Chương 6
Lúc nhóm người Lục Đình chạy đến nhà của Viên Nhất Kỳ đã là chuyện của 2 tiếng sau, mặc cho 4 người họ có gọi thế nào cũng không ai trả lời. Lúc nảy Đới Manh có hỏi bảo vệ, ông ấy nói Viên Nhất Kỳ đã về rồi, nên chắc chắn là em ấy ở trong nhà.
Chỉ là bọn họ có gọi thế nào thì cô cũng không trả lời, không còn cách nào đám người Lục Đình đành phải phá cửa vào, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người hoảng sợ, đồ đạt trong nhà rất lộn xộn, mảnh vỡ thuỷ tinh văng khắp sàn nhà.
Lúc mọi người tìm thấy Viên Nhất Kỳ, chỉ thấy cô ngồi dựa lưng vào sofa mắt nhìn bức tranh vẽ Thẩm Mộng Dao, còn đáng sợ hơn là trên người của cô có rất nhiều vết trầy xước, vài ba vỏ chai rượu nằm ngỗn ngang dưới sàn nhà, trên cổ tay phải máu còn đang chảy ra, rơi từng giọt xuống sàn nhà chất đầy vỏ chai rượu và mảnh vỡ thuỷ tinh.
Nhìn thấy cảnh này người cứng rắn như Tôn Nhuế còn rơi nước mắt nói chi đến Lục Đình, Đới Manh cùng Trương Hân đã khóc không thành tiếng.
Cả 4 người nhanh chóng đưa Viên Nhất Kỳ vào bệnh viện, tuy vết thương ở cổ tay chỉ là do vô tình bị mảnh vỡ thuỷ tinh cắt trúng nhưng cũng đã mất một lượng máu lớn nên hiện tại cô tạm thời hôn mê. Băng bó vết thương xong cô được đưa vào phòng hồi sức nghỉ ngơi, Trương Hân đi làm thủ tục nhập viện cho Viên Nhất Kỳ, còn 3 người kia vẫn ngồi nghỉ ngơi ở trước cửa phòng bệnh.
" Em ấy sao rồi? " Mạc Hàn cùng mọi người sau khi nghe tin cũng lập tức chạy đến.
" Em ấy không sao! Chỉ là do mất máu nhiều quá nên tạm thời hôn mê thôi. Lúc bọn em tìm thấy em ấy, em ấy cô đơn ngồi một mình trong nhà, không bật đèn, mắt thì vẫn nhìn chăm chăm vào bức tranh vẽ Thẩm Mộng Dao " Đới Manh khi nhớ lại hình ảnh lúc đó cũng không kiềm lòng mà rơi nước mắt
" Mặc kệ bản thân đang bị thương, em ấy vẫn không nhúc nhích mà cứ chăm chăm nhìn bức tranh đó, em chưa từng thấy Viên Nhất Kỳ như vậy bao giờ " Tôn Nhuế cũng nhẹ nhàng nói, nhưng giọng nói có vẻ không rõ vì đang cố gắng kiềm chế cảm xúc
Lục Đình chỉ đưa tấm ảnh chụp Viên Nhất Kỳ ngồi thẩn thờ nhìn vào bức tranh, ảnh được lấy ra từ camera trong nhà, hình ảnh Viên Nhất Kỳ ngồi ôm gối được ánh trăng rội chiếu thật sự rất cô đơn, có thể thấy rõ được 2 dòng lệ vẫn còn vương trên mặt của cô.
Lúc Thẩm Mộng Dao cùng Thích Dư Châu xuất hiện, Đại ca chỉ nhìn 2 người họ rồi bỏ đi ra ngoài hút thuốc, ở lại chắc cô sẽ đánh Thích Dư Châu luôn không chừng.
" A Hân! Kỳ Kỳ em ấy sao rồi? " Nàng lo lắng hỏi
" Chưa chết! may mắn là đưa đến bệnh viện kịp thời nếu không có khi thì hiện tại chỉ là một cái xác " Trương Hân lạnh lùng trả lời nàng, còn kèm theo 1 cái liếc mắt về phía Thích Dư Châu.
" Trương Hân chị nói chuyện gì kì vậy? Đâu phải Dao Dao hại Viên Nhất Kỳ đâu, là do cô ta tự làm tự chịu thôi" Thích Dư Châu hừ lạnh nói, nếu có Lục Đình ở đây chắc Thích Dư Châu đã phải nhập viện.
Vừa dứt lời một bên mặt của cô ta đã bị đánh lệch sang một bên, lần này chưa kịp đợi Lục Đình ra tay mà nàng đã ra tay, cái tát mạnh đến nổi làm Thích Dư Châu chảy máu môi.
" Thích Dư Châu! Cô không có quyền nói Kỳ Kỳ như vậy "
Cái tát của nàng làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ, riêng Thích Dư Châu thì đứng hình. Thẩm Mộng Dao mà lại ra tay đánh người, nàng từ đó đến giờ nổi tiếng ôn nhu, hiền lành mà bây giờ có thể đánh người ta đến chảy máu miệng
" Dao Dao! Chị...." Thích Dư Châu ấp úng nói
"Thích Dư Châu! Viên Nhất Kỳ là người mà cả đời này Thẩm Mộng Dao tôi yêu, tôi chỉ xem cô là em gái không hơn không kém. Đừng lấy cớ có ba mẹ tôi chống lưng mà đi lung tung nói tôi với cô là người yêu của nhau, tôi không muốn gặp lại cô 1 lần nào nữa, cô cút khỏi mắt tôi ngay lập tức"
Thẩm Mộng Dao lạnh lùng cảnh cáo cô ta, không đợi cô ta trả lời mà đã quay người đi vào phòng bệnh của Viên Nhất Kỳ.
" À thì ra là cậy có chống lưng nên mới hống hách thế này. Lúc trước vì nể Dao Dao nên mới không thèm nói đến cô, bây giờ Dao Dao đã nói tới vậy sao mà còn chưa chịu đi, hay đợi tôi kêu bảo vệ vô mời cô thì cô mới chịu đi" Lâm Thư Tình không hổ là Lâm tiểu thư, nói không chừa mặt mũi cho ai hết.
Thích Dư Châu tức giận quay người rời đi, lúc đi còn lầm bầm gì đó trong miệng, chắc là đang mắng bậy bạ gì đó. Ở lại một lúc mọi người cũng ra về hết, trong phòng chỉ còn lại mình Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao
Lâu rồi nàng chưa được ngắm cô ở khoảng cách gần như vậy, những lần gặp trước nàng chỉ biết lén nhìn cô, mỗi khi cô nhìn lại nàng chỉ biết lúng túng mà quay đi chỗ khác.
Hiện tại nàng có thể chân chính mà ngắm nhìn cô, hình như cô ốm đi trông thấy, cũng trưởng thành hơn rất nhiều, không còn nét trẻ con của trước kia. Đôi má bánh bao mà nàng cất công nuôi dưỡng bây giờ biến mất không còn dấu vết.
Hiện tại Viên Nhất Kỳ đẹp lên rất nhiều, có một chút soái khí, một chút trầm ổn của sự trưởng thành. Hình như Viên Nhất Kỳ của nàng đã thay đổi rồi, không còn là cô nhóc hay chọc nàng cười nữa rồi.
" Cái đồ ngốc này, tại sao lại làm tổn thương mình vậy. Chẳng phải lúc trước đã hứa là sẽ chăm sóc tốt bản thân sao? Mà bây giờ em lại nằm ở đây này, còn không thèm tỉnh dậy nói chuyện với chị nữa "
Mặc kệ Thẩm Mộng Dao nói nhiều cỡ nào thì Viên Nhất Kỳ cũng vẫn nằm yên ở đó. Nàng nhìn cô như vậy bất chợt rơi nước mắt, lúc trước còn vui vẻ lượn lờ trước mặt nàng mà bây giờ nằm im một chỗ, không thèm trả lời nàng luôn
" Viên Nhất Kỳ! Em mà có chuyện gì chị phải biết làm sao đây? "
Cuối cùng trước sự nhây lầy của chị bé Viên Nhất Kỳ buộc phải tỉnh, ồn quá sao mà cô có thể ngủ được cơ chứ. Thiệt là!!!!
" Thẩm Mộng Dao! Chị im lặng để em ngủ một chút được không? " Hết cách Viên Nhất Kỳ đành lấy tay chặn miệng nàng lại, ồn quá cô không thể nào ngủ được.
" Em tỉnh rồi! em....em.....hức...hức..." Thẩm Mộng Dao bật dậy ôm chầm lấy cô
" Nào từ từ buông em ra, em thở không được, ngoan buông em ra, nín nào, ngoan " Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng dỗ dành nàng.
Trước sự nhây lầy có tổ chức của Thẩm tổng, Viên Nhất Kỳ đành phải ngồi ngay ngắn trên giường nghe chị bé nói.
"Kỳ Kỳ! Em thật sự muốn quay lại sao?" Thẩm Mộng Dao e dè hỏi cô
" Không có! Bộ em với chị có chia tay hay sao mà quay lại " Viên Nhất Kỳ nhướng mày nói
" Ừm thì....thì.... "
Nhìn sự bối rối của nàng, cô khẽ cười. Chưa kịp để Thẩm Mộng Dao nói Viên Nhất Kỳ đã đặt lên môi của nàng một nụ hôn. Cô nhanh chóng đặt tay lên sau gáy nàng kéo nụ hôn thêm sâu, đến khi thấy nàng gần hết hơi mới buông ra, còn không quên hôn nhẹ vài cái.
Sau nụ hôn cả 2 không nói với nhau câu nào, chỉ nhìn nhau mà cười. Cuối cùng Thẩm Mộng Dao quyết định chiếm luôn giường bệnh của Viên Nhất Kỳ, vùi đầu vào lòng cô mà ngủ ngon lành.
Đến sáng khi bác sĩ vào khám bệnh nàng vẫn chưa chịu tỉnh. Viên Nhất Kỳ chỉ biết cố gắng nhích sang một bên để bác sĩ khám, còn nhẹ nhàng không làm nàng tỉnh giấc.
" Ưm...mấy giờ rồi " Nhìn nàng khi tỉnh ngủ giấc rất đáng yêu, cô không kèm lòng được mà hôn nàng.
" 8h rồi! Bác sĩ cũng đã khám xong hết rồi " Viên Nhất Kỳ thoáng mỉm cười khi thấy biểu cảm hơi ngại ngùng của nàng.
Đối với Viên Nhất Kỳ, gặp được Thẩm Mộng Dao là may mắn cả đời của cô, chắc có lẽ kiếp trước cô đã làm rất nhiều việc tốt nên hiện tại mới có thể được nàng yêu.
" À .... Tiểu Hắc! Chị với Thích Dư Châu không có quan hệ gì hết á. Chị chỉ xem cô ta là em gái thôi. Chị....." Thẩm Mộng Dao e dè giải thích với Viên Nhất Kỳ, nàng rất sợ cô sẽ giận nàng rồi lại chạy đến đâu đó bỏ nàng lại một mình, lúc đó chắc nàng sẽ khóc đến độ không còn nước mắt để khóc luôn cũng hay.
" Thật sao? Sao em nghe đâu 2 người là người yêu của nhau mà. Còn cả cha mẹ chị đồng ý chuyện 2 người quen nhau mà " Viên Nhất Kỳ biết 2 người họ không có gì với nhau, nhưng cô vẫn cứ ghẹo nàng, hôm qua cô cũng ghen lắm chứ bộ.
" Tiểu Hắc! Thật mà... chị với em ấy không có quan hệ gì cả. Em...em...."
Nhìn nàng khó khăn giải thích với cô, gấp đến độ sắp khóc đến nơi rồi. Thấy Thẩm Mộng Dao sắp khóc, Viên Nhất Kỳ mới cười mà dỗ dàng nàng, không chọc ghẹo nàng nữa.
" Thôi em không ghẹo chị nữa, em không có giận, em biết rồi, ngoan không khóc. Chị khóc em buồn đó, ngoan nào..." Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng dỗ dành.
Mặc dù hiện tại cô rất muốn cười vì bộ dạng hiện tại của nàng, vừa khóc vừa nhích vào lòng cô, bộ dạng y như cô gái nhỏ bị ai lấy mất đồ chơi ấy. Nếu hiện tại có nhân viên nào của Thẩm Thị nhìn thấy cảnh này chắc họ sẽ ngất xỉu tại chỗ luôn quá. Bình thường Thẩm Mộng Dao ở công ty được tôn làm băng sơn mỹ nữ, sự lạnh lùng của nàng có thể đông cứng người khác, cho nên ở công ty ai cũng sợ nàng hết.
Vài ngày sau Viên Nhất Kỳ xuất viện, Thẩm Mộng Dao ở bên cạnh sắp xếp đồ đạc cho cô, không để cô đụng vào dù chỉ là một chuyện chút xíu. Lúc Trương Hân cùng Lục Đình đến chỉ thấy cảnh tượng Viên Nhất Kỳ ung dung ngồi ăn trái cây còn Thẩm Mộng Dao thì đang loay hoay dọn đồ.
" Viên Nhất Kỳ ! Em cũng sướng ghê á nha. Em thì ung dung ngồi đây ăn trái cây lại để Dao Dao dọn đồ cho em " Đại ca chọc ghẹo Viên Nhất Kỳ
" Đúng đó! Dao Dao em để cho tên nhóc này làm đi. Xem đi mới ở viện có mấy ngày mà tên nhóc này tròn ra rồi này " Trương Hân cũng hùa theo Đại ca chọc ghẹo cô
" Đó là vì có người chăm sóc đặc biệt! Chứ đâu như 2 người nào đó đến cả ăn cơm cũng phải ăn một mình, còn một người thì đến cả nấu ăn còn không biết " Viên Nhất Kỳ cũng đâu có vừa, câu nói ra chạm đến nổi đau của 2 tên kia. Hứa Dương thì đang bận đi tour nước ngoài, còn Phùng Tân Đoá và Lục Đình thì có biết nấu ăn đâu. Toàn qua nhà Đới Manh hay Tiền Bội Đình và Khổng Tiếu Ngâm ăn ké.
" Em được lắm Viên Nhất Kỳ, uổng công chị cổng em vào viện " Lục Đình cũng tức giận lắm nhưng không thể làm gì tên này được, Trương Hân cũng chỉ có thể đứng một bên lườm cô. Nếu 2 người họ mà làm gì Viên Nhất Kỳ chỉ sợ Thẩm Mộng Dao sẽ ăn thịt 2 người luôn quá.
Nhìn một màn như vậy Thẩm Mộng Dao chỉ biết cười, nàng cũng không nỡ để Viên Nhất Kỳ làm. Nên những việc của cô nàng đều dành làm tất cả, chính vì nguyên nhân đó nên Tưởng Thư Đình luôn bảo chỉ cần cô ở cạnh nàng thì cô mất luôn khả năng tự chăm sóc bản thân.
______________________________________________________________________________
Xin lỗi Thích Dư Châu!!!! Ngàn lần xin tạ lỗi!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip