Ta lần đầu gặp mặt chính diện Ciel
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc...
Có tiếng vó ngựa vang lên đều đều, lồng sắc vẻ như rung lắc dữ dội. Trong lồng đó có ít nhiều cỡ 7, 8 đứa trẻ, kể cả cô. Đương vẫn phán một câu trong đầu cùng bản mặt đen kịt.
Cái tình thế quái đản gì đây a????
- Ừm, xin lỗi nhưng...cậu không sao chứ?- Ciel kéo nhẹ vạt áo khiến tôi bắt đầu chú ý, ừm, xem nào, cặp mắt xanh sẫm đồng màu với màu tóc, khuôn mặt bầu bĩnh đúng chất thụ ra, kèm theo chiếc áo sơ mi bẩn bụi để lộ thân hình mảnh khảnh.
Đúng, chính xác là Ciel, không thể nhầm lẫn được.
-Thay vì lo cho tôi thì nên lo cho cậu trước đi, Ciel.- Cô lạnh nhạt gạt tay cậu ra, mắt lia ra chỗ khác ra vẻ không quan tâm, gì chứ cô cũng rành bộ truyện này lắm a. Nếu như nhớ không nhầm thì đây là khúc mà Ciel bị bọn quý tộc bắt.
-Quý tộc...sao?
" Cút đi, đồ vô sỉ như mày!!! Mày không có tư cách nói chị mày như thế!!!"
-...
-Ừm, cậu ổn chứ?
-...không biết...- Cô ậm ừ cho qua như thế, mắt vẫn không thèm nhìn cậu lấy một cái.
Cuộc sống của cô, bắt đầu từ cái ngày ấy, ngày mà cô bị chị gái sát hại.
Mi dài cụp xuống, bất giác cả cơ thể run lên. Ha, quả là, mình vì xui xẻo mới phải sống trong cái gia tộc đó. Vận chó chết.
Soạt.
Cô quay mặt qua thì cảm nhận một cơ thể nhỏ nhắn đang ôm lấy mình, đầu người đó áp lên đầu cô.
-M...mặc dù tớ không biết trong quá khứ cậu đã xảy ra chuyện gì nhưng...t...tớ sẽ giúp cậu!
-...-Cô ngước mắt nhìn Ciel, chẳng nói lấy một lời, thứ lọt vào tai cậu chỉ là tiếng vó ngựa và tiếng sỏi đá. Cô trông cái vẻ mặt kiên định của cậu mà cũng mém cười, tên nhóc này...
-...Ờ, tùy cậu vậy...
-Th...thật sao? Tuyệt quá! Vậy chúng ta từ nay trở thành bạn nhé!
-Bạn?
-Ừm, bạn bè ấy, được chứ?
-...- Cậu nhìn cô bằng đôi mắt mong chờ, bàn tay đầy vết xước vẫn ở yên đó chờ đợi.
- Cứ vậy đi.-Cô bắt tay cậu, ánh mắt dịu dàng hơn ban nãy.-Tôi tên Kirai, từ giờ giúp đỡ nhau nhé?
-Đ...được!
Cô mỉm cười, trông thấy Ciel trong quá khứ của cậu hoạt bát hơn hẳn, cơ mà sẽ không lâu sau tên kia cũng sẽ tới đón...
Ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, vô thức không để ý những người xung quanh đang chỉ trỏ bàn tán, khẽ nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Cô tên Kirai Yatsuki, 10t, nếu như tính là hiện tại, cô hơn Ciel cỡ 2 tuổi hay sao ấy.
Là một tiểu thư trong một gia tộc danh giá, song lại bị đối xử chẳng khác gì chó ghẻ.
Kẻ khinh miệt, người cười chê, cô vốn dĩ đã quá quen rồi. Cô ước mình có thể là một người bình thường như bao người khác, ước ao có được hạnh phúc của cha mẹ.
Kết quả, vào cái đêm định mệnh ấy, năm cô tròn 11t. Cô bị ám sát, trước khi chết vẫn còn nhìn thấy rõ kẻ đó mỉm cười ranh ma. Sau đó...
Cô gặp được, một trong những con quỷ mà cô từng triệu hồi lên để trò chuyện vào những buổi tối. Nó đã hồi sinh cô,...tại nơi này...
SẦM!!!!
Cô giật mình tỉnh mộng, trông thấy một gã béo ú mở lồng cùng bộ dạng hách dịch bước vào.
-Nào, đến giờ rồi nhỉ?
Gã cười khanh khách như kẻ điên, liền nhìn một lượt từng đứa trẻ đang co rúm trong lồng, cô cố giấu mặt đi, không, nói đúng hơn là giấu con mắt 2 màu của cô đi để tránh bị để ý, cứ thế giả vờ nhắm mắt lại.
Thật may, là gã không để ý cô...
Nhưng...
-Ôi cha, thằng bé này trông được đấy, cút ra, bọn tao sẽ biến mày thành một vật hiến tế hoàn hảo.
-Kh...không! Buông tôi ra! Ông mau buông tôi ra!!!
-Thằng nhóc này, mày còn nhây ở đó, đi ra đây với tao!!!
...không như cô, Ciel lại lọt vào mắt xanh của gã.
Từng tiếng la hét của cậu, cùng cái giọng chua chua hách dịch đúng chuẩn quý tộc của gã đều lọt vào tai cô. Khó chịu à nha. Cô khẽ nhíu mày khó chịu. TÍnh ngồi im một chỗ mặc kệ thì...
CHÁT!!!!
-Thằng chó, mày dám cắn tao!!!!- Gã tát một phát thẳng vào mặt Ciel khiến cậu choáng váng ngã xuống nền đất bụi bặm. Gã dơ cây gậy lên toan đánh cậu.-Đi chết đi thăng2 lỏi, tao cho mày làm vật hiến tế là vinh hạnh lắm rồi, vậy mà mày, VẬY MÀ MÀY DÁM___
Vútttt!!!!!
Bộp!
Gã kinh ngạc, cậu cũng kinh ngạc. Cô giữ chặt lấy cổ tay gã, dùng lực vật gã xuống đất tạo nên một tiếng giống như tiếng cành cây gãy nhỏ.
Crắc!
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!- Gã rống lên đau đớn, chửi gì thì chửi chứ đánh Ciel là cô khó mà chấp nhận được. Cũng không thể trách, dẫu gì thời đại này vẫn còn tồn tại vấn nạn bạo hành trẻ em. Gã cố gắng ngồi dậy, nhưng càng cố gắng thì dường như cái tiếng crắc ban nãy nó ngày một to hơn. Gã gào thét, la lối đến trào nước mắt nước mũi, có 2, 3 tên hầu chạy lại đỡ hắn dậy, một tên lao về phía cô định giơ roi đánh.
-Con khốn, sao mày dám___
Chát!!!
Cô dùng tay túm chặt cây roi da của tên đó, tay bắt đầu rỉ máu. Nhướng mày nhìn gã, tôi chỉ hừ lạnh một cái và tặng gã một cái nhìn sắc lẻm.
-Dám?
-M...mày___
Buông cây roi da ra, cô chỉ nhìn hắn tức ói máu mà buông miệng chửi thề, chỉ quay gót đi về góc tối của chiếc lồng rồi ngồi đó. Một lát sau, cô nghe thấy tiếng gã thì thầm gì đó với tên quý tộc kia, chẳng hiểu gã nói cái gì mà lão ta nhoẻn miệng nở một nụ cười rộng ngoác khiến cô thấy mà kinh. Sau lão lấy gậy chống rồi cố gắng tiến lại gần cô, ngón trỏ chỉ thẳng vào và dùng cái giọng ngông cuồng nói lớn.
-Mày, tao sẽ biến mày thành vật hiến tế cho đêm mai! Nhớ đấy!
...
Clgt?
Một lát sau, thấy lão bỏ đi cùng thuộc hạ, cô gục mặt xuống mà khóc không ra tiếng. Mẹ nó ơi, tính giỡn mặt với con à????
-K...Kirai, tay cậu???
-Ờ, không sao, bị thương chút thôi.-Cô giựt tay ra khỏi bàn tay của Ciel rồi xé vạt áo sơ mi gần cuối kia băng vết thương lại. Xong thì quay sang tính hỏi thăm thì lại thấy cậu cúi gằm mặt.
-Tớ...thật vô dụng...chẳng thể bảo vệ nổi cậu...
Cô im lặng, trông thấy nước mắt cậu tuôn ra không ngừng, làm tâm trí tuôn ra một mảng kí ức nhỏ.
" Kirai...mẹ xin lỗi...vì đã không thể bảo vệ con..."
-Không sao đâu, cậu ổn là được.
-T...tớ nhất định sẽ không để cậu trở thành vật hiến tế!
-Kệ đi, chuyện cũng đã lỡ rồi.-Kirai ngồi dậy, liền đưa tay ra và nở một nụ cười ấm áp.- Dù sao chúng ta cũng là bạn, và bạn thì phải giúp đỡ lẫn nhau mà nhỉ, Ciel?
-A...đúng! Vì tụi mình là bạn bè mà!- Ciel đỏ mặt nắm lấy tay cô, có thể cảm nhận được hơi ấm ít ỏi từ bàn tay cậu.
Nói sao thì, chết trên bàn mổ à? Mơ mới có chuyện đó xảy ra.
Vì sao ư?
Cô nhìn lũ quý tộc đang cười nói vui vẻ, mắt khẽ nhíu lại khó chịu, sau lại nhếch môi cười.
Vì cô bất tử, cô không thể chết một cách dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip