Chương 4

Viên Nhất Kỳ cùng một số hoạ sĩ khác đang tập trung nghe người dẫn chương trình nói lời mở màn cho buổi triển lãm. Buổi triển lãm ngày hôm nay có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến, trong đó có ông Lý. Chỉ cần nhắc đến tên của ông ấy thôi thì cả giới hội hoạ đều biết đó là tinh anh trong ngành hội hoạ, từng đi du học ở rất nhiều trường nổi tiếng và cũng được các hoạ sĩ nổi tiếng chỉ giáo. 

Chỉ cần được ông ấy để ý thì có thể nói bạn chính thiên tài trong mắt mọi người, hôm nay cũng có tác phẩm của ông ấy. Viên Nhất Kỳ đã may mắn được chiêm ngưỡng tác phẩm của ông ấy, mặc dù nó chỉ có một màu xám nhưng ẩn sâu trong đó là cái nhìn đầy nghệ thuật, bức tranh có thể nói là mang một màu sắc đầy đủ về cuộc sống. Từng ngọn cỏ trong bức tranh đều mang một ý nghĩa, khi nhìn thấy bức tranh này cậu đã rất bất ngờ, đúng là chỉ có những người từng trải mới có thể vẽ được bức tranh đầy ý nghĩa này.

Không đợi mọi người đợi lâu buổi triển lãm đã được bắt đầu, lần lượt các tác phẩm từ các hoạ sĩ nổi tiếng hay vô danh đều được đem ra chiêm ngưỡng. Viên Nhất Kỳ đem đến buổi triển lãm tổng cộng 3 bức tranh, một bức được vẽ bằng màu nước, 1 bức vẽ bằng bút chì và bức còn lại vẽ bằng màu sáp.

" Sau đây là tác phẩm của hoạ sĩ trẻ Viên Nhất Kỳ - tác phẩm "Hồi ức" , đây là tác phẩm duy nhất vẽ bằng bút chì trong buổi triển lãm lần này "

Người dẫn chương trình đem bức tranh của cậu lên, bức tranh đó là cả tâm quyết của cậu, nó mang theo hồi ức niên thiếu của cậu. Bức tranh vẽ về một người con gái, tác phẩm như một bức ảnh, tái hiện lại hình ảnh nụ cười nhẹ nhàng của nàng. Thẩm Mộng Dao trong tim cậu chính là như vậy mà toả sáng.

" Xin mời hoạ sĩ trẻ Viên Nhất Kỳ lên trình bày về bức tranh của bản thân cậu" đang miên man suy nghĩ bỗng tên của cậu được vang lên

Chỉnh sửa trang phục lại, cậu nhanh chóng bước lên sân khấu, cẩn thận nhận micro của người dẫn chương trình. Cúi đầu chào mọi người rồi cậu bắt đầu nói

" Xin chào các vị, tôi tên là Viên Nhất Kỳ. Tôi rất cảm ơn các vị tiền bối đã giúp đỡ để Viên Nhất Kỳ tôi có thể đem đến buổi triển lãm này các tác phẩm của tôi. "Hồi ức" là một tác phẩm dựa theo trí nhớ của tôi về người con gái trong tranh mà vẽ ra, đối với tôi nụ cười ấy chính là thứ khiến Viên Nhất Kỳ tôi cố gắng từng ngày. Tôi không dùng màu nước hay bút sáp vẽ mà thay vào đó dùng bút chì, nó sẽ tạo ra một hiệu ứng hoài niệm, cũng thể hiện rõ sự trân trọng của tôi. Xin cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tác phẩm của tôi". Sau khi nói xong cậu cúi người chào rồi bước xuống sân khấu. Khi cậu phát biểu xong, bất ngờ ở trên lầu có tiếng vỗ tay vang lên làm cho mọi người như bừng tỉnh khỏi bức tranh mà mỉm cười dành tặng cho cậu vô vàng tiếng vỗ tay.

" Xin cảm ơn hoạ sĩ Viên Nhất Kỳ, xin mời quý vị thưởng thức các tác phẩm tiếp theo "

Buổi triển lãm diễn ra rất suôn sẻ, các tác phẩm tiếp theo đều thuộc về các hoạ sĩ có tên tuổi trong giới hội hoạ. Sau buổi triển lãm là buổi đấu giá tranh, cậu để 2 tác phẩm kia đấu giá riêng tác phẩm "Hồi ức" là cậu giữ lại.

Lúc chuẩn bị ra về cậu bất ngờ bị một người chặn lại, người đó mời cậu lên lầu nói chuyện. Nhìn cách ăn mặc cậu cũng biết đây không phải là người tầm thường, cậu nhanh chóng gật đầu rồi đi theo người đó lên lầu.

Lúc bước vào căn phòng trên lầu, cậu nhìn thấy ông Lý đang ngồi đó, bên cạnh còn có 1 người con gái.

" Cháu là Viên Nhất Kỳ? " ông Lý bất ngờ hỏi

" Dạ cháu là Viên Nhất Kỳ " Cậu thận trọng trả lời

" Ngồi đi, ta tìm cháu chỉ muốn hỏi cháu về bức "Hồi ức", đừng căng thẳng "

" Dạ"

Khi cậu ngồi xuống người con gái kia rót cho cậu 1 tách trà, còn đặt ngay tầm tay của cậu. Cậu khẽ gật đầu cảm ơn người đó

" Cháu có thể nói cho ta biết, lúc cháu vẽ bức tranh này cháu nghĩ gì trong đầu không?" Ông Lý vừa uống trà vừa hỏi cậu.

Cậu cũng không trả lời ông ấy liền, cậu bình tĩnh nâng tách trà lên ngửi rồi uống 1 ngụm nhỏ. Khi đặt tách trà xuống cậu ngẩng đầu lên nhìn ông ấy 

" Trà Thiết Quan Âm, ông Lý ông thật hào phóng khi tiếp cháu bằng loại trà đắc đỏ này "

" Tiếp người tài hoa như cháu nên dùng trà tốt " Ông Lý chỉ cười cười mà trả lời cậu

" Thật ra đây là tác phẩm cháu dùng mất 5 năm để vẽ ra, dùng hết sự chân thành của bản thân mà vẽ " Cậu vừa cười vừa nói

" Người trong tranh là người cháu yêu! " Câu hỏi này dường như không cần cậu trả lời, đây giống như là  1 câu trần thuật không cần câu trả lời cũng biết đáp án.

" Ta thấy trong bức tranh chứa đựng 1 tình yêu vô hạn, nó có cả sự bao dung, sự dịu dàng và một chút luyến tiếc " Ông Lý nhìn thẳng vào Viên Nhất Kỳ nói

" Luyến tiếc vì thời niên thiếu làm tổn thương người ấy, nhưng mà sự dịu dàng của bản thân sẽ chỉ dành riêng cho người ấy. Tình yêu dành cho người đó vẫn vẹn nguyên như nụ cười nhẹ nhàng đó, vị trí của người ấy ở trong tim sẽ chẳng gì là thay thế được " Viên Nhất Kỳ dùng chất giọng ôn nhu chỉ dành riêng cho Thẩm Mộng Dao nói về bức tranh

" Cháu thật đặc biệt! Vậy thì ta không cần hỏi lí do tại sao cháu lại từ chối đem bức tranh này đi đấu giá rồi " Ông Lý nở nụ cười nhìn cậu

" Đó cũng là một trong những lý do để cháu giữ lại bức tranh này " Cậu cũng không phản đối lời nói của ông Lý

Sau cuộc nói chuyện ông Lý, cậu nhanh chóng lên máy bay bay về nước. Sau chuyến đi này danh tiếng của cậu đã có bước tiến, các hoạ sĩ đều ngỏ ý muốn tác phẩm của cậu. Buổi triển lãm được báo chí nước ngoài hết mực ca ngợi, Viên Nhất Kỳ cùng với tác phẩm "Hồi ức" được dành hẳn 1 trang báo để nói. Cộng thêm lời khen của ông Lý dành cho cậu làm cho tên của cậu càng được chú ý hơn, các tác phẩm của cậu đều được gửi đi triển lãm ở nhiều nước.

Có người gọi điện hỏi mua bức "Hồi ức" như cậu lại nhẹ nhàng cự tuyệt, dù sao thì bức tranh là vật đính ước của cậu dành cho Thẩm Mộng Dao. Đâu thể nào vì chút tiền mà bán đi nó được chứ, với lại cậu cần có nó để quay lại tìm nàng, chứng minh với mọi người rằng Viên Nhất Kỳ cậu hoàn toàn xứng với tình yêu của Thẩm Mộng Dao.

Bước xuống sân bay thì trời đã tối, cậu cũng không gấp đi tìm nàng, trở về nghỉ ngơi thật tốt rồi sau đó đi tìm nàng cũng không muộn.

Về đến nhà đầu tiên là tắm rửa thật thoải mái, sau đó ăn uống thật tốt, cuối cùng là điện thoại báo kết quả cho vị 2 đại lão ở nhà và đám người Trương Hân.

" Vâng con biết rồi, hài nhi sẽ ăn uống thật tốt sau đó sẽ về thăm 2 vị đại nhân người " Cậu vui vẻ nói đùa với 2 đại lão ở nhà

" Dạ dạ con biết rồi, tắt máy đây, được được được " Trước sự cằn nhằn của Viên lão phu nhân cậu chỉ có thể vâng lời không thể cãi. Sau khi tắt máy với ba mẹ, cậu nhanh chóng nối máy với Trương Hân.

" A Hân! Em về rồi "

" Sao không nói để chị đi đón! " Giọng Trương Hân có chút tức giận khi cậu về mà không báo cô đến đón.

" Không sao, lúc đó trời cũng tối rồi, em tự bắt xe về được, không nên làm phiền khoảng thời gian ngắn ngủi của chị cùng Dương tỷ a..." Cậu cười cười chọc ghẹo Trương Hân

" Tha cho em lần này. À mà em định khi nào gặp lại Dao Dao, người ta dạo này hay hỏi em lắm đó! "

" Ngày mai, chìu mai em sẽ đến công ty của chị ấy " Cậu tính toán kế hoạch của bản thân

" Có cần chị giúp không? " Trương Hân chính là muốn xem náo nhiệt

" Lần này em đến chính là muốn công khai với mọi người, sẵn tiện đánh dấu chủ quyền, dạo này có chút lơ là Thẩm Mộng Dao quá " Cậu hơi nhíu mày nói

" Có gì thì gọi chị, chị nhất định sẽ kêu Tưởng Thư Đình cùng Quách Sảng đến cổ vũ em " 

"Đến để phá đám chứ giúp được gì" cậu tỏ vẻ ghét bỏ khi nghe tên của Tưởng Thư Đình cùng Quách Sảng.

Trương Hân cười lớn khi chứng kiến cái nhìn ghét bỏ của Viên Nhất Kỳ dành cho Tưởng Thư Đình và Quách Sảng. Tâm sự với Trương Hân được một lúc thì cậu cũng dừng để đi ngủ, cậu cũng thấm mệt với 1 chuyến bay dài, mọi chuyện để ngày mai tính, hiện tại Viên Nhất Kỳ cậu phải đi ngủ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip