6.

Các hội trường của U Minh Thủy Phủ hôm nay náo nhiệt một cách bất thường; Mấy tháng gần đây bọn họ ngày càng bận rộn nhiều hơn, đặc biệt kể từ khi Hạ Huyền tỉnh dậy không hề giết đám hầu cận, và hôm nay là một ngày đặc biệt theo tiêu chuẩn của người hầu.

Hôm nay là ngày đền Hạ Huyền mở cửa đón đợt tín đồ đầu tiên.

Nó có thể bắt đầu như một cú đánh mạnh mẽ vào cõi Thiên Đường — chắc chắn là như vậy — nhưng điều đó không có nghĩa là nó không liên quan đến nhiều kế hoạch. Thủ Môn dường như có quá nhiều niềm vui khi tìm thấy những con người đủ tâm huyết và dũng cảm để điều hành ngôi đền, chủ yếu bằng cách xuất hiện trước cửa nhà của họ vào lúc nửa đêm và đưa ra những yêu cầu rất chi tiết về cách trang trí. 

(Phù Trang đã ngừng cằn nhằn về thiệt hại tài chính của Mộ Tình vào một thời điểm nào đó sau khi Thủ Môn làm điều tương tự với các quan chức cấp dưới của y. Họ đã làm việc cực kỳ chăm chỉ kể từ khi đó.)

Và thế là việc xây dựng hoàn thành, một bức tượng được tạc, người ta tìm thấy các tín đồ— và trong khi Hạ Huyền vẫn cau có với tất cả, hắn không bao giờ bảo Mộ Tình dừng lại.

Hắn dường như không bao giờ bảo y dừng lại, trong những ngày này.

Mộ Tình giảm tốc độ của mình. Y đi đến phòng của Hạ Huyền, nơi phu quân của y đang chuẩn bị sẵn sàng. Chúa tể Hắc Thủy ghét bỏ sự chú ý, nhưng hắn đã đồng ý tạo một ngoại lệ cho lễ khai mạc ngôi đền của chính mình. Mộ Tình chỉ mong mọi chuyện suôn sẻ. Ở nhân giới đã có những ngôi đền nhỏ đối cho Hắc Thủy, nhưng điều này... có vẻ như Hạ Huyền cuối cùng cũng lấy lại được phần nào những gì mình còn nợ.

Mộ Tình ăn sáng hôm nay một mình. Y biết Hạ Huyền, sau tất cả những gì hắn giả vờ không quan tâm đến ngôi đền hoặc tín đồ của hắn, đã tổ chức một buổi cầu nguyện bên bàn thờ của cung điện vào đêm qua.

Lời nhắc về hộp sọ của Sư Vô Độ thậm chí không còn đáng lo ngại nữa, và Mộ Tình cân nhắc khi y đã quen với nó trong suốt quãng đường còn lại. Y vẫn không phải là khách thường xuyên đến phòng của Hạ Huyền, nhưng cánh cửa quen thuộc dưới cái chạm của y giống như cách cả cung điện bây giờ.

Hạ Huyền mặc y phục được nửa chừng, đầu tóc đã buộc sẵn.

"Phu Quân," Mộ Tình bắt đầu, muốn nói điều gì đó hơn là một lời chào. Y thích cách nó trượt khỏi lưỡi mình; ít gai nhọn và hơn thế nữa là cảm giác đơn giản và phù hợp vào thời điểm này. Một sự thừa nhận.

Hạ Huyền không ngừng chỉnh áo cho đến khi Mộ Tình tiến lại gần hơn. Hắn vẫn còn nhiều lớp áo để mặc nhưng thay vào đó hắn lại đưa tay về phía Mộ Tình, lướt qua vai y.

Hắn đã làm điều đó kể từ khi bị cắn. Mộ Tình đôi khi tự hỏi liệu hắn có còn nhớ gì về điều đó không.

Vết rách trên vai của Mộ Tình cuối cùng cũng lành, dù ống tay áo của y đã thấm đẫm máu trong nhiều ngày - vết thương do một quỷ vương tối cao gây ra kéo dài đúng như suy nghĩ của Mộ Tình. Y có một vết sẹo từ nó; nhưng y thích ngắm nó hơn bất kỳ cái nhìn thoáng qua nào về dấu vết mà đứa con trai ngàn vàng của Phong Tín đã cho y.

Một điều khác mà Mộ Tình nhận ra đó là cách Hạ Huyền nhìn y bây giờ: như một thứ mà hắn ta muốn giữ lại. Một cái gì đó ngon.

Mộ Tình thấy rằng y sẽ không ngại bị giữ lại quá nhiều.

"Ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng," Mộ Tình lạnh lùng khi tay của Hạ Huyền không dừng lại, rơi xuống bên cạnh của Mộ Tình để kéo y lại gần hơn. Thật dễ dàng ; Kể từ khi Mộ Tình thực sự đã cho đi một phần của chính mình, bất cứ cuộc đụng chạm miễn cưỡng nào của họ trước đó đều vỡ vụn thành cát bụi. Hạ Huyền đưa tay về phía Mộ Tình như thể y là một vật lễ bị biển nuốt chửng và Mộ Tình để cho hắn ta, thậm chí còn nghiêng cổ tay và cổ họng của mình để dễ tiếp cận hơn.

Nếu những ngón tay của Hạ Huyền trượt lên những điểm nhạy cảm trên da đủ để làm cho Mộ Tình rùng mình, họ không nói về điều đó.

"Ta sắp xong rồi," Hạ Huyền tựa lên xương quai xanh của Mộ Tình, giọng điệu buồn tẻ và hơi thở lạnh như xác.

Hắn ta thực sự không phải, nhưng Mộ Tình chỉ lùi đi thay vì kể với hắn ta về nó. Im lặng lại một lần nữa rơi xuống; Mộ Tình có thể quan sát phu quân mình mặc chiếc áo choàng nào mà Thủ Môn đã chọn cho hắn ta. Hạ Huyền không vội vàng gì cả, cởi phăng tấm vải nặng và sắp xếp các đường may cẩn thận, nhưng Mộ Tình vẫn cau mày.

Sẽ không có nhiều người phàm nhìn thấy họ, nhưng dịp này vẫn đáng để ăn mừng hơn là trang phục nghiêm túc thường ngày của hắn.

Y phớt lờ cái nhìn mà Hạ Huyền dành cho mình khi y đứng dậy và giật chiếc thắt lưng đơn giản khỏi tay phu quân mình, xoay nó ra để chắc chắn rằng nó thực sự là cái mà Hạ Huyền đeo hầu như hàng ngày.

"Nó không đạt tiêu chuẩn của ngươi?" Hạ Huyền hỏi. Có lẽ sẽ có một nụ cười trong đó nếu Chúa tể Hắc Thủy từng là bất cứ điều gì ngoài một làn sóng chết chóc nghiệt ngã, hoặc bất kỳ biệt danh nào hiện đang phổ biến trong số những người cầu nguyện hắn ta.

Điều quan trọng là Mộ Tình có thể nhận ra một cú chọc khi y nghe thấy nó.

"Ngươi không có gì tốt hơn để mặc?" Mộ Tình cằn nhằn. "Ngươi là một vị vua , theo như ta nhớ.'' 

Nó đã trở thành một trò đùa riêng tư theo thời gian: Mộ Tình sẽ nói đến nghĩa vụ hoàng tộc được cho là của Hạ Huyền và Hạ Huyền sẽ thư giãn một chút, sự thích thú bùng lên thường xuyên hơn là thái độ không nhượng bộ bất cứ lời phàn nàn nào của Mộ Tình đưa ra.

Nó gần như là một trò đùa, không ai có thể tin rằng Mộ Tình có thể thực hiện điều đó, để chia sẻ một chút bản tính của mình với người khác.

"Ta vẫn đang chìm trong nợ nần," Hạ Huyền trả lời cụt ngủn. "Đây là những chiếc áo choàng đẹp nhất của ta."

Mộ Tình tình cờ biết đó là một lời nói dối và y định bóc ra, nhưng sau đó y nhìn qua Hạ Huyền. Đây là một dịp hiếm hoi, và bọn họ có chiều cao cùng vóc dáng tương tự nhau. Mộ Tình có thể biết chính xác những gì y muốn nhìn thấy Hạ Huyền mặc hôm nay.

Quyết định vượt qua nó không phải là một cuộc đấu tranh như y mong đợi, đặc biệt là trước sự im lặng nhẫn nại của Hạ Huyền.

"Đợi ở đây. Ta sẽ trở lại ngay."

Mộ Tình không đợi câu trả lời trước khi đi ra cửa. Dù sao Hạ Huyền cũng không phải kiểu người hay hỏi những câu không cần thiết.

Không mất nhiều thời gian trước khi Mộ Tình bước qua mảng cố định và đi đến phòng riêng trong cung điện của mình. Y biết chính xác những gì y đang tìm kiếm: một bộ quần áo tối màu, được trang trí công phu, một trong số ít bộ quần áo y sở hữu trông giống áo choàng nghi lễ của một thư sinh hơn là trang phục binh lính.

Y chưa bao giờ mặc nó, mặc dù y đã quen với trọng lượng và cấu tạo của nó. Có lẽ ngay từ đầu nó đã không bao giờ được cho là của y.

Y nhanh chóng quay trở lại nơi mà Hạ Huyền đang đợi, vừa tự nhủ rằng mình không lo lắng trong khi đưa quần áo vào.

"Hãy mặc những thứ này."

Hạ Huyền cầm lấy cái bọc trong người, giũ nó ra để xem. Các lớp bên trong là không đáng kể; chính chiếc áo choàng nặng nề phía trên và chiếc thắt lưng đi cùng nó đã thu hút sự chú ý của Hạ Huyền, như Mộ Tình biết nó sẽ làm vậy. Vải của chiếc áo choàng bên ngoài được nhuộm màu xanh đậm đến mức nó trông có màu đen,  trừ khi nó ở ngoài ánh sáng đầy đủ; các đường chỉ không dễ thấy vô cùng tỉ mỉ.

Điều làm cho nó nổi bật là hình thêu, trông nổi bật để khiến phần còn lại của chiếc áo choàng không quá ảm đạm. Tất cả các đường viền đều lấy nước làm chủ đề, những con sóng chi tiết ập vào các sắc thái khác nhau của vàng, trắng và xanh nhạt bất ngờ, những vách đá gặp biển ở phía dưới, mòng biển bay lên từ mắt cá chân của người mặc gần như đến đầu gối.

Thắt lưng đơn giản hơn, chỉ có một con sóng và một con chim đơn độc trên đó, trùng màu với áo choàng. Người tạo ra nó thiếu duyên dáng để bay, vì vậy thay vào đó, họ đã dồn niềm khao khát của mình vào những đường khâu tinh xảo.

Hạ Huyền không nói, nhưng hắn lướt những ngón tay cẩn thận trên khuôn mẫu và sự im lặng của hắn là sự tán thưởng và trân trọng. Có lẽ vì vậy mà Mộ Tình bước tới, lấy chiếc áo choàng trên tay Hạ Huyền cẩn thận đặt sang một bên trước khi đưa tay ra giúp Hạ Huyền cởi bỏ bộ y phục sẽ không mặc.

Nhịp điệu của nó đến với Mộ Tình một cách tự nhiên. Y đã mặc và cởi y phục cho một vị Thái Tử quá nhiều lần để đếm được; y biết làm thế nào để làm điều tương tự đối với một vị vua, ma, con người hay thần thánh.

Y chỉ không bao giờ mong đợi rằng y sẽ muốn , rằng y sẽ uốn cong lòng kiêu hãnh của mình đủ để phục vụ bất cứ ai một cách tự nguyện. Một phần đáng yêu và cứng cỏi đó đã đưa y qua nhiều thế kỷ buồn cười khi thể hiện sự nô lệ, nhắc nhở y về tất cả những lần y niệm không bao giờ lặp lại trong tâm trí như một câu thần chú. Nhưng phần khác, người dự kiến ​​cảm thấy ở đây có cơ sở hơn là ở cõi thiên đàng, là người đã khiến Mộ Tình cho đi một mảnh máu thịt của mình, giữ vững tay y. Làm cho khoảnh khác này có một cái gì đó thiêng liêng.

Ánh mắt của Hạ Huyền có lẽ đang dõi theo từng cử động của Mộ Tình. Mộ Tình không có đủ dũng khí để gặp nó.

Vì vậy, Mộ Tình mặc hết lớp này đến lớp khác cẩn thận, duỗi phẳng vải trên da của Hạ Huyền sao cho hoàn hảo, quỳ xuống đỡ phu quân ra rồi xỏ giày trở lại. Hạ Huyền không chống lại bất kỳ sự xô đẩy và xô đẩy nào, thậm chí không giật mình khi Mộ Tình cẩn thận gom tóc hắn sang một bên trước khi với tay lấy chiếc áo choàng bên ngoài. Môi hắn ta hé mở và đó là tất cả những gì mà Mộ Tình cho phép mình nhìn thấy, quá bận rộn cố gắng nén hơi thở của chính mình trong khi y nắm lấy cánh tay của Hạ Huyền để sắp xếp ống tay áo.

Y mắc lỗi vì nhìn lên trong lúc đang vòng qua eo của Hạ Huyền để thắt dây lưng. Mắt Hạ Huyền nhìn y, ngay lập tức đưa tay lướt ngang qua mặt Mộ Tình. Hắn trông giống như ai đó bị mắc kẹt trong một giấc mơ mà buộc phải miễn cưỡng rời đi.

Mộ Tình nhìn xuống để hoàn thành công việc, và khi đã điều chỉnh xong mọi thứ theo ý mình, y bước ra xa để chiêm ngưỡng tác phẩm của mình.

Y đã đúng. Chiếc áo choàng này không bao giờ dành cho y, không phải theo cách nó chảy xuống hình dạng thật của Hạ Huyền, nhợt nhạt, nước đen chết chóc và những đường viền ánh vàng kim.

Hạ Huyền đưa một tay lên xem lại bức tranh thêu và hỏi câu hỏi mà Mộ Tình đã sợ hãi kể từ khi bước vào phòng.

"Ngươi đã lấy cái này ở đâu?"

Hẳn là rõ ràng, cách Mộ Tình do dự. Y không muốn nói, nhưng cũng không muốn nói dối. Không phải sau khi ăn mòn mọi tấm chân tình của Hạ Huyền; Sẽ không công bằng nếu không trả nợ.

Tĩnh. Câu hỏi này mang tính cá nhân hơn Hạ Huyền kịp nhận ra, mặc dù hắn nhanh chóng bắt kịp từng giây trong sự im lặng của Mộ Tình.

Mộ Tình tiến lại gần một bước, nhưng y nhìn qua Hạ Huyền với bộ quần áo bị vứt bỏ. Gấp lại nó sẽ giúp y có thể làm được gì đó với đôi tay rảnh rang của mình, nhưng y không chắc là nên làm vậy.

"Ta đã được tặng chiếc áo choàng," y chậm rãi thừa nhận, dừng lại một lúc. Trong tất cả mọi thứ, đây là điều khiến y cảm thấy dễ bị tổn thương nhất khi ở nơi này, trừ những việc trong ngày cưới của họ.

"Bức thêu là của ta."

Sự ngạc nhiên của Hạ Huyền là điều hiển nhiên; hắn ta nhìn vào vạt áo choàng một lần nữa rồi quay lại với Mộ Tình, người có lẽ sẽ thích thú khi nhìn thấy phu quân mình bị sốc một lần nếu y hiện không phải lo lắng. Đó không phải là thứ mà một vị thần võ thuật phải thành thạo, cũng không phải của một người có địa vị cao. Nó không phải là thư pháp, hội họa hay âm nhạc. Mộ Tình sẽ không bao giờ thừa nhận rằng y giỏi chuyện này với bất kỳ ai; ngay cả Tạ Liên cũng không biết Mộ Tình thực sự khéo léo như thế nào với một cây kim, và Phong Tín tất nhiên là nằm ngoài câu hỏi.

Nhưng Hạ Huyền hỏi, và Mộ Tình sẵn sàng trả lời.

"Chính là—" Thứ gì đó giúp Mộ Tình bình tĩnh và thoát ra khỏi đầu trong chốc lát. Tự do khi nó chỉ có y, vải và hoa văn. Cũng giống như việc tu luyện của y, đó là một nghề thủ công được mài dũa qua ngày tháng năm luyện tập và đòi hỏi nhiều kỹ năng như việc sử dụng một thanh kiếm. Thứ mà mãi mãi chỉ thuộc về Mộ Tình, thứ mà y có thể tạo ra. Một bí mật.

Nhưng y không biết phải giải thích điều đó như thế nào với một người đàn ông có quá nhiều bí mật của riêng mình.

"—Một cách để giết thời gian."

Hạ Huyền đang kiểm tra xem hắn có thể nhìn thấy những gì ít ỏi về bức tranh thêu; Mộ Tình biết chắc chắn rằng một khi họ quay lại và phu quân của mình cởi bỏ chiếc áo choàng, hắn ta sẽ xem xét nó với cùng một sự tập trung mà hắn sử dụng để khai quật mọi bí mật nhỏ bẩn thỉu của Thiên Đàng.

"Tinh tế," hắn lẩm bẩm, nhìn lại.

Mộ Tình thường quyết liệt, tức giận, tự hào về những gì y đã tạo ra, nhưng niềm tự hào mà y cảm thấy bây giờ qua hai từ đó lặng lẽ hơn, âm ỉ hơn. Nó khiến y vừa ngượng ngùng vừa mềm lòng khi Hạ Huyền khi bước đến gần mình, một tay đặt lên eo của Mộ Tình và tay kia ở bên cổ, vuốt ve một ngón tay cái ngay dưới tai của y.

"Đa tạ ngươi."

Cả giọng nói và bàn tay của Hạ Huyền đều nặng trĩu; ngón tay của hắn siết chặt một phần trên cổ của Mộ Tình theo cách không cần thiết. Mộ Tình đã khó thở, sự chờ đợi làm căng cơ.

Thật không may, họ vẫn còn một buổi lễ để đi đến, ngay cả khi Mộ Tình không thực sự muốn rời khỏi sự nắm giữ và cảm giác rằng Hạ Huyền hiểu rằng sự quan trọng của món tặng mà Mộ Tình trao cho hắn.

"Đừng bắt đầu một bữa ăn mà ngươi không thể hoàn thành," y buộc mình phải nói nhỏ, và biết y sẽ phải làm thế nào với việc Hạ Huyền cười khúc khích về điều đó.

Mộ Tình đã dành cả cuộc đời của mình cảm giác như mang nợ ai đó - những người xung quanh cho đến khi Hoa Thành tiêu diệt họ, những người mà Mộ Tình đã cắt đứt quan hệ trong cuộc sống của y cho đến khi y thừa nhận rằng y muốn ném họ trở lại dòng sông dung nham - nhưng không có khoản nợ nào giữa y và Hạ Huyền, và có lẽ đó là điều y thích nhất trong cuộc hôn nhân của mình.

<º))))> <

Lần thứ ba trong lịch sử gần đây, sự chú ý của cả Thượng Triều đều đổ dồn vào Mộ Tình. Nó gần như thể họ không có bất cứ điều gì tốt hơn để làm.

"Huyền Chân tướng quân," Linh Văn bắt đầu. Cô ấy trong hình dạng nam giới, có nghĩa là cuộc họp này - một lần nữa được tổ chức trực tiếp - có lẽ được gọi trong thời gian gấp rút. "Có một số vị thần bày tỏ lo ngại về mục đích ngôi đền mới nhất của ngài."

Một nhóm các vị thần dân sự đang tụ tập giữa hội trường cố gắng đứng thẳng hơn. Mộ Tình gần như bị ấn tượng; Đền Hạ Huyền vừa mới mở, với bản thân vị ma vương được thờ tự thường xuất hiện hiếm thấy, họ đã kịp kêu oan. Y không mong đợi có ai nhận ra điều này một cách nhanh chóng.

Thật kỳ lạ khi y ít quan tâm đến ý kiến ​​của họ vào thời điểm này.

"Loại lo ngại?" Mộ Tình hỏi theo cách gần như dễ chịu theo tiêu chuẩn của y, quá tệ, Hạ Huyền không có mặt ở đây để nghe thấy nó.

Linh Văn hắng giọng.

"Tòa án đã biết rằng ngôi đền đang được đề cập không phải dành cho Huyền Chân tướng quân, mà dành cho Hắc Thủy Trầm Chu," cô nói như thể cô hoàn toàn không biết gì về nó cho đến ngày hôm nay. Mộ Tình thực lòng không thể hiểu làm thế nào mà cả Thiên Giới từng nghĩ rằng cô ấy đáng tin cậy và hữu ích, ít nhất là theo tiêu chuẩn của các vị thần. Lý do duy nhất khiến Mộ Tình không sợ cô ấy là vì y dùng chung bữa sáng với một người thậm chí còn đáng sợ hơn.

"Đúng vậy," y thừa nhận một cách dễ dàng và để cô có được khoảnh khắc của mình. Mộ Tình đã trở nên giỏi hơn trong việc gây rắc rối cho Linh Văn và Thiên Đình trong vài tháng vừa qua.

"Ta chắc chắn rằng ngài có thể hiểu tại sao điều đó lại có vấn đề, nói chung."

Giọng điệu của Linh Văn nhạt nhẽo đến mức Bùi Minh, người phụ trách cuộc họp không chính thức, nhìn cô ấy. Không giống như Linh Văn, hắn ta không hề e ngại khi mỉm cười thích thú. Sẽ đỡ lo lắng hơn nếu Mộ Tình không phải tự giải thích điều này với Đế Quân, nhưng dù sao thì y cũng không quá hài lòng về biểu hiện quá hiểu biết của Bùi Minh.

Mặc dù vậy, Mộ Tình đã trải qua quá nhiều cuộc tranh giành quyền lực đáng bận tâm như thế này, đặc biệt là khi bây giờ khi y có thể chơi trò giả ngu.

"Không, ta không hiểu tại sao điều đó lại là vấn đề. Ta không được phép xây đền cho phu quân của mình hay sao? "

Mặc dù Linh Văn đang nói đại diện thay cho các vị thần khác hiện tại, Mộ Tình đảm bảo chỉ nói chuyện với cô ấy cho đến nay. Y được khen thưởng bởi một tiếng hét phẫn nộ từ đám đông.

"Hắn ta không phải là một vị thần trên trời!"

Mộ Tình quay sang giọng nói được đề cập và y ngạc nhiên khi thấy một trong những vị văn thần phương Bắc đang trừng mắt nhìn y. Y đã mong đợi ai đó từ các vùng lãnh thổ phía Nam sẽ phàn nàn trước, nhưng dường như y đã đánh giá thấp tác động của vị phu quân yêu quý của mình đối với hầu hết mọi người.

"Nhưng hắn có những người sùng bái, hầu hết được chuyển từ tín đồ của Thủy Sư đã chết," Mộ Tình nói, giọng điệu vẫn ôn hòa. "Và cá nhân ta đã chứng kiến ​​Hắc Thủy tham dự những lời cầu nguyện của họ."

Thật không may, những lập luận của y rơi vào những cái tai bị điếc.

"Hắn là một quỷ vương. Kẻ đã giết một người trong số chúng ta! "

Có một điệp khúc của sự đồng ý thì thầm bây giờ mà ai đó đã lên tiếng. Mộ Tình muốn đảo mắt, nhưng thay vào đó y lại giải quyết bằng cách chế nhạo.

"Và không phải chưa từng có một quỷ vương nào với hàng loạt đền thờ và tín đồ làm tròn nhiệm vụ của một vị thần trước đây."

Một lời nhắc nhở tốt; Sự cân bằng quyền lực và sự tôn thờ vẫn chưa lắng xuống sau cơn thịnh nộ của Đế Quân. Các vị văn thần ít bị ảnh hưởng hơn, trong khi sự dao động của các tín đồ giữa các vị thần võ thuật khác nhau và các đền thờ của họ là rất lớn ngay cả bây giờ; Bùi Minh vẫn dẫn đầu nhóm, nhưng bất cứ khi nào Mộ Tình thực sự cố gắng tổ chức một cuộc trò chuyện hòa bình nào đó với Phong Tín, họ luôn kết thúc bằng việc so sánh sức mạnh của họ bằng nắm đấm, dù dường như sức mạnh đó không ổn định như thế nào trong những ngày này. Không có gì lạ khi một ngày nào đó, những vị thần mới được tăng thêm sức mạnh, còn những vị thần cũ rời đi chỉ một tuần sau đó bởi vì những người phàm tục tìm kiếm một người mới để họ đặt niềm tin. 

Có thể có đình chiến ở các tòa án trên trời vì mục đích xây dựng lại hiện trạng, nhưng thừa nhận rằng họ đã dễ bị ảnh hưởng bởi Tứ Đại Hại trong một thời gian dài hơn bất cứ ai nhận ra là đủ để cuốn buồm ra khỏi gió của bất kỳ ai.

Mộ Tình biết tận dụng cơ hội để giành chiến thắng trong một cuộc tranh cãi khi nhìn thấy nó. Lần này y có thể bắt họ nghe theo ý mình.

"Tất cả các ngài đều vui mừng khi giao ta cho Hạ Huyền. Không ai phản đối cuộc hôn nhân cả ". Ngoại trừ Phong Tín, người hiện đang cau có với Mộ Tình như thể hắn ta biết chính xác Mộ Tình sẽ đi đâu với việc này.

Quá tệ cho hắn; Mộ Tình đã mong đợi cuộc đối đầu này kể từ khi y quyết định xây dựng ngôi đền ngay từ đầu.

"Thực ra, ngay cả những khu đất mà ngôi đền được xây dựng cũng nằm trong khoảng 'đền bù' mà tất cả các ngài đã nghĩ ra để đảm bảo rằng ta sẽ không thay đổi quyết định của mình. Và ta đã không. Cuộc hôn nhân của ta không được Thượng Thiên quan tâm cho lắm. "

Y đảm bảo nhấn mạnh những từ cuối cùng để làm rõ những gì bất kỳ ai có mặt có thể làm với mối quan tâm của họ. Y nhớ mình đã nghĩ rằng Hạ Huyền không đáng bị đối xử như một món hàng trong tay những kẻ bất tử hư hỏng; không có gì thay đổi về điều đó, và nó cũng áp dụng cho Mộ Tình. Y có thể tự do lựa chọn các món quà đi kèm của mình. Sau tất cả.

"Đây không phải là cách mọi thứ được thực hiện!" ai đó phản đối, tức giận bây giờ. Có cả nỗi sợ hãi trong đó. Mọ Tình có thể nói.

Một lần nữa có thứ gì đó sủi lên trong lồng ngực của Mộ Tình, nhưng lần này là một nụ cười nhếch mép. Y có một vết sẹo trên vai và một nơi ở U Minh Thủy Phủ. Những lời phàn nàn này không thể chạm vào y.

Y quay sang bất kỳ vị thần nào không nhận ra họ đã thua và đặt một nụ cười tự mãn. Mộ Tình gần như có thể cảm nhận được Hạ Huyền ở phía sau mình, tay vòng qua hông của y  và rong biển bám trên sàn nhà.

"Và ngài sẽ làm gì với nó?"

Mộ Tình không thích cao giọng. Lần đầu tiên sau một thời gian, cảm giác như y thậm chí không cần phải làm vậy.

"Nếu ngài sợ hãi như vậy, thì có lẽ ngài nên cố gắng hơn nữa để tìm một Thủy sư mới. Cho đến lúc đó, phu quân ta sẽ tiếp tục nắm quyền lực."

Không còn ai dám nói gì với y nữa.

<º))))> <

Mộ Tình trở lại cung điện Hắc Thủy với tâm trạng vui vẻ hiếm có, sau khi để lại các vị thần phàn nàn với một đống hỗn độn. Y ngạc nhiên khi thấy Hạ Huyền vẫn đang đợi y; mảng từ cung điện của Mộ Tình dẫn thẳng đến phòng của hắn ta, hiện Hạ Huyền đang ngồi bên chiếc bàn thấp và cau mày xem một loại tài liệu nào đó hoàn toàn không phải là chuyện thường xảy ra.

Chà, Mộ Tình không muốn phàn nàn đâu.

"Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp," y thông báo cho phu quân khi hắn cất giấy tờ đi. "Tất cả chỉ có tiếng sủa, không có vết cắn."

Hạ Huyền có vẻ hoài nghi, cau mày trong khi Mộ Tình ngồi xuống đối diện với hắn và với lấy chai rượu đã cạn một nửa. Nếu Mộ Tình không biết rõ hơn, y sẽ nghĩ Hạ Huyền đang mong đợi một đội quân lao đến san bằng ngôi đền vào lúc này.

"Vì vậy, họ sẽ để nó xảy ra? Chỉ vậy thôi à? "

Mộ Tình nhún vai.

"Nó không giống như họ có thể làm được gì nhiều. Không có ai cạnh tranh cho điều này ngay bây giờ. "

Y cảm thấy khá hài lòng với bản thân, tất cả mọi thứ được xem xét. Y kiếm được đồ uống và rót cho cả mình lẫn Hạ Huyền.

Hạ Huyền nhìn y đặt ly xuống, nhưng hắn ta không chạm vào ly của mình. Hắn trông căng thẳng, đủ để Mộ Tình nhận ra rằng hắn có lẽ đã sốt ruột chờ đợi sự trở lại của Mộ Tình hơn tưởng tượng.

"Và đây là nó," Hạ Huyền chậm rãi nói. Nó không hoàn toàn là một câu hỏi, nhưng nó không chắc chắn.

Mộ Tình nhìn hắn. Họ có thể gọi mình là những người bất hạnh, nhưng hiện tại Hạ Huyền thật sự đang trông như vậy và thất vọng.

"Có chuyện gì không?"

Hạ Huyền... ngoảnh mặt đi. Chỉ là một cái liếc nhanh trước khi ánh mắt của hắn quay lại nhìn Mộ Tình, sắc bén và tìm kiếm, nhưng hắn hiếm khi là người do dự, và đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng Mộ Tình nhìn thấy hắn ta trông lạnh lùng như thế này, giống như hắn đang chuẩn bị cho một điều gì đó.

"Ta không hiểu."

"Không hiểu cái gì?" Vấn đề của ngôi đền bây giờ đã được giải quyết — không nên có bất cứ điều gì phải bối rối, cho đến khi Mộ Tình thiếu một thứ gì đó ở đây.

Hóa ra là Mộ Tình đang thiếu một điều gì đó khá lớn, bởi vì câu hỏi của Hạ Huyền không phải là câu hỏi mà y mong đợi.

"Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?" Hạ Huyền hỏi, trịnh trọng, rõ ràng. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Mộ Tình.

Y cần phải hắng giọng, và hầu như vẫn còn nói lắp.

"Ý ngươi là gì?"

Mắt Hạ Huyền thâm quầng và trông thiếu kiên nhẫn kinh khủng, giống như hắn sẵn sàng giải thích mà không cần giải thích gì cả. Mộ Tình ghét nó.

"Không có gì nhiều hơn để tìm hiểu về ta. Không có lợi khi ở lại đây lâu hơn nữa. " Hắn đang gõ một ngón tay vào vành chiếc cốc vẫn còn đầy của mình. Mộ Tình nhìn theo cổ tay tái nhợt trước khi nhìn lên. Khuôn mặt phu quân của y là một chiếc mặt nạ.

Mộ Tình ước gì mình là người không hiểu ở đây, bởi vì hàm ý trong lời nói của Hạ Huyền thật đáng sợ.

"Ngươi đã đưa ta đến đây," y tự bảo vệ mình một cách yếu ớt, giằng xé giữa sự thất vọng và sự tức giận mới chớm nở. Mộ Tình là người đã sẵn sàng đến đây gần như không phòng bị, để giao cho mình một cơ hội ít ỏi về một thứ gì đó chắc chắn. Y nên là người đặt câu hỏi, kiểm tra chéo. Y đã, và không tìm thấy gì, mặc dù y biết rằng mình chỉ là một con tốt.

Hạ Huyền vẫn đang nhìn y bằng đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ ấy.

"Và bây giờ ngươi biết mọi thứ về lịch sử của ta. Kể cả những điểm yếu của ta ". Mọi thứ Mộ Tình sẽ cần biết nếu y đến đây để tìm cách thoát khỏi Hạ Huyền sao cho tốt; thậm chí tất cả mọi thứ y có thể cần để làm lung lay các hầu cận của Hạ Huyền vì chính nghĩa của y và làm suy yếu chủ nhân của họ.

Lời buộc tội đủ rõ ràng trong những gì đã nói, đủ mạnh để khiến Mộ Tình cắn vào má trong của mình đến mức nếm máu.

"Đó có phải là những gì ngươi nghĩ rằng ta đến đây để làm gì? Để... theo dõi một gián điệp? " Nó thậm chí không cay đắng; Mộ Tình quá bận khi chứng kiến ​​những kỳ vọng của mình một lần nữa sụp đổ. Y không thể tin được là Hạ Huyền lại cho phép y đi khắp nơi, chạm vào hắn, coi những ý tưởng và món quà của Mộ Tình như một thứ gì đó quan trọng, nếu đây là những gì hắn đã nghĩ ngay từ ngày đầu tiên. Y không thể tin rằng không có gì thay đổi giữa họ sau tất cả.

Hạ Huyền vẫn tỏ ra bình tĩnh một cách đáng giận, mặc cho cơ thể đang căng thẳng. Hắn ta không có công mài giũa Mộ Tình thành bụi mà không làm nao núng bản thân, chỉ khẽ lắc đầu như một giáo viên thất vọng với một học sinh đặc biệt chậm chạp.

"Đây không phải là nơi dành cho các vị thần. Tại sao ngươi muốn ở đây? "

Có một tích tắc khi không khí giảm xuống để thể hiện một cái gì đó có thể là trung thực và bối rối, nhưng Mộ Tình đang cố gắng thở xung quanh cú đấm từ chối trắng trợn. Tất nhiên, tất cả những gì y nghĩ - rằng y có một vị trí ở đây, rằng y có quyền lựa chọn trong đó - đã sai.

Vẫn còn máu trên lưỡi y; đó là điều cuối cùng khiến y bị sốc và tức giận.

"Vì vậy, suốt thời gian qua ngươi đã—" Mộ Tình bắt đầu, buộc tội, trước khi y nhận ra rằng họ vẫn đang ngồi chung bàn như thể họ đã kết hôn thật. Y đứng dậy, không hiểu tại sao chưa ném cốc vào người Hạ Huyền. Những người hầu không đáng phải dọn dẹp đống hỗn độn mà nó sẽ gây ra.

"Ta đã nói rồi ," y rít lên, lùi lại một bước. Mộ Tình nghĩ không ai có thể xúc phạm mình hơn 'bằng hữu' của y; y đã nghĩ sai. "Ta đã nói với ngươi ngay ngày đầu tiên!"

Hạ Huyền cũng đứng dậy, không còn kiên nhẫn nữa. Nếu Mộ Tình còn quan tâm, y sẽ đọc một cái gì đó gần đến hoảng sợ trong người hắn; đến nỗi khiến một ma vương gần như vấp phải chiếc áo choàng của chính mình để tiếp cận với người bạn đời bị khinh miệt. 

"Mộ Tình—"

" Không. " Mộ Tình bối rối bỏ đi trước khi Hạ Huyền có thể tóm lấy y. "Đừng chạm vào ta."

Hạ Huyền bỏ tay xuống. Hắn không có quyền trông bị thương khi hắn là người thực hiện vụ đâm ở đây.

Mộ Tình quay lại, đã dồn sức vào mảng chỉ cách đó vài bước.

"Mộ Tình, dừng lại!"

Mộ Tình chưa bao giờ nghe Hạ Huyền la lên; y thậm chí không nghĩ rằng người đàn ông có thể làm được điều đó khi sự im lặng như hiện thân của hắn. Nó gần như đủ để lắc Mộ Tình và khiến y phải lắng nghe. Gần như.

Thật tệ là y đã bước qua mảng này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip