Chương 5

Ánh mắt Hạ Miễn dừng lại rất lâu trên cổ Lý Lạp, không chỉ Lý Lạp mà ngay cả các học sinh xung quanh đều cảm thấy không khí không thích hợp.

Lý Lạp ngược lại có vẻ thản nhiên tự tại. Cậu cười đứng dậy, nhường ghế gấp và giá vẽ cho Hạ Miễn, mời nói: "Hạ tiên sinh, hôm nay thời tiết đẹp, ánh sáng cũng đẹp, ngài có muốn vẽ vài nét không ạ?"

Cậu không che giấu, không lảng tránh, càng không giải thích.

Hạ Miễn siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, mang đến cảm giác đau đớn rất nhỏ.

"Không cần." Anh nói, "Không biết cậu bây giờ có rảnh không, chúng ta lên lầu uống ly cà phê."

Chân trước anh vừa đến trong sân, còn chưa nói nửa câu với mọi người, đã mời Lý Lạp lên lầu uống cà phê, như thể anh đến đây đặc biệt là để tìm Lý Lạp.

Lý Lạp hơi giật mình, không phải kinh ngạc, mà là một cảm giác loạn lạc không phân biệt rõ ảo giác và hiện thực.

Cậu gật đầu nói "Có rảnh", cởi tạp dề, lấy điện thoại di động và hộp thuốc từ hộp đựng đồ bên cạnh giá vẽ.

Hai người từ cửa kính đi vào trong nhà, một trước một sau bước lên cầu thang. Sau tám năm xa cách, đây là lần đầu tiên họ ở cùng nhau mà không có người khác.

Như là ngầm hiểu ý, cũng như một cuộc so tài khó hiểu. Trước khi vào phòng Hạ Miễn, cả hai đều không mở miệng nói chuyện.

"Cạch."

Vào cửa xong, Lý Lạp đi phía sau khóa trái cửa.

"A..." Cậu ngây người, "Xin lỗi, theo bản năng liền khóa trái, ngài xem có cần khóa không? Hay là em mở ra nhé."

Nói rồi, cậu đỡ lấy chốt cửa, muốn mở khóa ra.

Ký ức có quán tính. Ba mùa hè năm đó, tiếng khóa trái "cạch" này đối với Hạ Miễn và Lý Lạp giống như công tắc của tình dục. Cả hai đều biết sau khi khóa trái cửa họ sẽ làm gì. Dù họ đã quên nhau, nhưng cơ thể vẫn còn nhớ cái công tắc này.

"Không cần." Hạ Miễn nói.

Lý Lạp ngượng ngùng, buông tay, hơi cứng nhắc đổi chủ đề: "Khóa lại cũng tốt, khỏi bị người khác làm phiền. Ngài có chuyện gì muốn nói với em không ạ?"

"Đúng vậy." Hạ Miễn gọn gàng dứt khoát, "Tôi muốn biết cậu vì sao lại ở đây."

"Vâng..." Lý Lạp rũ mắt xuống, hỏi lại anh, "Em và ngài là tình cờ gặp nhau, ngài có tin không?"

"Tôi cho rằng không phải."

Hạ Miễn chắc chắn phủ nhận.

Lý Lạp cười cười, nâng hộp thuốc trong tay lên, nhìn thoáng qua, rồi lại rụt tay xuống: "Ngài không cần trực tiếp như vậy. Có một số chuyện em cùng ngài ở chung thêm một thời gian, ôn lại chuyện cũ, nói chuyện tình hình gần đây, rồi kể cho ngài nghe sẽ tốt hơn."

Thái dương Hạ Miễn nhức nhối, bùng lên một cảm giác khó chịu.

Anh lấy ra hộp thuốc Lý Lạp đưa anh trước đó, một ngón tay đẩy ra, hỏi: "Cậu để danh thiếp trong hộp thuốc, cố tình cho tôi biết địa chỉ nơi cậu làm thêm, chẳng lẽ không đủ trực tiếp sao?"

Anh hít thở chậm rãi, cố gắng giữ giọng điệu ổn định, "Chúng ta tám năm không liên lạc, cậu lại biết hướng đi về nước của tôi, địa chỉ công ty, sau lưng còn điều tra bao nhiêu thông tin riêng tư của tôi nữa? Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cách làm của cậu khiến tôi phản cảm."

Hai chữ "phản cảm" khiến Lý Lạp đứng khựng lại. Cậu cười gượng một chút, sắc mặt từng chút từng chút tái đi.

"Em có thể hút thuốc không ạ?" Cậu áy náy nâng hộp thuốc lên hỏi, "Vừa hút thuốc, vừa nói chuyện với ngài, như vậy được chứ?"

Hạ Miễn nhớ lại vị thuốc lá đó, đầu lưỡi hơi tê tê, phảng phất còn lưu lại dư vị đắng mà hậu ngọt.

"Cứ tự nhiên." Anh nói.

Lý Lạp nói tiếng cảm ơn, từ hộp thuốc lấy điếu thuốc châm lửa, đó là điếu thuốc cuốn tay y hệt điếu đã tặng cho Hạ Miễn.

"Em là tình cờ, thông qua một vị phụ huynh học sinh mà gặp anh họ của ngài. Anh ấy không thay đổi nhiều, nên em nhận ra anh ấy. Chúng em đã ăn vài bữa cơm, vì là quen biết thông qua ngài, nên phần lớn nói chuyện về ngài. Em nhờ đó mới biết ngài năm đó ra nước ngoài đi đâu, sau khi tốt nghiệp lại làm việc ở đâu. Anh ấy nói muốn kể cho ngài nghe chuyện gặp phải em, nhưng em không cho anh ấy nói. Dù sao lúc đó ngài còn chưa có ý định về nước, nếu ngài không trở về, cần gì phải nhắc đến em với ngài chứ?"

Lý Lạp nói, hít sâu một hơi thuốc, động tác lão luyện, thuần thục hơn nhiều so với những người nghiện thuốc mà Hạ Miễn quen biết.

Bởi vì sẽ không gặp nhau, cho nên không cần đề cập.

Trước khi quyết định về nước, Hạ Miễn quả thật không nghĩ tới việc liên lạc với Lý Lạp. Anh đã nỗ lực rất nhiều, để Lý Lạp trở thành một khối trống rỗng bị đào đi khỏi cơ thể anh, cả xương cả thịt, nên sạch sẽ, không lưu lại dấu vết.

"Sau này, liên lạc với anh họ ngài dần nhạt đi, em thật sự muốn biết tình hình gần đây của ngài, liền nhờ bạn bè có quen biết ở nước ngoài giúp đỡ, hỏi thăm tình hình của ngài trong công ty. Không ngờ vừa vặn gặp lúc ngài xin chuyển công tác về nước, chuyện này cũng không phải bí mật, em nhờ người hỏi một cái là biết được. Còn về ngày ngài về nước, và việc ngài có đến nhà cô Hứa hay không, em đều không rõ lắm, chỉ là thử vận may thôi."

Cậu nói thành khẩn, nhưng dừng lại ở đây đều như những lời khách sáo mà những người quen bình thường sẽ nói.

Hạ Miễn nhìn điếu thuốc trong tay cậu, nhìn chằm chằm ánh lửa cháy chậm rãi, lạnh nhạt hỏi lại: "Vậy thì sao?"

Lý Lạp khẽ thở dài, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay không chạm vào nữa, cứ để nó cháy không ngừng: "Em không biết ngài muốn nghe gì. Nếu ngài muốn hỏi em tại sao lại làm như vậy..."

Cậu chuyển hướng câu chuyện, "Nhất định phải có một cái 'tại sao' sao? Em cho rằng... Em và ngài có thể duy trì mối quan hệ liên lạc, cho dù không thể làm bạn bè, thì cứ lưu lại phương thức liên hệ của nhau, ngày lễ ngày Tết nhắn tin hỏi thăm nhau, không phải cũng rất tốt sao. Nếu ngài đồng ý, còn có thể thường xuyên hẹn ra ngoài, gặp mặt..."

Lý Lạp càng nói, giọng càng nhẹ, cuối cùng dừng lại ở hai chữ "gặp mặt". Dường như cậu cảm thấy việc thường xuyên gặp mặt là điều quá thiếu thực tế, nên không cần thiết nói tiếp.

Cậu cúi đầu, tự nhiên sờ sẹo ở sau gáy, giống như nhiều người có thói quen vuốt tóc mái, hoàn toàn là hành động theo bản năng.

Vô cớ, động tác này khiến tim Hạ Miễn đau nhói như bị kim châm.

Nơi đó có sẹo, liên hệ với tin tức tố biến mất của Lý Lạp, tuyến thể của cậu nhất định có vấn đề.

Vì sao lại có vấn đề, những năm nay trên người cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cậu có ổn không, nếu không ổn, thì vì sao?

Vết sẹo ở một vị trí tuyến thể riêng tư như vậy, ngoài người yêu ra còn ai sẽ chạm vào?

Chẳng lẽ cậu từng có người khác sao?

Hạ Miễn không nói gì, ánh mắt nhìn cậu gần như lạnh lẽo.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Lý Lạp sắp cháy hết, tay cậu run rẩy, tàn thuốc rơi lả tả, làm bẩn tấm thảm màu trắng gạo.

"Xin lỗi..." Lý Lạp lập tức nói, "Em đi vào phòng vệ sinh dập thuốc, ngài chờ một lát."

"Trả lời tôi đàng hoàng, Lý Lạp." Không cần suy nghĩ, thậm chí trước khi tư duy kịp phản ứng, Hạ Miễn đã mở lời, "Nếu chỉ là để ôn chuyện, xin lỗi, tôi không cần loại xã giao vô nghĩa này."

Lý Lạp cầm điếu thuốc, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Miễn, trong mắt là vẻ vô tội và bối rối mà Hạ Miễn quen thuộc.

Cậu ấy có phải sắp khóc không?

Mắt Lý Lạp không hề đỏ hoe, nhưng Hạ Miễn lại có ảo giác đó.

Lý Lạp hít sâu, chậm rãi nói: "Trên thực tế, khi tiếp xúc với anh họ của ngài, phản ứng đầu tiên của em là muốn liên lạc lại với ngài. Biết ngài định cư ở nước ngoài, em đã từng cảm thấy tuyệt vọng, sau này biết ngài sẽ về nước, em vui đến phát điên, một lòng muốn gặp ngài, đầu óc liền không được tỉnh táo lắm."

Cậu lo âu ấn vào vết sẹo sau gáy, lặp đi lặp lại, mỗi lúc một mạnh hơn. "Em biết em là si tâm vọng tưởng, cũng không rõ ngài hiện tại có đối tượng kết giao hay không, lại càng không biết ngài nhìn em thế nào. Nhưng mà... Em tìm được ngài, là muốn quay lại quá khứ, khôi phục mối quan hệ trước kia của chúng ta."

Cậu nói: Trở lại quá khứ.

Bốn chữ này không khác gì một quả bom nổ dưới nước.

Trong khoảnh khắc, Hạ Miễn cảm thấy vô cùng hoang đường. Anh thậm chí nghi ngờ chính mình có phải đã bị ảo giác, bởi vì Lý Lạp đứng trước mặt anh mang số tuổi ngoài 30, kẹp điếu thuốc cuốn tay sang trọng, mặc trang phục lịch sự, nhưng lại giống hệt học trò nghèo tám năm trước, thấp kém thuận theo, cầu xin từng chút quan tâm nhỏ bé từ đầu ngón tay anh.

Cậu ấy đang đùa phải không?

"Chúng ta trước kia quá trẻ con, loại quan hệ không rõ ràng đó không có gì đáng để quay lại."

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Hạ Miễn mở miệng đáp lại, "Nếu cậu muốn một bạn tình cố định, hoàn toàn có thể tìm một Alpha trẻ hơn, tôi tuổi không còn nhỏ, rất có thể sẽ kết hôn trong vài năm tới, lúc này không cần thiết lại tự rước phiền phức vào người."

"Quá trẻ con", "không rõ ràng", "phiền phức".

Lý Lạp im lặng cúi đầu, trầm mặc hơn nửa ngày, mới chậm rãi gật gật đầu.

Ban đầu, Hạ Miễn cho rằng cậu không bận tâm, nên phản ứng mới lạnh nhạt như vậy. Nhưng nhìn kỹ, cậu rõ ràng toàn thân đều đang run rẩy.

"Kỳ thật... trong thời gian ngắn cũng không sao. Cho dù một tháng, nửa tháng..." Lý Lạp vùi đầu nói, "Nếu ngài không ngại, chúng ta có thể phát triển một đoạn quan hệ mà ngài có thể dừng bất cứ lúc nào. Ngài cũng thấy rồi, tuyến thể trên cổ em có vết thương, cho nên sự phân bố tin tức tố và khả năng sinh sản đều có vấn đề. Kỳ phát tình của em sẽ không ảnh hưởng đến ngài, hoặc nói, em không có kỳ phát tình. Cho dù ngài... bắn vào bên trong một lần nữa, em cũng sẽ không mang thai. Ngài có thể xem em như một công cụ để sử dụng, nếu ngài không cần, em đảm bảo, sẽ không để lại cho ngài bất kỳ ràng buộc nào."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip