranh nhất định (được thừa hưởng chính xác nhờ của cuộc hôn nhân sắp đặt này) với bản thân y.

Y nghĩ về việc Hạ Huyền đang quan sát một bữa tiệc mà hắn ta thậm chí còn ít được chào đón hơn cả Mộ Tình. Y nghĩ về những cái chổi và xẻng, những đứa trẻ nhà giàu hư hỏng cảm thấy xứng đáng được hưởng cuộc sống của người khác. Và y nghĩ rằng tất cả sự cay độc đang sôi sục trong y ngay bây giờ, nóng rực vì nọc độc khi phải nhìn một đám con nhà giàu hư hỏng bất tử giống hệt nhau đang mặc cả về cái giá của việc cho đi một chút tiền của để đổi lấy sự tự do của họ, thậm chí cho đi một người giống như y. Cuối cùng giữa y và Hắc Thủy Trầm Chu đã có một điểm chung.

Mộ Tình cáu kỉnh.

"Hãy im lặng," y quát lên. Những người thân cận nhất với y nghe theo, nhưng hầu hết người ở hội trường đều phớt lờ, tiếp tục tranh cãi.

"Này! Hãy im lặng!" y lặp lại, lần này là trong mảng thông linh. Mộ Tình không thích cao giọng, nhưng lại càng không thích bị coi thường.

May mắn cho y, Phong Tín nhận ra từ nơi hắn ta đang đứng ở phía đối diện của hội trường (thói quen đứng càng xa nhau càng tốt của họ vẫn luôn diễn ra, mặc dù họ hiện có các cuộc gặp gỡ bán định kỳ với Tạ Liên để bắt kịp nhau sau tất cả những sự việc đã bỏ lỡ). Và không giống như Mộ Tình, Phong Tín không có vấn đề gì với việc càng thô lỗ, càng lớn tiếng càng tốt. Gật đầu với Mộ Tình để xác nhận, hắn ta làm những gì mà hắn làm tốt nhất.

"Tất cả im lặng!!!"-Phong Tín bùng nổ cả trong hội trường và trong mảng. Mộ Tình nhăn mặt cho đến khi tai y ngừng ù đi, và khi y mở mắt ra lần nữa, Phong Tín đang chỉ tay vào Mộ Tình và y nhận được sự chú ý của mọi người đang theo hướng chỉ của hắn.

Mộ Tình thậm chí không có thời gian để hít thở sâu, nhưng giọng điệu của y vẫn lạnh như băng và không mấy ấn tượng để xoay sở khi y nói:

"Tôi sẽ làm nó."

Một cái gì đó rất nhỏ ở đâu đó sâu thẳm đang rung chuyển, nhưng chủ yếu là y chỉ đang tức giận. Mộ Tình nhìn chằm chằm xuống đám đông gần như từng người một cho đến khi y nhìn thấy hai vị thần không thể giữ nổi cái miệng xinh xắn của họ và tiếp tục nhìn thẳng vào họ khi y nói câu tiếp theo, to và rõ ràng trong sự im lặng chết chóc đột ngột của hội trường.

"Tất cả các ngươi nợ ta, và ta không chỉ nói về công trạng."

Một trong số hai người kia giật mình. Người còn lại cau mày như thể có ai vừa định tát cô. Ở một nơi nào đó, Phong Tín được tô điểm bởi một màu đỏ giận dữ đẹp đẽ. Rất nhiều người bắt đầu trông nhẹ nhõm một cách miễn cưỡng.

Mộ Tình gạt nước mắt ra khỏi sự đạo đức giả và tập trung trở lại vào Linh Văn.

"Bảo Hạ Huyền đến cưới ta, nếu hắn dám. Và nói với hắn rằng nếu hắn ta muốn có một cô dâu trong đám cưới, hắn sẽ phải tự mình hóa trang thành một cô dâu. Dù sao thì hắn cũng phải luyện tập nhiều hơn để trông giống như một người phụ nữ giữa hai người chúng ta. "

Lần này, là lần ra khỏi đại sảnh khiến y cảm thấy thỏa mãn nhất.

---------------------------------------------------------------

Chú thích của tác giả: 

Tôi muốn nói nhân vật yêu thích nhất của tôi trong Thiên Quan Tứ Phúc là Bùi Minh, và vì vậy anh ta được vinh danh là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cuộc hôn nhân của Hạ Huyền x Mộ Tình.

(Có phải Mộ Tình bị OOC không? Tôi không rõ, nhưng tôi hy vọng về lâu dài tôi sẽ khiến cho Mộ Tình trở lại xấc xược. Tôi bị đâm vào tim mỗi khi có ai đó nhắc với tôi về tên cậu ấy có ý nghĩa là gì.)


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip