hoàn
Mỗi ngày đều đặn đến đọc chùa một quyển truyện tranh, không biết ngán.
Câu này là nói tên nhóc 17 tuổi không biết xấu hổ Viên Nhất Kỳ.
Bắt đầu phải kể từ việc nó là một đứa lập dị, hơi có phần tự kỷ và luôn cảm thấy loài người vô vị. Nó hay xuất hiện ở tiệm sách cũ mỗi buổi chiều trong tuần, sau giờ học tầm một tiếng rưỡi, mặc đồng phục màu be và headphone đỏ vắt ngang cổ. Nó ít khi lên tiếng nhưng cũng không phải quá kiệm lời, tính cách kì cục cái kiểu của bọn con nít.
Chủ tiệm còn lạ lẫm gì khi tiếng chuông cửa reo, lại có một thân ảnh lướt qua. Chị không cảm thấy khó chịu với sự xuất hiện có khả năng làm cản trở kinh doanh của nó, vì thật ra vốn dĩ nơi này muốn đem đến sự thoải mái cho một ai đó muốn tạm tránh khỏi sự bận bịu của thành phố lớn, và nó cũng nói như vậy, rằng nó thích ở đây hơn bất cứ đâu ngoài kia. Nhà nó thì ở cuối con hẻm này thôi, nên từ cấp hai đã hay lui tới (khi ấy chủ tiệm còn chưa đổi), và chẳng bao giờ trả tiền cho những thứ nó được đọc cả.
Đấy là vào một buổi chiều tối ngày thứ tư nọ, khi nó đang nằm dài trên chiếc cầu thang gỗ được ghép để lấy sách trên cao, tiếng chuông cửa hiếm hoi động đậy phát tiếng leng keng. Cũng tò mò về vị khách mới, nhưng nó không có nghị lực để bỏ tư thế khoanh tay và lấy quyển truyện tranh đang che ánh đèn vàng trên trần xuống khỏi gương mặt, hay bận tâm người ta sẽ nghĩ gì khi thấy nó chễm chệ ra như thế.
Giọng nói của hai người Trương Hân đối đáp ù ù bên tai, nó chẳng nghe thấy gì cả. Chịu lắng nghe thế giới là một cái thử thách khá gì và này nọ với nó hơn mọi người tưởng. Nó chỉ thấy phiền thôi.
Bỗng chẳng thấy tiếng đâu nữa, nó tưởng người kia đi rồi. Thế cảm giác con người ở sát bên này là sao đây?
"Xin lỗi em, chị đã làm phiền rồi!" Người đó nói khi nó vừa lộ ra đôi mắt nheo nheo đặc trưng. Nó định trả lời tất nhiên rồi, nhưng khựng lại. Nó chỉ là không thể thốt ra được lời nào.
! Nghe được tiếng trái tim trầm lắng của mình đập rất to, thần kì, nó tự cảm thán. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Lời gian lúc này có đang trôi đi không thế? Giọng nói trầm ấm kia như đi vào lòng nó rồi vĩnh viễn không bay hơi nổi. Vào khoảnh khắc đó, buồng phổi nó tràn đầy hơi người. Mà nó cũng không biết rằng sau này sẽ còn rất nhiều lần trải qua.
"Lấy hộ quyển sách ngay đầu đi nhóc! Lo ngủ chẳng giúp được gì cả!" Tiếng Trương Hân là một ngọn giáo đâm bể không gian ngượng ngùng giữa hai người. Nó liếc xuống, chị một tay chống hông, một còn lại chống bàn, chờ đợi được tính tiền sau khoảng thời gian đã lâu chẳng có khách. Nó ngồi dậy, nhìn như không nhìn vài quyển sách đồng màu xếp liền.
"Quyển màu hồng mỏng mỏng và một quyển màu lục kế bên nữa." Nàng nhón chân mới nhìn được qua người nó trên bậc. Nó di ngón tay lên đầu gáy sách, chậm rãi, vì nó muốn hít thở thật sâu. Kì lạ thật đấy, vì nó chưa từng nghĩ vậy lúc nào trong suốt cuộc đời kể từ ngày biết nhận thức.
Nó xoay người và đưa hai quyển sách toán học gì đấy cho nàng. "Cảm ơn em". Nàng cười, môi cong một chút thôi, nụ cười mỉm. Nó vẫn cứ nhìn theo mãi khi nàng đã quay lưng.
"Của em 10 tệ. Cầm tay nhé vì môi trường xanh của chúng ta!" Trương Hân mỉm cười với vị khách hàng xinh đẹp của mình. Lúc nào chị cũng trông thật tự tin và thoải mái, vô lo vô nghĩ dù cửa hiệu nhỏ bé chất đầy sách này chỉ lâu lâu thấy người đến bán chứ chả mấy ai mua. Sao nó chưa bao giờ thắc mắc chị đã sống thế nào với chuyện buôn bán không lợi nhuận này nhỉ?
"Em sẽ quay lại chứ, tiểu mỹ nhân?" Nàng nghe xong câu này liền bật cười, đáp nàng sẽ ủng hộ dài dài, vì chủ tiệm hấp dẫn thế mà. Nó im lặng, cảm phước may mà nữ nhân của chị không ở đây và chứng kiến cảnh này, nếu không bao nhiêu giấy ở đây sẽ cháy hết mất. Nữ nhân điên cuồng đó, lần nào đến đây nó cũng đành lui đi. Nó không yêu, nó không hiểu.
Lơ đãng một chút, người kia đã đi mất rồi. Trương Hân luôn quan sát nó nãy giờ, tự mình vui vẻ.
"Đuổi theo đi."
Nó chớp mắt, dời tầm mắt cứ dí vào cánh cửa kính viền gỗ sang chị. "Làm gì?"
"Hỏi người ta khi nào quay lại để còn được vô tình gặp nhau."
Khoé miệng nó giựt nhẹ, dứt khoát đứng hẳn dậy đi xuống quầy tính tiền, khoác ba lô và để lại cuốn One Piece trên bàn. "Em về đây!"
Chị cười nhẹ, trông nó có vẻ chột dạ rồi. Lòng tự tôn cao như vậy, khẳng định nó sẽ không đi tìm nữ nhân thu hút kia. Chị đoán chắc nàng cũng tầm năm nhất đại học, bởi vì mua mấy quyển sách nhàm chán đó; mặc quần dài và áo sơ mi, còn có một chiếc túi vải, dựa vào thời gian phỏng chừng sau khi xuống xe buýt liền đến đây. Thống nhất mấy việc lại cũng đoán được nàng sống ở khu trọ sinh viên cách hẻm này sáu số nhà. Trương Hân tự mãn chép miệng một cái, khả năng của chị đúng là thiên phú!
Quay lại với đứa trẻ vị thành niên của mình, chị lại càng có cảm giác trông đợi. Xao xuyến, thứ mà trường học không thể dạy được chính là làm cách nào để theo đuổi cảm xúc, ngày hôm nay nó đã trải nghiệm rồi. Sao chị lại có tư vị như một bà mẹ nhìn thấy con mình chạm đến ngưỡng mới cuộc đời.
Viên Nhất Kỳ đang nghĩ cái gì nhỉ, mấy ngày sau đó lại như có chút mong đợi, cả tranh và chữ đều không vô đầu chút nào. Nó thậm chí cũng không thể ngủ. Hồi hộp. Là cảm giác như vậy sao?
Thứ bảy chỉ học có nửa ngày, nó không mấy ăn trưa. Vừa bước vào đã đứng chình ình trước quầy tính tiền, vẻ mặt nghiêm trọng theo năm tháng không hao mòn chút nào. Mắt đối mắt, chị đợi nó nói trước, nó hình như lại cần chị mở lời.
"Nếu như ngại thì đừng hỏi." Nghe có vẻ lạnh lùng, thật ra là khiêu khích. Với đứa trẻ này thì phải làm như thế.
"Nữ nhân điên kia, tại sao là chị ấy?" Hơi đột ngột, vì lần đầu tiên nó quan tâm đến việc này. Có lẽ đã suy nghĩ rất nhiều mới bức bối mà hỏi thẳng như vậy. "Tại sao có nhiều sự lựa chọn, lại phải là chị ấy?"
Trương Hân ậm ừ. "Chị không chọn. Là thần đế chọn."
Chị kiểu người phóng khoáng, nữ nhân kia lại muốn độc chiếm tình yêu, là hai cực trái đất. Cũng giống như, vào khoảnh khắc hơi thở đều đặn và trân quý đầu tiên đã nhận ra nó cùng người kia không sống cùng một tần số, nhưng lại bắt nguồn từ bản tính tò mò của con người, mới hút cả hai gần lại nhau. Sẽ gặp được nữa sao? Nếu ông trời muốn.
"Ngày mai đến làm thêm đi." Chị bảo. Lương thưởng khá khẩm hơn em nghĩ nhiều đấy. Nó nhún vai, được thôi nếu chị ngỏ lời. Không bắt em bù tiền trú ẩn bao lâu nay là may lắm rồi. Mà cho dù có đòi hay đuổi thì nó cũng sống chết bám lấy cái hiệu sách đầy mùi giấy cũ này. Nó hay chê tiệm bé như lỗ mũi ấy, nhưng đôi khi chìm vào sự tĩnh lặng của nơi đây, nó cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn biết bao nhiêu, cả hai đời quản lý, dù mới hay cũ, đều bao dung nó thực tốt. Chị thương em, ở một mặt nào đó - tình thân, có lẽ.
Nó không bao giờ kể ra bất cứ điều gì xảy đến hằng ngày. Nó im lặng, chị cũng im lặng. Đây là cách tâm sự, người bình thường sẽ không hiểu được đâu. Chỉ như vậy thôi, đủ để thể hiện cái ôn nhu quan tâm của chị với nó rồi.
Ngày chủ nhật, nó ở cửa hàng một mình từ sớm. Cảm động gì chứ, chỉ là muốn nó trông giúp để đi hẹn hò mà thôi. Nó đã nghĩ quá nhiều.
- Niềm nở với khách hàng thân yêu của chúng ta nhé! Nhìn dòng tin nhắn đáng ghét hiện trên màn hình, nó còn có thể nhìn ra hình dáng của chị khi nói.
- Nhớ cười thật tươi vào, khách quý đấy! Có cái con khỉ ấy, nó nhếch môi. Nếu vậy sao bà chủ đầy mị lực không ở lại và tiếp họ chứ? Bảo nó làm cái gì, chuyện đó còn khó hơn bịt mắt bắt vịt mang đi vặt lông rồi quay với mật ong.
Chị phản hồi lại gì đó, nhưng nó chẳng xem được. Tiếng chuông cửa leng keng, nụ cười tươi như mặt trời tháng năm, mái tóc hơi xoăn, áo sơ mi trắng. Giống một chiếc boomerang, mọi thứ, quay trở lại và nổ tung trong lồng ngực bé nhỏ của nó. Một lời chào hỏi của nàng là một bông hoa nở rộ. Số phận? Định mệnh? Nó phải hình dung nàng như thế nào đây?
Ái tình.
"Em là bạn học sinh lần trước phải không? Chị vẫn còn nhớ em đấy." Nàng nói lúc đặt mấy quyển sách tự học lên quầy. Nó không có ý định nhìn xem phải lấy của nàng bao nhiêu tệ là hoàn thành tốt công việc của nhân viên.
"Em cũng nhớ chị, gấp 10 lần."
"20 lần."
"100 lần."
Chẳng thèm từ tốn và tế nhị chút nào. Nó nghĩ nàng sẽ không quay lại nữa mất. Có vẻ những lời này nói ra không đúng lúc rồi.
Thẩm Mộng Dao bật cười, thành tiếng.
Cảnh tượng trước mắt nó đẹp như tranh vẽ vậy, không thể tả cho bằng hết, ý nghĩa hơn bất cứ thứ gì trên đời - cách thiên hạ nói về mối tình đầu - là khi nàng mấp máy đôi môi, và giết chết những khổ hạnh từng tồn tại.
"Chị gọi em thế nào thì được nhỉ?"
"Người tình bé nhỏ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip