Chương 49 : Mưu hèn kế bẩn
o0o
" Dừng lại đi...Viên Nhất Kỳ ! "
Viên Nhất Kỳ ở bên trong cười khổ, thử hỏi còn gì tồi tệ hơn khi người em thương lại ra đi vì những mối thù hận xung quanh em chứ - " Chính tôi đã đẩy chị ấy vào con đường này mà "
Viên Nhất Kỳ từ từ đứng dậy, em từng bước từng bước chậm rãi tiến gần đến chiếc bàn ở trước mắt..
" Chính vì vậy, chị nghĩ đi....tôi có đáng ghét không ? "
Hứa Dương Ngọc Trác chẳng biết làm cách nào để ngăn cản em lại, nếu bây giờ chị chạy đi gọi Trương Hân và Trần Kha, thì Viên Nhất Kỳ bên trong cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu cả.
" Dương Tỷ, tôi thật thất vọng " - Viên Nhất Kỳ bên trong lại nói, giọng em uất ức - " Trần Kha, chị ta xem mạng sống của người tôi thương bằng rác ! "
" Chị ta bây giờ còn chẳng thèm bận tâm tôi sống chết ra sao trong cái phòng xó xỉnh này kia kìa ! "
" Đúng thôi, người trong bức hình đó cũng chả phải Trịnh Đan Ny của chị ta ! "
" Còn Thẩm Mộng Dao thì được chị ta ném ở góc nào chứ ! "
" Khốn kiếp..... "
Hứa Dương Ngọc Trác nghe thấy tiếng mở hộc tủ ở bên trong, chị vội vàng lên tiếng.
" Viên Nhất Kỳ, em nói sai rồi "
" Nói tin rác vì Trần Kha lo cho em, cô ấy muốn cản em lại vì sợ em không chịu nỗi cú sốc này "
" Viên Nhất Kỳ, em hãy nghĩ xem, nếu hiện tại Trần Kha không tiếp tục tìm kiếm nữa mà ở cạnh an ủi em "
" Thì người trong bức hình kế tiếp có phải là Trịnh Đan Ny không ? "
" Tôi biết hiện tại em đang rất thất vọng, thất vọng về mọi thứ "
" Nhưng em bây giờ hãy dừng lại đi, hãy tạm hoãn nó lại "
" Vì... "
" ....Thẩm Mộng Dao vẫn đang đợi em "
Thẩm Mộng Dao đang đợi em....nghe đến ba chữ đang đợi em, Viên Nhất Kỳ đột nhiên ngừng lại, em siết chặt cây kéo trong tay.
" Đang đợi tôi sao... "
" Đúng vậy, đợi em mang em ấy trở về an nghỉ " - Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy khóe mắt mình nóng hổi - " Đến lúc đó, em từ từ hãy nghỉ đến chuyện tiếp tục, có được không ? "
" ..... "
Bên trong bỗng dưng im lặng, sự yên tĩnh đến đáng sợ khiến Hứa Dương Ngọc Trác phải nghiến răng kìm nén cho mình không thở mạnh.
" Chẳng phải....em muốn tận tay lấy mạng kẻ đã sát hại em ấy sao ? "
" Hứa Dương Ngọc Trác....Chị nói phải "
Giọng Viên Nhất Kỳ khe khẽ bên trong phòng, Hứa Dương Ngọc Trác liền thở phào nhẹ nhõm, chị biết em đã suy nghĩ thấu đáo rồi.
" Cảm ơn em "
.
.
.
…
Ngày hôm sau.
" Dậy ! Dậy đi "
Cây gậy gỗ va đập với thanh sắt phát ra âm thanh thật đinh tai nhức óc. Trịnh Đan Ny nheo mắt, cực khổ ngước mặt lên nhìn.
Gì nữa đây....Trịnh Đan Ny mắng thầm trong bụng, cứ nghĩ mình sắp sửa hóa thân làm bao cát cho ả nữa.
" Đừng có cau mày khó chịu với ta như vậy " - Lưu Hoa đặt xuống đất hai ổ bánh mì - " Ăn sáng đi "
Trịnh Đan Ny đánh mắt nhìn Thẩm Mộng Dao rồi lại liếc sang Lưu Hoa, mặt em đầy khó hiểu.
Thẩm Mộng Dao nhìn hai ổ bánh mì mà lo sợ, tự dưng hôm nay cho các nàng dùng bữa sáng....phải hay không sắp sửa có động đất.
" Thẩm Mộng Dao, đợi đã "
Chần chừ hồi lâu, Trịnh Đan Ny cũng cự quậy, em cực nhọc cầm lấy ổ bánh mì với đôi tay bị trói ở phía trước, cắn một miếng......
Bình thường, không có vị gì khó ăn, em cứ nghĩ ả sẽ hạ độc mình không chừng.
Thẩm Mộng Dao có hơi cảm động trước sự dũng cảm của Trịnh Đan Ny, em ấy vì sao lại lấy thân mình làm chuột bạch trước cơ chứ...
Cả hai đang chú tâm dùng bữa sáng, hoàn toàn không để ý đến nét mặt tự cao tự đắc của Lưu Hoa. Đợi đến khi hai nàng ăn được vài miếng, ả mới bắt đầu ra tay.
" Aa ! ! " - Thẩm Mộng Dao giật nảy mình, nàng nhìn tấm hình bị rơi xuống cạnh mình mà tay run cầm cập.
" Thẩm Mộng Dao ! Đây, đây chẳng phải là....chị sao ? " - Trịnh Đan Ny nhìn kĩ mới thấy, người trong bức ảnh giống Thẩm Mộng Dao y đúc.
Thẩm Mộng Dao hoảng sợ như vậy khiến cho Lưu Hoa một phen cười thích thú, ả cười đến nỗi đứng không vững.
" Chính chủ còn bị dọa sợ như vậy, thì thử hỏi người nhận sẽ có loại cảm xúc mãnh liệt nào ? HHH ! ! "
" Khốn kiếp... " - Trịnh Đan Ny nghiến răng - " Lại bày trò gì nữa hả ! "
" Ay ! Khoan đã, trò này....tiếc là mày không phải nhân vật chính " - Ả từng bước từng bước đến gần khiêu khích - " Thời đại phát triển, A.I cũng thông minh không kém...chỉ cần qua một chút photoshop thôi, cái gì cũng có thể làm được ~ "
Thẩm Mộng Dao lửa giận lên cao nhưng nàng vẫn dưới cơ ả, không thể làm gì được ngoài những lời chửi rủa trong lòng.
" Quá đáng ! " - Thẩm Mộng Dao ngước nhìn ả - " Loại kế bẩn thỉu này cũng nghĩ được....xem ra, cô cũng bẩn không kém "
" Haha ! Được ! Được ! " - Lưu Hoa vỗ tay thưởng đểu - " Cứ chửi tao sao cho thậm tệ đi, dù gì đi nữa, thì bức ảnh này cũng đã được gửi đến tận mắt Trần Kha rồi "
Ả đến gần Thẩm Mộng Dao, đưa tay vuốt ve má nàng
" Biết đâu bây giờ Viên Nhất Kỳ của mày đã đến bên kia thế giới trước rồi cũng nên "
" Cô... "
" Nếu không tin thì cứ thử đặt mày vào vị trí của Viên Nhất Kỳ đi " - Ả cười đểu - " Gián tiếp đẩy người mình thương vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, để mặc nó chơi vơi chống chọi trước những thứ nguy hiểm mà không thể làm gì được. Sau cùng lại nhận được tin sốc đến tận óc... "
" .... "
" Mà chắc mày cũng chưa biết, Viên Nhất Kỳ chẳng có người thân máu mủ nào cả....chẳng có vướng bận gì, cho nên nghĩ đến chuyện tự tử cũng là bình thường thôi, tao nói có đúng không ? "
Thẩm Mộng Dao chết lặng tại chỗ, trường hợp này sao nàng lại không nghĩ đến. Nhưng nàng vẫn có niềm tin rằng Viên Nhất Kỳ sẽ không mềm yếu đến mức mù quáng như thế, nàng tin rằng, nếu coi đó là sự thật, em cũng sẽ đến tận đây để trả thù cho nàng mới thôi.
" Nếu Viên Nhất Kỳ tự tử, bọn ta cũng chẳng phải lãnh tội giết người đâu nhỉ ? hhhh ! ! "
Nói rồi ả kiêu ngạo sải bước đi mất. Đúng như các nàng nghĩ, dễ gì có một bữa sáng ngon miệng được.
" Trịnh Đan Ny à... " - Giọng nàng run run - " Chị phải gặp được Viên Nhất Kỳ, chị phải nói với em ấy chị vẫn ổn "
" Thẩm Mộng Dao, chị bình tĩnh " - Trịnh Đan Ny trấn an nàng - " Em tin rằng mọi người sẽ bên cạnh Viên Nhất Kỳ, sẽ không để chị ấy nghĩ quẩn đâu "
" Chị hiểu em ấy muốn làm gì, Viên Nhất Kỳ hiện tại đang thất vọng lắm, em ấy sẽ tự trách bản thân và cố tìm cách hành hạ chính mình, Trịnh Đan Ny à, không được rồi " - Thẩm Mộng Dao nức nở - " Chị sợ quá, sợ mình sẽ không còn cơ hội gặp em ấy mất "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip