Chương 9
Bóng xế chiều tà, những cơn gió tháng 8 bắt đầu nổi lên. Những đợt gió hiu hiu, lúc nổi lúc chìm, nhưng lại đủ để chúng ta cảm thấy được cái lạnh mùa đông đang cần kề .
Thẩm Mộng Dao bận rộn làm việc trong quán, khách hàng mỗi lần đến càng đông. Nàng vừa thấy mệt vừa thấy vui, mệt là do làm nhiều và vui là quán của nàng đã có nhiều người biết đến .
Ai mà biết được ? một Idol giới trẻ được nhiều người biết đến, sau khi bãi nghề lại sống khốn cực đến như vậy.
Cái đuôi lúc nào cũng lẽo đẽo bên nàng từ sớm đến chiều tà là có chút việc nên đã rời đi, chỉ còn lại một mình nàng ở ngay trong quán. Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thật chán, không còn Viên Nhất Kỳ lẽo đẽo cũng có chút buồn chứ nhỉ?
Thẩm Mộng Dao tự cười cợt với chính suy nghĩ hiện tại của mình, nàng đang ổn thỏa ngồi trong quầy pha chế. Các vị khách đều đang vui vẻ uống nước, trò chuyện cùng nhau. Ở đây chỉ có mỗi mình nàng là cô đơn.
Ánh mắt Thẩm Mộng Dao thấm buồn, không tự chủ lại liếc nhìn ra phía cửa kính như đang chờ đợi người nào đó. Màn đêm buông xuống cũng thật nhanh, trên mặt phố đã lên đèn, ánh đèn sáng lung linh. Bên ngoài hẵn rất là nhộn nhịp, người đi bộ thì tấp nập, xe cộ đi qua đi lại không thôi .
Nhiều cặp đôi yêu nhau nhìn họ thật vui vẻ, có chút ghen tị. Tâm trạng Thẩm Mộng Dao lắng xuống, nàng rất buồn, có chút tủi thân. Lúc nàng cần, tại sao lại không có ai ở cạnh bên.
Đang ngẫm nghĩ nàng liền thấy có một chiếc xe ô tô màu trắng đậu ở ngoài quán.
Chiếc xe này nhìn rất lạ, không giống của Nhậm Hào lại càng không giống của Viên Nhất Kỳ .
Thẩm Mộng Dao nhìn như thế nào cũng không ra, cho đến khi chủ nhân của chiếc xe bước ra.
Là Nhậm Hào.
Thẩm Mộng Dao trong lòng có chút hụt hẫng xen lẫn thất vọng, nhưng không biết là vì nguyên nhân gì.
Nhậm Hào vui vẻ từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy bộ dáng lơ là của Thậm Mộng Dao liền khó chịu, vì nàng không chịu chú ý đến hắn. Hắn bước đến kề bên nàng, khẽ lay nhẹ vai nàng mà nói.
" Này, nghĩ ngợi gì vậy? anh đến khi nào cũng không biết "
Thẩm Mộng Dao giật mình, ngước lên nhìn hắn. Thấy hắn đang cười nhìn mình, nàng cũng ngờ nghệch cười theo. Trong đầu vô thức nhớ lại chuyện ban sáng.
" Em có chuyện muốn hỏi anh "
" Là chuyện gì vậy? nhìn em có vẻ rất nghiêm túc "Hắn mỉm cười .
Thẩm Mộng Dao nghiêm mặt, không lấy một chút kiên nhẫn giơ chiếc điện thoại cùng với tấm ảnh lúc sáng đã được lưu lại từ máy của Viên Nhất Kỳ.
" Anh nói đi, thế này là thế nào? "
Nhìn thấy tấm ảnh, cùng giọng nói không một tông ấm áp như Thẩm Mộng Dao thường ngày khuôn mặt hắn liền tái nhợt, hai bên thái dương từ từ tuôn ra vài giọt mồ hôi hột.
" Cái này....nhưng làm sao em có được nó? "
" Anh không cần biết, anh chỉ cần trả lời câu hỏi của em là được "
Nhậm Hào sau đó cũng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương, thanh âm cũng mang theo chút đau lòng. Thái độ thập phần chân thật, cứ như thể hắn bị câu nói kia của nàng đả kích rất nhiều.
" Tấm ảnh này là giả mạo, anh làm sao có thể làm những chuyện đồi bại kia với em được "
" Em nhìn xem, anh đi làm từ sớm đến tối đêm. Quần áo đã sớm nhăn nheo và bốc mùi vì mồ hôi, làm sao có thời gian rãnh mà làm chuyện đồi bãi như em đã nói "
Thẩm Mộng Dao thấy hắn như vậy liền có chút chột dạ, thể trạng rất nhanh đã biến đổi. Là nàng đã lầm tưởng rồi sao?
Thẩm Mộng Dao dù vẫn có nghi ngờ, nhưng chỉ là một bức ảnh, vẫn không thể nói lên điều gì cả, hoặc có lẽ là người giống người, chứng cứ vẫn chưa đàng hoàng lắm, như vậy vẫn chưa thể kết tội được Nhậm Hào.
" Nhưng anh chắc chắn sẽ không sau lưng em mà phản bội chứ? "
Thẩm Mộng Dao nhíu đôi mày đen, khẽ thở dài một tiếng mà hỏi.
" Chúng ta yêu nhau bao lâu mà em còn không hiểu tính cách của anh sao? anh cảm thấy em là quá đa nghi rồi đó "
Bất chợt hắn lại nổi cơn thịnh nổ nâng cao tông giọng, ánh mắt có chút kiên định không ngừng chất vấn ánh mắt nàng. Thẩm Mộng Dao nhìn hắn nhưng lòng lại có chút chột dạ, đúng thật thì trừ những hôm hắn bận việc không tới đưa nàng về nhà thì không thấy hắn rời nàng đi nữa bước.
Hàng chân mày dịu xuống trở về nguyên vị, ánh mắt nàng tội lỗi nhìn vào hắn.
" Em...em...., xin lỗi vì đã hiểu lầm anh ".
Hắn khẽ nhếch môi, sắc mặt trong chốc lát đã thay đổi. Hắn chầm chậm ôm trọn lấy nàng vào lòng, khẽ hôn lên trán nàng mà vỗ về.
" Đừng tự trách mình, miễn sao em vẫn tin tưởng anh là được "
---------------------
------------
Màn đêm bao phủ lấy cả bầu trời, mới đó mà đã gần 10h.
Đã đến giờ đóng cửa, Thẩm Mộng Dao cùng Nhậm Hào soạn đồ để ra về. Trong lúc soạn, nàng vô tình nhìn thấy chiếc áo khoác màu đèn ở ngay trên quầy. Nhìn có chút quen, là ai để quên vậy nhỉ?
Thẩm Mộng Dao nhìn chiếc áo khoác, Nhậm Hào cũng thấy được. Hắn thấy vậy liền hỏi.
" Của em sao? "
" A không, chắc là của ai đó để quên thôi "
Thẩm Mộng Dao từ chối cười dã lã, cầm lấy chiếc áo khoác. Mơ hồ ngửi thấy được mùi hương quen thuộc bay ra từ trong chiếc áo, hương thơm nhè nhẹ rất giống mùi hương trên người của Viên Nhất Kỳ.
Chân mày khẽ nhíu rồi lại giãn ra, Thẩm Mộng Dao như vừa nghĩ ra được điều gì đó. Khóe môi nhẹ cong lên, hàng mi diễm lễ.
Chiếc áo này là chính xác là của Viên Nhất Kỳ, cô bỏ quên rồi.
" Hào Hào, anh đưa cái này ra giúp em. Em lấy ít đồ rồi sẽ ra sau "
Thẩm Mộng Dao đưa thùng đồ sang cho Nhậm Hào, hắn cũng cầm lấy rồi đi ra.
" Anh đợi em ngoài xe "
Nhậm Hào ngồi trong xe nghe nhạc, một phần là vì giết thời gian một phần là vì đợi Thẩm Mộng Dao. Hắn nhìn ra ngoài thì thấy một bóng đen, còn đang đi về hướng của quán. Nhưng cũng không để tâm cho mấy, rồi hắn lại nhét tai nghe vào tai và tiếp tục nghe nhạc.
" Chắc là người đã bỏ quên áo khoác thôi "
Hắn tự suy nghĩ để trấn an bản thân.
Trong lúc đó, Viên Nhất Kỳ sau khi đã giải quyết chút chuyện liền chạy ngay đến quán của Thẩm Mộng Dao, chỉ là có chút trễ.
Vừa đến nơi, cô đã thấy bóng dáng của ai đó. Nhỏ nhỏ, bé bé, còn đang vụng về khóa cửa quán. Cô mỉm cười, chầm chậm đi đến bên cạnh nàng. Vòng tay qua người nàng, cầm lấy khóa cửa mà khóa lại dùm nàng.
Thẩm Mộng Dao lại bị Viên Nhất Kỳ hù dọa, nàng giật nảy cả mình. Cái tư thế này có chút không đúng, Viên Nhất Kỳ là từ khi nào lại trở nên to lớn đến thế?. Hẵn là ôm trọn nàng vào người, là đang lợi dụng cơ hội để ôm nàng đó sao.
Thẩm Mộng Dao len lén nhìn Viên Nhất Kỳ, nàng cứ tưởng rằng cô sẽ không đến nữa cơ. Nghĩ rằng cô đã yên ổn ngủ ở nhà.
" Lén nhìn em làm gì? "
Viên Nhất Kỳ dùng tay cốc nhẹ vào đầu Thẩm Mộng Dao. Bị cô phát hiện, nàng vừa thẹn vừa đỏ mặt. Chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống.
" Chị phải đi rồi, Hào Hào đang đợi chị "
Thẩm Mộng Dao là người lên tiếng dán đoạn, nàng tinh ý nhìn ra được khuôn mặt Viên Nhất Kỳ sẽ biến đổi sau mỗi lần nàng nhắc đến Nhậm Hào. Nhưng mà mỗi lần nhìn mặt Viên Nhất Kỳ nhăn nhó như vậy cũng thật đáng yêu đi, rất giống như một con mèo lớn bị giành mất đồ ăn vậy.
Thẩm Mộng Dao cười khẽ, trong đáy mắt hiện lên tia vui vẻ. Viên Nhất Kỳ thấy nàng cười liền khó hiểu, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu.
" Nhắc đến tên đó chị vui lắm sao? "
" Không phải chuyện đó a ".Nàng cười cười .
" Vậy là chuyện gì? "
" Trông em thật ngốc manh "
Thẩm Mộng Dao ghé sát vào tai Viên Nhất Kỳ mà nói, mỗi một từ nàng nói ra cô đều nghe rất rõ. Mặt cô đỏ bần bật, da trắng càng tôn lên nước da đo đỏ ấy. Viên Nhất Kỳ ngây ngốc, có lẽ là do bị nàng nhìn ra.
" Mặc kệ em, gặp thì cũng gặp rồi. Đây là đồ ăn em mua, chị nhớ phải ăn có biết chưa? nếu không sẽ đau dã dày "
Cô nhanh tay nhét vào tay nàng túi đồ ăn, vội vàng xoay người rời đi. Tránh để nàng thấy được khuôn mặt đỏ bừng của mình ngay lúc này. Nhưng chưa bước được vài bước, cô đã bị một lực nhẹ níu lại trên áo.
" Của em "
Thẩm Mộng Dao lấy ra từ trong thùng đồ chiếc áo khoác và đưa cho Viên Nhất Kỳ. Cô cầm lấy, bàn tay vô tình chạm vào tay người kia, như có luồng điện từ đâu chạy ra, cả hai đều rùng mình vội vàng rụt tay lại và ngại ngùng nhìn nhau.
Viên Nhất Kỳ cảm thấy mình phải rời đi ngay lập tức, bằng không cô sẽ nổ tung mất.
" Hảo, tạm biệt "
" Tạm biệt "
Thẩm Mộng Dao chờ cho Viên Nhất Kỳ về trước. Sau đó, nàng mới bắt đầu khiêng đồ ra xe và cùng Nhậm Hào đi về.
Hết Truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip