Chap 2: Ra Đi và Gặp Lại

Chú thích:

B/n: Brother's name, có thể thay bằng tên chị bạn hoặc tên em bạn.

"_abc_ ": là tiếng việt.

────

"KHÔNGGGG!! CON KHÔNG CHỊU ĐÂUU!!"

"CON KHÔNG ĐI, NHẤT QUYẾT KHÔNG!"

Tiếng hét của thiếu nữ vang vọng khắp xóm, đủ để khiến người ta liên tưởng tới viễn cảnh thế chiến thế giới thứ ba xảy ra.

Mẹ nó an tĩnh ngồi trên bộ ghế "rồng bay phương múa" bằng gỗ, điềm nhiêm nói: "Không đi cũng phải đi, mọi chuyện đã quyết rồi."

Ba nó ngồi bên cạnh, tặc lưỡi: "Chỉ là chuyện chuyển nhà thôi, con làm gì mà ầm lên vậy?"

"KHÔNGG, Ý BA MẸ LÀ BẮT CON BỎ BẠN BÈ, BỎ HẾT CẢ TUỔI TRẺ ĐỂ QUA NHẬT CHỈ VÌ BA CHUYỂN CÔNG TÁC Ạ!?"

Nó nằm dưới sàn nhà, giãy hơn cả cá mặc cạn rồi la hét: "NĂM SAU LÀ NĂM CUỐI CỦA CON Ở CẤP 3 RỒI ĐÓ, BA MẸ BẮT BUỘC PHẢI ĐI CHUYỂN ĐI SAO!!??"

Anh trai nó, người cũng bị lôi kéo vào phi vụ này cũng chỉ biết lười biến chống cằm:

"Còn tao thì sao? Tao cũng bị bắt qua mà có la lối như mày đâu?"

"Anh vô Đại học Tokyo rồi, anh là trường hợp khác! Còn em thì chưa sẵn sàng, em muốn ở lại Việt Nam!"

"Thôi đi, nói như thể mày còn cơ hội ấy." Anh nó nhún vai.

Ba mẹ nó gật gù đồng tình.

Nó tức. Nhưng mà... nó cũng biết mình hết đường cãi rồi.

Nó giận dỗi bước lên phòng, năm phịch xuống giường. Cái nệm lún xuống theo thân người, như thể cũng đang rên rỉ vì nỗi buồn tuổi mười bảy. 

Tay với lấy điện thoại, màn hình sáng lên giữa ánh sáng lờ mờ của phòng ngủ. Thoát khỏi cái group gia đình đầy những tin nhắn "cố gắng lên cháu gái", nó lướt nhanh qua vài thông báo, rồi chui vào group chat với đám bạn thân.

Lúc tụi bạn nó biết nó sắp đi Nhật cũng sốc giữ lắm, đứa nào cũng hỏi han nó đủ thứ hến trơn. Cũng phải ha, anh em chí cốt với nhau từ lúc lớp 10 đến giờ, một đứa chuyển đi thì đứa nào chả buồn.

Nó úp mặt xuống gối, mắt nó cay cay. Dù biết chuyển nhà không phải tận thế, nhưng cái cảm giác bị buộc rời xa mọi thứ quen thuộc—từ quán trà sữa  ngoài hẻm đến cái ghế đá sau trường, đến tụi bạn thân cãi nhau như chó mèo mỗi ngày—nó vẫn đau lòng không chịu nổi.

Gối mềm, nhưng không mềm bằng lòng người.

Nó thở dài. Trong đầu đã mường tượng cảnh mình ngồi trong lớp học nào đó ở một đất nước xa lạ, không hiểu tiếng, không bạn bè, không ai... ngoại trừ... một tương lai mù mịt như thể nhìn qua kính mờ lúc trời mưa.

Nhật Bản hả?

Chắc gì có ai đợi nó bên đó...

(hoặc là có đấy. tóc trắng, tay đút túi quần, ngậm kẹo mút, đứng dưới cột điện.)

 Mấy ngày sau, nó vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận chuyện mình sắp xuất khẩu, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật. Hộ chiếu mới được mẹ bỏ sẵn vào ngăn tủ. Lịch bay đã in. Vali mới cũng đã mua. Chỉ thiếu... một buổi chia tay tử tế.

"Đi luôn mà không gặp nhau thì kì lắm," L nói, kéo tay nó từ căn nhà trong hẻm ra đến quá trà sữa xã bên cạnh. "Mày tưởng tụi tao để mày lẳng lặng trốn đi được à?"

Thế là một buổi chiều chủ nhật, cả nhóm hẹn nhau ở công viên quen thuộc. Tụi nó mang theo nước, bánh, đèn dây và cả loa bluetooth. Một buổi picnic mini đúng nghĩa.

Nó ngồi trên bãi cỏ, nhìn mấy đứa bạn thân cười đùa mà lòng nghèn nghẹn.

"Mày tính đi thật luôn hả? Hỏi thật không giỡn" Nhỏ Q hỏi, vừa căn miếng bánh tráng nướng  vừa nói.

"Tất nhiên rồi má" Nó cắn nắp chai nước, mắt nhìn trời. "Định lén lén đi luôn cho đỡ bị tụi bây làm quá."

"Bỏ đi, không cho." nhỏ Q lườm. "Tụi tao phải nhìn mặt mày lần cuối để xác nhận mày có tồn tại thiệt, không phải chỉ là con AI tụi tao tạo ra cho đủ nhóm."

"Mày mà là AI chắc tắt máy sớm vì quá lười." thằng T chen vào.

Cả đám cười ầm lên.

Đến lúc hoàng hôn buông xuống, mấy đứa bắt đầu yên lặng hơn. Nó nhìn quanh, từng gương mặt thân quen, từng đứa từng cười nói bên nhau suốt mấy năm trời... Nghĩ tới việc mai mốt không còn gặp tụi nó mỗi ngày, tim nó thắt lại.

"Tao không biết qua bển tao sống nổi không nữa," nó thì thầm. "Sợ không quen ai, sợ không có bạn, sợ học không nổi..."

"Mày quen bọn tao rồi, mày sống sót được ở đây thì bên Nhật có là gì," Tvỗ vai nó.

"Mà nói thiệt, tao nghĩ kiểu gì mày cũng làm quen được ai đó. hên thì lượm được nam chính shoujo nữa cơ. Xui thì thành nữ phụ." L nháy mắt.

"Mơ đi má."

Cả đám cười, nhưng trong mắt ai cũng ánh lên chút bâng khuâng. Trước lúc chia tay, tụi nó chụp với nhau một tấm hình nhóm. Rồi đứa nào đứa nấy ôm nó một cái, chẳng ai nói gì nhiều.

Khi nó về đến nhà, mở điện thoại ra nhìn lại tấm hình, rồi lén lưu thành màn hình khóa.

Tối hôm đó, mẹ nó gọi: "Mai con rảnh không? Qua chào bác Hai, bác Ba, mấy người lớn muốn gặp con trước khi đi."

Nó gật đầu, rồi lặng lẽ lên phòng, mở tủ lôi ra chiếc hộp nhỏ đầy mấy thứ linh tinh: ảnh chụp lấy liền, thiệp sinh nhật, một mảnh giấy hồi lớp 7 tụi nó từng truyền tay nhau trong lớp Toán. Mọi thứ vẫn còn y nguyên, chỉ có thời gian là chạy đi mất.

Nó chắc chắn là lúc nó đi, nó sẽ nhớ tụi kia lắm, nhớ cả mấy lúc cạp vội miếng bánh mì để vào lớp, nhớ cả mấy lúc tụi nó kéo nhau ra căn tin ngồi tám chuyện. Nó nhớ hết.

Nó thầm tự nhủ, chắc chắn nó phải tận hưởng hết mấy ngày cuối ở đây. Ngày nào nó cũng đi chơi, không đi với đám kia thì đi hái (trộm) xoài với mấy đứa trong xóm, chiều chiều thì ra ngồi buôn dưa lê với bà Liên bán tạp hóa đầu ngỏ.

Sân bay không đông lắm, nhưng cũng đủ ồn để khiến người ta khó lòng tập trung. Mẹ nó thì đang kiểm tra vé, ba nó loay hoay chụp hình kỷ niệm. Còn nó...

Nó cứ nhìn quanh, như thể mong thấy ai đó.

Rồi thấy thiệt.

Tụi nó đến — L, Q, T,  cả thằng N ngồi bàn dưới lớp Toán, nhỏ tổ trưởng, thậm chí có cả cô chủ nhiệm cũ. Không ai đem hoa, cũng không có bánh, chỉ là mấy gương mặt thân quen. Một tiếng gọi tên từ xa, một cái ôm, một câu "đi mạnh giỏi nha" ngắn gọn.

"Tao chờ mày về kể chuyện bên đó."

"Qua đó nhớ kiếm ai đẹp trai, cao to, tốt bụng giống tụi tao."

"Ờ thì... giống tụi bây là tiêu chuẩn hơi cao."

Lại cười.

Đến lúc loa thông báo vang lên, nó mới quay đi, kéo vali nặng trĩu về phía cánh cổng.

Không tin nhắn nào được gửi. Không story, không selfie chia tay. Chỉ có ánh mắt ngoái lại lần cuối.

Cánh cửa lên máy bay khép lại sau lưng, chia đôi hai thế giới.

Nó ngồi cạnh anh hai, ánh đèn mờ trong khoang khiến ai cũng yên lặng. Trước mặt là màn hình nhỏ phát chương trình tiếng Nhật mà nó không hiểu gì ráo, trong đầu chỉ còn lại cái hình mấy đứa bạn vẫy tay, với mảnh nắng chiều Sài Gòn đổ dài qua kính sân bay.

Nó không khóc, cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Chỉ mệt. Mệt đến độ vừa lên máy bay chưa đầy năm phút đã gục xuống ngủ như cá khô.

Tới lúc máy bay đáp xuống, anh nó mới lay nó dậy. Nó lết cái thân xác mệt mỏi theo anh hai nó, ngáp lên ngáp xuống vì bay liền tù tì hơn năm tiếng đồng hồ.

Sân bay ở đây yên tĩnh hơn, người ta nói tiếng gì nghe lạ hoắc, bảng hiệu cũng toàn chữ cong cong không có dấu. Cũng phải thôi — nó đang ở Nhật.

Gia đình nó leo lên chiếc xe của bác, di chuyển về Makochi — một thị trấn nhỏ mà nó từng nghe tên trong mấy câu chuyện hồi nhỏ, nhưng chẳng nhớ rõ hình thù.

Khi về tới nơi, nó ngẩn người. Nhà bác hai bên nội của nó ở đây mà. Lâu lắm rồi không về, nó cũng quên mất nơi này trông ra làm sao.

"Đừng đứng đực ra đó, mau khiêng đồ vô nhà."
Anh nó lười biếng đập vào vai nó.

Căn nhà mới không hẳn là mới. Ba nó mua lại một căn nhà cũ để tiện đi làm. Nó không quan tâm lắm, chỉ biết mình phải lôi vali vào và bắt đầu sắp xếp cuộc đời mới.

Sau một buổi chiều dọn dẹp đến rã rời, anh nó vươn vai:
"Đi kiếm gì ăn không?"

Nó đang nằm bẹp dí trên sofa, nghe vậy thì bật dậy ngay:
"Có chứ!"

Hai anh em lững thững bước ra khỏi nhà lúc trời đã ngả chiều. Con đường nhỏ trước cửa phủ bóng cây, mấy ngôi nhà gỗ san sát nhau, mái ngói nâu xám, cũ kỹ mà ấm cúng. Gió thổi nhè nhẹ, mùi cỏ khô trộn với mùi đất mới mưa thoang thoảng.

"Ủa, chứ tụi mình định đi đâu ăn?" Nó hỏi, tay vẫn nhét trong túi áo hoodie.

"Ra phố chính xem có gì ăn không. Ở đây chủ yếu tiệm gia đình, không thì ghé đại quán cà phê, bánh ngọt gì đó." Anh nó đáp, vẻ mặt tỉnh bơ, như thể đã sống ở đây cả năm.

Nó nhìn quanh. Người ta đi xe đạp nhiều hơn xe máy. Có cụ già mặc kimono đi ngang, cúi đầu chào nhẹ. Nó hơi cúi đáp lại, xong quay qua lẩm bẩm:

"Người dân ở đây cũng thân thiện ghê..."

Phố chính của Makochi không lớn. Chỉ một dãy ngắn tiệm buôn với mấy quán ăn nhỏ, bảng hiệu toàn chữ Nhật cong queo, vài chỗ có thêm hình vẽ minh họa — may quá, nhờ đó nó mới biết đâu là tiệm mì.

Hai anh em chọn đại một quán cà phê tên Potus, tiệm nằm ở góc phố trong phố mua sắm Tonpu. Chắc là quán nước với đồ ăn nhẹ, nó nghĩ thế, dù gì cũng là lần đầu tới đây. 

Cô chủ quán tươi cười chào, nói một tràng tiếng Nhật. Anh nó gật đại, rồi lôi nó ngồi xuống ghế.

"Xin chào, cho hỏi hai người muốn dùng gì?"
Một cô gái tóc nâu ngắn, có nốt ruồi lệ bên mắt phải bước ra từ quầy, nở nụ cười tươi rói chào đón anh em tụi nó.

"Cho tụi tôi mượn menu."
Anh nó nói, vừa nhận menu xong thì nghiêng người về phía nó, giọng nhỏ nhưng đầy đe dọa:
"Mày muốn ăn gì?"

"Em ăn gì cũng được." Nó chống cằm, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.

"Vậy thôi nhịn mẹ mày đi, tao gọi cho tao." Anh nó cáu, mặt nổi đầy hắc tuyến.

"Ê giỡn—nước ép cam với bánh socola nha!"

Anh nó bĩu môi rồi quay sang cô gái:
"Cho chúng tôi một nước ép cam, một cà phê đen và hai bánh socola nhé."

"Có liền!"
Cô gái cười, quay vào trong chuẩn bị món. Trong lúc chờ, cổ còn tiện thể bắt chuyện.

"Hai người nhìn lạ quá à, là người mới chuyển tới hả?"

"Sao nhóc biết?" Anh nó ngạc nhiên.

"Tại em chưa thấy chị bao giờ!" Cô gái cười toe, chỉ tay về phía nó. "Em là Tachibana Kotoha, rất vui được gặp!"

"À, còn anh là L/n B/n, con nhỏ ngồi kế bên là em gái anh, L/n Y/n."
Anh nó trả lời, không quên chỉ ngón trỏ về phía đứa em vẫn đang gục mặt lên bàn.

Nó nghe tới tên mình thì giật mình bật dậy, lia mắt khỏi điện thoại, gật đầu chào như cái máy.

Nhưng chưa kịp nói gì thì Kotoha đã reo lên:
"L/n Y/n!? Chị có phải là cô bé hay chơi với anh Umemiya Hajime hồi xưa không? Anh đó ngày nào cũng luyên thuyên về chị hết trơn á!"

Cái tên đó khiến nó khựng một nhịp.
Umemiya Hajime?
Ai vậy trời?

"Chị chưa nghe tên bao giờ luôn á." Nó đáp, mặt mơ hồ.

"_Cái con ngu này.._."
Anh nó thở ra một cái, phán một câu đầy khinh bỉ:

"_Thằng đầu trắng cao hơn mày nửa cái đầu, mười năm trước ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau mày đó, mày không nhớ à_?"

"_Ông điên hả!? Đúng là ngày xưa em nhớ em có đến đây thật, nhưng mà mười năm trước thì ai mà nhớ nổi_!?"

Nó dựng đứng dậy, phản pháo.

"_Chứ ông nhớ gì?_"

"_Nhớ hết, hồi đó tao còn bị bắt chụp hình chung nữa kìa!_"

Kotoha đứng một bên nghe hai đứa cãi nhau mà bật cười, đặt hai ly nước lên bàn rồi nói:
"Đúng như lời anh Umemiya kể luôn á, hai người gặp nhau là chí chóe ào ào. Ảnh hay nhắc chị lắm, có lần còn đem cái thư giấu tên hồi nhỏ khoe với tụi em nữa."

"Thư gì?"
Nó nghẹn miếng bánh.

"Thư viết tay, ghi 'gửi Y/n' xong dưới ký là 'người giấu tên'. Ảnh còn kể là sau đó đổ thừa chó hàng xóm tha mất thư để khỏi bị quê."

Nó nghẹn bánh. "Cái... gì??"

Anh nó phì cười: "Còn dám giấu hả? Tao nhớ rõ là mày đọc thư xong đỏ mặt chạy lên phòng đóng cửa."

"Anh im coi!"

Nó đáp rồi múc miếng bánh Socola bỏ vào mồm.

"_Trời đất ơi... ngon vãi._"

Anh nó gật gù. "Tao nói rồi. Dọn nhà thì dọn, nhưng cái bụng vẫn phải ưu tiên trước."

Ăn xong, nó thở phào, bụng no căng, lòng cũng thấy đỡ trống hơn một chút. Không còn cái cảm giác "bị đày" như sáng nay nữa.

Nó chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ quán, ngắm nắng chiều đang rơi xuống mái nhà bên kia đường.

"Ừ thì... nếu cuộc sống mới bắt đầu bằng một dĩa bánh  ngon như vậy... chắc cũng không đến nỗi tệ."

Ăn xong đã đời, không còn gì để làm thì anh em nó cũng lôi nhau về.

Trên đường về, trời bắt đầu ngả màu hoàng hôn. Makochi lúc chiều tà không quá nhộn nhịp, chỉ có vài chiếc xe máy chạy vụt qua và tiếng ve cuối mùa rền rĩ vang vọng từ hàng cây ven đường. Hai anh em nó đi bộ về nhà, bụng no, lòng thảnh thơi.

Khi băng qua con hẻm để đến nhà, nó lướt mắt qua hai người đàn ông đứng bên vách tường — một người mặc quần da với áo phông trắng, người còn lại tóc trắng nổi bật dưới ánh nắng nhạt cuối ngày. Cả hai đang nói chuyện gì đó, khá trầm lặng. Giang hồ hả? Tính rình đây tống tiền anh em nhà nó hay gì?

Nó có chút cảm giác quen thuộc... nhưng nhanh chóng bỏ qua. Chắc tại mới về lại Makochi nên cảm giác quen thuộc ngày xưa ùa về thôi. Nó kéo cái áo khoác mỏng lại gần người, lẩm bẩm, "Lạnh ghê..."

Tối hôm đó, sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, nó bỗng cảm thấy tù túng. Căn phòng vẫn lạ lẫm, ánh đèn vàng trong nhà khiến nó nhức mắt, và tiếng tivi dưới phòng khách vang vọng giọng cười của ông anh nó khiến nó muốn lên cơn khùng.

Thế là nó quyết định ra ngoài hít thở không khí. Chỉ là đi dạo loanh quanh thôi, có mang gì đâu ngoài cái áo khoác mỏng và chiếc điện thoại.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: nó không nhớ đường.

Hai mươi phút sau, nó đang đứng giữa một ngã ba xa lạ, điện thoại thì pin còn 6%, Google Maps quay mòng mòng, và lòng tự trọng không cho phép nó gọi về cầu cứu anh trai.

"Quỷ tha ma bắt gì cái xứ này đường hẻm nhiều như mê cung vậy trời..." – nó lầm bầm, mắt đảo quanh.

Rồi từ xa có tiếng bước chân. Nó ngẩng lên — một bóng người tiến lại gần. Càng lúc càng rõ.

Cầu trời cầu phật đừng thằng cha nào cầm dao, miệng dài đến mang tai bước ra. Chứ giờ nó viết di chúc cũng không kịp rồi.

Một thanh niên... tóc trắng. Ánh đèn đường mờ mờ chiếu lên gương mặt nghiêm nghị. Áo khoác lưng phấp phới. Bóng đổ dài phía sau.

Đồng tử nó co lại. Tim đập nhanh. Chân thì muốn chạy mà não chưa ra lệnh.

"_ĐCM! KẺ LẠ! MUỐN BẮT CÓC TAO!_"

Nó quay đầu bỏ chạy.

"Ê!! Khoan đã—"

"BUÔNG BỐ MÀY RAA!!"

"Cậu đi lạc rồi đúng không?! Đừng chạy lung tung—"

"BIẾN ĐI ĐỒ BẮT CÓC!!"

"Ủa? Y/n hả.."

Nó thắng gấp. Xoay đầu lại.

"...Mày là ai?"

Người kia thở hắt, mặt buồn thiu thiu: "Tớ là... Umemiya Hajime."

Im lặng.

Gió thổi.

Nó chớp mắt mấy cái. Nhìn mặt hắn. Nhìn mái tóc. Nhìn cái áo in chữ quảng cáo.

"...Mày rình tao hồi chiều đúng không?"

"Cái gì mà 'rình'!? Không có, tụi tớ chỉ vô tình đứng đó thôi—"

"Mày rình tao!"

"KHÔNG!! Tớ chỉ—"

"Thằng này biến thái thiệt rồi."

"Cậu—Cậu bớt tưởng tượng lại một chút đi được không!?"

Nó vẫn đứng đực ra giữa đường, nhìn cái tên Umemiya Hajime kia bằng ánh mắt nửa nghi ngờ nửa cảnh giác.

"Đừng có mà xạo l**! Tao không quen đứa nào tên Umemiya Hajime hết." Nó khoanh tay, cau mày như đang chất vấn nghi phạm giết người.

Umemiya thở ra một hơi, ánh mắt có chút bất lực.

"Thế cậu có nhớ hè mười năm trước, cậu hay trèo cây hồng sau nhà bác cậu, té gãy tay phải không?"
Nó giật mình.

"...Hè năm đó cậu khóc cả tuần, không chịu ăn cơm, phải đợi mẹ cậu dí chổi lông gà vào người thì mới chịu xúc được vài miếng."
Nó há hốc miệng.

"...Và, có lần cậu dí tớ bằng cây chổi vì tao lỡ bứt cái băng đô con thỏ của cậu, nhớ chưa?"

Nó đứng im. Từ đâu đó trong trí nhớ lờ mờ hiện lên một thằng nhóc tóc trắng, tay ôm đầu chạy vòng vòng quanh sân, bị một con nhỏ hăng máu cầm chổi rượt theo.

...Ơ? Cái khung cảnh này quen quen.

Nó há miệng: "Mày... là cái thằng tóc bạc, suốt ngày bám theo tao như chó đó hả!?"

Umemiya chớp mắt, hơi nhăn mặt: "Ơ thì—tớ tên là Umemiya, không phải chó..."

Nó trố mắt: "À ra mày là cái thằng anh tao nói hồi chiều. Quên mất tiêu."

"Ê buồn nha." Hắn khoanh tay.

Nó cười phá lên, nhưng chưa được bao lâu thì một bàn tay vỗ bốp vào vai nó.

"À há, mày đi dạo mà lạc tận mấy khu sau đền vậy đó hả?"
Nó quay phắt lại — là anh nó, mặt đen như đáy nồi.

"Anh!? Sao anh ở đây?"

"Anh mày theo cái định vị của mày, thấy chấm tròn cứ xoay vòng vòng mấy con hẻm, tưởng mày bị bắt cóc thiệt chứ."

Anh nó đảo mắt qua Umemiya, cau mày: "Ủa? Umemiya hả? Lâu rồi không gặp lớn dữ ta."

"Còn mày.."

"Đi về. Mẹ sắp nổi cơn tam bành vì cái tội con gái đi lạc rồi còn không nghe điện thoại đó."

Nó giãy nảy: "Từ từ đã, để tao tạm biệt nó cái đã—Ê Umemiya! Cảm ơn nha, bữa nào—"

"Bữa nào cậu mời tớ cái bánh cá." Umemiya giơ tay lên cười.

"Cái quần què."

Nó hét lại, vừa bị anh nó lôi đi vừa ngoái lại nhìn thằng bạn cũ – giờ to cũng cỡ gấp đôi nó.

Trong đầu nó vẫn còn một câu hỏi bật lên:

"Chết thật, mười năm không gặp... sao nó lại đẹp trai vậy trời?"


────୨ৎ──── ────୨ৎ──── ────୨ৎ──── ────୨ৎ────


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip