Chương 1: Định mệnh thức tỉnh

Mở mắt ra lần nữa, tôi không còn là tôi của kiếp trước, một con người bình thường với những lo toan tầm thường. Thay vào đó, tôi là Tô Lạc Linh, thiên kim tiểu thư của Tô gia, một trong tứ đại gia tộc quyền thế nhất Trung Quốc. Ngay từ khoảnh khắc ấy, tôi đã biết mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết, một câu chuyện cẩu huyết điển hình, nơi tôi, Tô Lạc Linh, được định sẵn sẽ là bạch nguyệt quang của nam chính, sau đó chết đi một cách bi thảm ở tuổi hai mươi bảy để thúc đẩy nam chính "hắc hóa" và bắt đầu hành trình báo thù tàn khốc.
Cảm giác đó thật kỳ lạ, như thể một cuộn phim được tua nhanh trong đầu, phác họa rõ ràng từng sự kiện sẽ xảy ra, từng mối quan hệ chồng chéo. Tôi thấy mình sẽ mắc một căn bệnh hiểm nghèo, và dù có cố gắng chạy chữa đến đâu, hay cẩn thận tránh né mọi tai nạn, cái chết vẫn sẽ tìm đến tôi đúng vào cái tuổi định mệnh kia. Ban đầu, là sự hoảng loạn tột cùng. Một con người bình thường sao có thể chấp nhận cái chết đã được lập trình sẵn như vậy? Tôi thử chống đối, thử thay đổi, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng. Dù tôi có làm gì, kết cục vẫn dẫn về một điểm duy nhất: năm 27 tuổi, Tô Lạc Linh sẽ chết.

Sự bất lực không làm tôi gục ngã, ngược lại, nó hun đúc trong tôi một ý chí sắt đá. "Nếu đã phải chết, vậy thì tôi sẽ chết theo cách của tôi!" Tôi nghĩ. Tôi không muốn mình chỉ là một công cụ để thúc đẩy cốt truyện.

Tôi muốn cái chết của mình phải có ý nghĩa, phải mang lại cho tôi một cơ hội khác. Và rồi, khi tôi vừa tròn 14 tuổi, một "hệ thống" xuất hiện. Nó không có hình hài, không có giọng nói, chỉ là những dòng chữ lạnh lẽo hiện lên trong tâm trí tôi, đưa ra một giao kèo: "Nếu ký chủ có thể trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời nam chính, khiến hắn khắc cốt ghi tâm, ngày nào cũng phải nhớ đến ký chủ, tích lũy đủ điểm, ký chủ sẽ được tái sinh. Mọi ký ức về ký chủ trong tâm trí mọi người sẽ bị xóa bỏ, ngoại trừ người thân ruột thịt. Nam chính sẽ không thể phản bội ký chủ."

Đây chính là cơ hội! Tôi không chỉ muốn sống, tôi còn muốn sống lại với một cuộc đời mới, và điều quan trọng hơn cả, tôi muốn tình yêu của mình với Lục Đình Kiêu là thật, và anh mãi mãi không thể quên hay phản bội tôi. Anh, Lục Đình Kiêu, là nam chính của cuốn tiểu thuyết đó. Con trai độc nhất của Lục gia, bạn thân từ thuở bé của tôi. Từ những năm tháng còn ngây thơ chạy nhảy trong khu vườn rộng lớn của hai gia đình, tôi đã biết anh là ai, và cảm xúc của tôi dành cho anh là thật, sâu sắc đến mức không thể phủ nhận.

Lục gia và Tô gia là hai trong số tứ đại gia tộc lớn mạnh nhất Trung Quốc, có lịch sử lâu đời và mối quan hệ thân thiết như keo sơn. Bố mẹ chúng tôi là bạn học cũ, lớn lên cùng nhau, sau này lại trở thành đối tác kinh doanh thân cận. Vì vậy, tôi và Lục Đình Kiêu có thể nói là lớn lên bên nhau, từ nhà trẻ, tiểu học cho đến trung học cơ sở, chúng tôi luôn học cùng lớp, ngồi cùng bàn. Anh, Lục Đình Kiêu, khi còn là một cậu bé, đã toát lên vẻ thông minh vượt trội, trầm ổn hơn bạn bè đồng trang lứa. Anh ít nói, thường xuyên vùi đầu vào sách vở hoặc những bản báo cáo kinh tế phức tạp mà bố anh vẫn thường mang về nhà. Trong mắt mọi người, anh là một thiên tài bẩm sinh, một khối băng lãnh đạm khó gần.
Nhưng trong mắt tôi, anh lại là một cậu bé Lục Đình Kiêu hoàn toàn khác. Anh sẽ dịu dàng kéo ghế cho tôi mỗi khi tôi đến lớp muộn, sẽ chia sẻ chiếc ô duy nhất cho tôi dưới cơn mưa bất chợt, và sẽ lén lút đưa tôi những gói kẹo yêu thích mỗi khi tôi buồn. Khi tôi bị bạn bè trêu chọc vì vẻ ngoài mong manh, anh sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng khiến những kẻ đó im bặt. Với tôi, anh là một cậu bé ngây thơ trong tình yêu, vụng về biểu lộ sự quan tâm nhưng lại chân thành đến tận cùng.

Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên anh nắm tay tôi. Lúc đó, chúng tôi mới học lớp sáu, trời vừa đổ mưa rào, sấm chớp ầm ầm. Tôi sợ hãi nép vào anh, run rẩy. Anh không nói gì, chỉ đơn giản là nắm chặt tay tôi, truyền cho tôi hơi ấm và sự bình yên lạ lùng. Bàn tay anh to lớn, ấm áp, hoàn toàn bao trọn bàn tay nhỏ bé của tôi, xua đi mọi nỗi sợ hãi. Khoảnh khắc đó, tôi biết, tôi đã yêu anh thật lòng, không phải vì nhiệm vụ, mà vì chính con người anh.

Từ đó về sau, mối quan hệ của chúng tôi ngày càng thân thiết. Anh trở thành thế giới của tôi, và tôi, tôi tin rằng mình cũng là cả thế giới của anh. Tôi cố gắng trở thành một đóa "bạch nguyệt quang" hoàn hảo nhất trong tâm trí anh. Tôi học cách làm những món ăn anh thích, tìm hiểu về những cuốn sách anh đọc, và thậm chí là giả vờ yếu đuối một chút để anh có cớ bao bọc, che chở. Anh thì ngày càng biểu lộ sự chiếm hữu rõ ràng hơn. Anh không thích tôi nói chuyện với những bạn nam khác, sẽ cau mày khó chịu nếu tôi cười quá tươi với ai đó ngoài anh. "Lạc Linh là của Lục Đình Kiêu," anh từng nói như vậy khi chúng tôi mới mười sáu tuổi, giọng điệu kiên quyết không thể lay chuyển, khiến tôi vừa buồn cười vừa ấm lòng.

Khi chúng tôi bước vào tuổi mười tám, ngưỡng cửa của sự trưởng thành, tình yêu giữa chúng tôi đã vượt qua giới hạn của tình bạn thuở nhỏ. Lục Đình Kiêu không còn là cậu bé ngây thơ nữa, anh đã trở thành một chàng trai trưởng thành, với vẻ đẹp nam tính cuốn hút và khí chất áp bức của một người thừa kế tài phiệt. Những buổi hẹn hò không còn chỉ là những buổi xem phim hay đi dạo. Chúng tôi bắt đầu có những khoảnh khắc riêng tư hơn, những cái chạm tay lâu hơn, những nụ hôn lướt qua đầy ngượng ngùng nhưng cũng ẩn chứa sự khao khát cháy bỏng.

Tôi biết, nhiệm vụ của tôi đang tiến triển tốt đẹp. Hệ thống thỉnh thoảng sẽ hiện lên những dòng chữ thông báo về điểm số tôi tích lũy được. Mỗi khi nhìn thấy những con số tăng lên, tôi vừa thấy nhẹ nhõm, vừa thấy chua xót. Nhẹ nhõm vì tôi đang đến gần hơn với cơ hội tái sinh, chua xót vì tôi biết, mỗi điểm số đó đều được đổi bằng sự tin tưởng, tình yêu và có thể cả nỗi đau của Lục Đình Kiêu.

Những đêm đầu tiên khi chúng tôi thực sự ở bên nhau, tôi vẫn còn chút e dè. Nhưng Lục Đình Kiêu, dù vẫn còn nét ngây ngô trong tình yêu, lại rất bản năng. Anh học rất nhanh, và dường như anh có một giác quan đặc biệt để nắm bắt được mọi sở thích, mọi điểm yếu của tôi trên giường. Anh sẽ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi, thì thầm những lời yêu ngọt ngào, rồi dần dần, những động chạm của anh trở nên mãnh liệt hơn, đốt cháy mọi giác quan của tôi. Anh không vội vàng, mà chậm rãi khám phá từng tấc da thịt, từng ngóc ngách nhạy cảm nhất trên cơ thể tôi, khiến tôi rùng mình, run rẩy và hoàn toàn chìm đắm trong những cảm xúc mãnh liệt mà anh mang lại.

Tôi còn nhớ rõ, có những đêm, anh sẽ vùi mặt vào hõm cổ tôi, hít hà mùi hương cơ thể tôi như thể anh đang hít thở không khí. Anh sẽ thì thầm: "Lạc Linh, em là của anh. Mãi mãi là của anh." Giọng nói anh trầm khàn, đầy ám ảnh. Những ngón tay anh sẽ lướt nhẹ trên xương sống tôi, rồi từ từ trượt xuống, kích thích những điểm khiến tôi phải khẽ rên lên. Tôi không thể phủ nhận rằng, bản thân tôi cũng bị anh mê hoặc. Sự dịu dàng nhưng cũng đầy chiếm hữu của anh, cách anh khiến tôi hoàn toàn rũ mềm trong vòng tay anh, khiến tôi muốn quên đi mọi thứ, chỉ muốn chìm đắm trong những khoái cảm anh mang lại. "Mềm nhũn cả chân" không chỉ là một cách nói cường điệu, mà là cảm giác thật sự của tôi sau những đêm dài. Cơ thể tôi như hóa thành nước, hoàn toàn không còn sức lực, chỉ biết nép mình vào lòng anh, mặc cho anh ôm chặt.

Điều quan trọng nhất là chúng tôi luôn rất chú ý đến các biện pháp an toàn. Lục Đình Kiêu, dù si mê đến đâu, vẫn luôn tỉnh táo để không khiến tôi mang thai. Đây cũng là một phần trong kế hoạch của tôi. Tôi không muốn có một đứa trẻ phải chịu đựng nỗi đau mất mẹ sớm, hay phải lớn lên mà thiếu vắng ký ức về tôi. Việc chưa có con cũng giúp tôi dễ dàng "biến mất" hơn khi thời điểm đến. Anh không biết rằng, những đêm ân ái nồng nhiệt ấy, không chỉ là tình yêu và sự ham muốn thuần túy, mà còn là cách tôi "khắc cốt ghi tâm" hình bóng mình vào anh, để khi tôi chết đi, anh sẽ nhớ đến tôi bằng cả lý trí lẫn bản năng, bằng cả sự khao khát thể xác lẫn tình yêu cháy bỏng. Anh sẽ không thể tìm thấy ai khác có thể khiến anh cảm thấy như vậy.

Những năm tháng đó trôi qua như một giấc mơ, vừa nồng nhiệt, vừa đau đớn. Tôi yêu Lục Đình Kiêu, yêu anh bằng tất cả trái tim mình. Nhưng tôi cũng mang trong mình gánh nặng của định mệnh, của nhiệm vụ. Tôi biết, cái ngày định mệnh ấy đang đến rất gần. Ngày tôi phải chết, và ngày Lục Đình Kiêu của tôi sẽ biến thành một con quỷ. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi đã tìm kiếm một "nữ phản diện" phù hợp, một người sẽ được tôi "gài bẫy" để trở thành hung thủ, là kẻ châm ngòi cho sự điên loạn của anh. Tôi đã tính toán tất cả, để cái chết của tôi là một màn kịch hoàn hảo, một vở bi kịch cần thiết để tôi có thể tái sinh.

Mỗi khi nhìn Lục Đình Kiêu ngủ say bên cạnh, khuôn mặt anh vẫn còn nét ngây thơ của một chàng trai đang yêu say đắm, tôi lại thấy trái tim mình thắt lại. Tôi biết mình đang làm gì với anh, nhưng tôi không hối hận. Bởi vì, đó là con đường duy nhất để tôi có thể trở về bên anh một lần nữa, để chúng tôi có một tương lai thật sự, vượt lên trên định mệnh nghiệt ngã của cuốn tiểu thuyết. Anh sẽ đi qua nỗi đau tột cùng, sẽ trở thành một con quỷ tàn độc, nhưng rồi, tôi sẽ trở lại, và chúng ta sẽ lại cùng nhau viết nên một câu chuyện khác, một cái kết mà định mệnh không thể nào dự đoán được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #18