CHAP 3: Ở chung [1]

Đợi đến khi Thẩm Mộng Dao kéo một cái vali cỡ trung, đeo một cái balo lớn đi vào nhà họ Viên đã là 5 ngày sau.

Viên gia chỉ có bảo mẫu ở nhà, bảo mẫu dẫn cô lên tầng ba, trên đường cũng giới thiệu cho cô bố cục phòng ốc trong nhà.

Cả tầng hai đều là ba mẹ Viên ở, tầng ba trước kia chỉ có Viên Nhất Kỳ ở một mình, bây giờ có thêm Thẩm Mộng Dao. Bảo mẫu không ở Viên gia, sau khi ba mẹ Viên đi làm bà sẽ tới nấu cơm làm vệ sinh. Thường một ngày sẽ khó có một lần gặp Viên Nhất Kỳ, bởi vì khi ba mẹ Viên  không ở nhà, cô không chịu ra khỏi phòng, ngay cả đồ ăn cũng là bảo mẫu đưa lên phòng khách ở tầng ba.

Ba mẹ Viên cũng đặc biệt nhắc nhở không có việc gì thì không cần lên tầng ba quấy rầy Viên Nhất Kỳ, bởi vậy bảo mẫu tuy rằng ở Viên gia làm việc gần 3 năm, nhưng số lần nhìn thấy Viên Nhất Kỳ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thẩm Mộng Dao ở bên cạnh mỉm cười ôn tồn, trong lòng ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm và khẩn trương. Dù sao bệnh tự kỉ kéo dài đến lúc trưởng thành thật sự là trường hợp khó giải quyết.

Ba mẹ Viên không ở nhà, Thẩm Mộng Dao cũng không tiện đi lại khắp nơi, cả buổi chiều cô đều ngốc ở trong phòng của mình tại tầng 3 sửa sang lại đồ vật, thường thường còn có thể nghe được từ phòng ngủ chính giữa đối diện truyền ra tiếng đàn violon dễ nghe tuyệt đẹp.

Buổi tối sau khi mẹ Viên tan tầm trở về liền lên tầng 3 gọi Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đi xuống ăn cơm, lúc xuống cầu thang Thẩm Mộng Dao vẫn luôn yên lặng quan sát Viên Nhất Kỳ.

Bộ dạng đúng là xinh đẹp, Châu Thi Vũ thành thật không nói dối cô. Cao hơn cô hẳn một cái đầu, ít nhất cũng tầm 1m7 trở lên. Nếu không nhìn vào hai mắt ai có thể biết cô gái này bị bệnh tự kỉ chứ.

Sau khi ăn xong mẹ Viên thử giới thiệu Thẩm Mộng Dao cho Viên Nhất Kỳ, nhưng mắt nhìn thẳng phía trước không hề phản ứng. Trong giọng mẹ Viên có chút nóng vội, cô cũng chỉ có thể vội vàng khuyên giải an ủi, nói nhất thời không cần vội, chậm rãi ở chung với em ấy sẽ thích ứng với cô.

Còn không đợi Thẩm Mộng Dao lí giải một chút hành vi sinh hoạt của Viên Nhất Kỳ, công ty của ba mẹ Viên đã có việc khẩn cấp cần đi công tác hai tuần. May mà trước kia ba mẹ Viên cũng thường xuyên đi công tác, tất cả sắp xếp đều dựa theo từ trước đến nay. Chỉ có điều không có ba mẹ Viên một mình cô phải chủ động tìm cơ hội ở chung với Viên Nhất Kỳ cũng là một việc không hề đơn giản.

Nhưng Thẩm Mộng Dao cũng không ngốc đến mức muốn giữ lại ba mẹ Viên, tuy rằng trước mắt còn chưa nghĩ ra biện pháp, nhưng cô nghĩ chắc chắn rồi sẽ có cơ hội.

Khó được có cơ hội hai người ở một chỗ, Thẩm Mộng Dao cũng không muốn bảo mẫu ở bên cạnh quấy rầy. Nếu trong phòng chỉ có hai người, lực chú ý của Viên Nhất Kỳ có khả năng sẽ càng dễ dàng đặt lên người cô, đối với bước đầu của việc thành lập mối quan hệ cũng sẽ thuận lợi hơn. Bởi vậy Thẩm Mộng Dao dứt khoát đem ý tưởng nói với mẹ Viên, chỉ cần buổi sáng mỗi ngày bảo mẫu đưa tới rau củ, hoa quả là được. Cố vấn tâm lí mở miệng, mẹ Viên cũng không có lý do cự tuyệt, huống hồ còn là vì hiệu quả của trị liệu đương nhiên là bà càng cực kì đồng ý.

Cứ như vậy, Thẩm Mộng Dao bắt đầu hai tuần cuộc sống ở chung với Viên Nhất Kỳ.

Ngày đầu tiên cô không hành động thiếu suy nghĩ, làm xong 3 bữa cơm liền đi phòng khách nhỏ trên tầng ba, cùng em ăn cơm ở phòng khách nhỏ, tất cả thời gian còn lại đều nghĩ làm thế nào để lôi kéo lực chú ý của em.
Đối với người bệnh tự kỷ mà nói tìm được thứ khiến họ chú ý là bước đầu tiên trong huấn luyện, cũng là bước bắt đầu cơ bản nhất.

Ngày hôm sau Thẩm Mộng Dao liền có hành động, sau khi cơm nước xong cô muốn giữ Viên Nhất Kỳ lại phòng khách, nhưng Viên Nhất Kỳ giống như cái gì cũng không nghe thấy cứ thế trở về phòng, ngay cả Thẩm Mộng Dao đụng vào cánh tay em, em cũng không hề phản ứng. Đối với người đã từng có một lần kinh nghiệm trị liệu như Thẩm Mộng Dao mà nói điều này cũng chưa đủ khiến cô cảm thấy nản.

Buổi chiều khi cô gọt xong một đĩa trái cây gõ cửa phòng Viên Nhất Kỳ, rõ ràng vừa rồi còn nghe được âm thanh đàn violon nhưng gõ vài phút vẫn như cũ không có ai mở cửa.

Thẩm Mộng Dao nhướng mày, cũng không để bụng, trực tiếp thử vặn tay nắm cửa.

Vốn dĩ cô chỉ thử một chút, cũng không hy vọng gì nhưng không nghĩ tới xoay một cái đã mở ra. Sau khi vào cửa cô còn theo bản năng nhìn ổ khóa phía sau lưng, thì ra là một ổ khóa chết, căn bản không khóa được. Cũng đúng đối với một người bệnh tự kỉ không có năng lực sinh hoạt độc lập mà nói không thể khóa cửa là tốt nhất, chẳng may có gì ngoài ý muốn xảy ra có thể không tốn thời gian mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip