[Chương 7] Tình Nhân: Say.
Chương 7: Say.
Hyukjae cảm thấy người đàn ông trước mặt mình chính là phiên bản về già của Donghae. Cậu nhìn hắn đứng cạnh ông ta, động tác nhấc tay nhấc chân đều giống nhau y hệt. Đến cả cái nhíu mày cũng như từ một khuôn mà ra, không hiểu sao lại thấy buồn cười.
"Em cười cái gì?" Donghae nhân lúc không ai chú ý, ghé đến thấp giọng hỏi.
"Tôi có cười sao?" Hyukjae giật mình, ho khan.
"Cười đẹp lắm" Donghae khen một tiếng liền đứng thẳng người, ánh mắt nhìn nơi khác như thể không quan tâm bên này.
Hyukjae tròn mắt nhìn hắn, sau đó rủ mắt, khóe môi bất chợt lại cong lên không kìm được.
Ban nãy bọn họ đỡ hai lão nhân gia đi vào sảnh liền được người làm đón lấy, Donghae bị cha hắn gọi đến, dĩ nhiên Hyukjae cũng phải đi theo sau. Donghae giới thiệu cậu là bạn của hắn, cũng không nói rõ cậu thuộc gia đình nào. Cha hắn không quá để ý, chỉ gật đầu coi như đã biết còn mẹ hắn thì vẫn như cũ, bày ra vẻ thanh tao không quan tâm bọn họ nói chuyện.
Donghae kêu Hyukjae đi sát hắn cho nên cậu không dám rời nửa bước. Trong lúc cậu nhìn xung quanh, vô tình ánh mắt chạm phải cha mẹ cùng em gái mình. Bọn họ phía bên đó bị khuất không thể nhìn rõ cậu nhưng cậu đứng ở đây lại nhìn rõ bọn họ mồn một.
Dạo gần đây sống quá nhàn nhã, Hyukjae đã quên mất hiện tại mình là danh phận gì. Việc liên hôn hẳn là cha mẹ Donghae chưa biết gì, vậy nên mới mời gia đình Hyukjae đến đây, chắc hẳn muốn gắn kết cho hai người trẻ tuổi. Hyukjae nhìn một lúc thì dời ánh mắt, quay đầu nhìn Donghae đang cúi đầu sửa cổ tay.
"Em thấy rồi hả?" Donghae vẫn chuyên chú vào chiếc măng-sét đính đá, như có như không hỏi.
"Đáng ra tôi không nên đến" Hyukjae thở dài.
"Đừng nghĩ nhiều, theo sát tôi" Donghae hạ cánh tay, lén lút kéo cậu đến gần hơn.
Trong lúc bọn họ câu qua câu lại thì cũng đã đến giờ làm lễ. Ánh đèn dần được tắt hết, chỉ còn lại ánh nến từ chiếc bánh mừng thọ đặt trước mặt. Hyukjae vô thức nắm lấy vạt áo Donghae, đứng sau lưng hắn không dám nhúc nhích.
Đột nhiên một ánh đèn chiếu tới, rọi thẳng đến chỗ bọn họ. Donghae bước lùi ra sau, đem Hyukjae đẩy ra khỏi vùng sáng, hành động của hắn nhanh đến nỗi trong chớp mắt Hyukjae đã đứng ở một góc không ai chú ý đến. Cậu đứng ở góc khuất, bàn tay vốn nắm vạt áo hắn đã buông ra, trong lòng trống rỗng.
Cha Donghae bước lên trước một chút, đứng dưới ánh đèn, thay mặt ông nội hắn nói mấy câu, sau đó ông nội hắn cũng nói mấy câu, xung quanh liền vang lên tiếng chúc tụng. Sau khi ông nội hắn thổi xong mấy cây nến thì nói thêm vài câu xả giao với khách quan, xong thì rời đi cùng sự trợ giúp của người làm.
Donghae cũng muốn đi theo nhưng hắn biết mình không thể, lúc đèn bật sáng, mọi người cũng đã tản ra bắt đầu bữa tiệc. Hyukjae vẫn đứng im một chỗ, dường như không khí náo nhiệt xung quanh chẳng ảnh hưởng gì đến cậu. Cả người Hyukjae tản ra một sự bình dị nhưng không tầm thường, vì vậy người khác tò mò cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn cậu.
Donghae phát hiện ra, lúc ở cạnh hắn Hyukjae sẽ khác hẳn bây giờ. Khi ở với hắn, Hyukjae như một chú mèo ngoan quấn chủ nhân, cái gì cũng đặc biệt nghe lời. Thế nhưng hiện tại, cậu tuy mặc một bộ Âu phục đơn giản, đứng tựa vào mép bàn, ấy vậy mà đầu vẫn ngẩng lên, ánh mắt toát ra sự kiêu ngạo hiếm có.
Sự kiêu ngạo làm Donghae say mê trong phút chốc.
"Đãi khách thì đãi cho trọn, mau đưa bạn con đi ăn tối đi, lát nữa cùng ta đi tiếp rượu sau" Cha Donghae dặn dò hắn.
"Vâng" Donghae gật đầu, xoay người đi về phía Hyukjae.
Hyukjae đứng một mình thật nhàm chán. Cậu thật sự không hợp với những nơi tiệc tùng thế này, tay chân cứ lóng ngóng nên đành đứng im. Có người đi ngang qua sẽ nhìn cậu một cái, Hyukjae chỉ có thể bày ra vẻ mặt cậu cho là lạnh lùng nhất. Không ngờ qua mắt Donghae lại thành một bộ mặt kiêu ngạo.
"Em đứng đây hít khí trời để no bụng sao? Mau đi ăn" Donghae đứng trước mặt cậu, che đi ánh đèn chiếu đến, cũng che đi tầm mắt người ngoài.
"Ban nãy... cảm ơn chú" Hyukjae đứng thẳng người, nói.
"Em không thích bọn họ, tôi cũng không" Donghae thẳng thắn trả lời, kéo cậu đi lấy đồ ăn.
Lăn qua lăn lại cả tối cũng đói bụng rồi, Hyukjae không nghĩ nhiều, cầm đĩa rỗng đi theo Donghae chọn thức ăn. Sảnh nhà Donghae không rộng cũng không hẹp, vừa đủ chứa gần 100 vị khách với mọi kiểu dáng, độ tuổi. Xen lẫn giữa mùi thức ăn vẫn có mùi son phấn cùng nước hoa, Hyukjae khịt khịt mũi, hắt hơi một cái.
"Cảm rồi?" Donghae quay đầu nhìn cậu.
"Không có, mùi nồng quá" Hyukjae quệt mũi, giọng nghèn nghẹt nói.
Donghae thật muốn xoa tóc Hyukjae, muốn dùng hai tay nhéo lấy má của cậu nhưng tình hình hiện tại quá bất lợi, hắn đột nhiên cảm thấy buồn bực. Hai người bọn họ chọn xong thức ăn thì đi tìm một bàn trong góc khuất, bắt đầu thưởng thức bữa tối cùng nhau.
Nói là góc khuất nhưng cũng chỉ có hạn. Trong lúc ăn vẫn có người đến đây chào hỏi, Donghae không thể không tiếp bọn họ, vậy nên qua ba mươi phút cũng chẳng ăn được mấy. Hyukjae nhìn hắn đang cùng một người đàn ông trung niên nói về mấy thứ cao siêu nào đó, cậu im lặng cúi đầu bóc vỏ tôm, sau đó đặt sang đĩa của Donghae.
"Đây là...?" Vị kia thấy Hyukjae chăm sóc Donghae, có ý tò mò hỏi.
"Bạn tôi" Donghae liếc mắt nhìn Hyukjae, đáp.
"Chẳng hay là vị thiếu gia của nhà nào? Thật đẹp trai" Phu nhân của vị kia cười nói.
Donghae không đáp lời, chớp mắt đổi chủ đề. Hai người kia cũng hiểu ý không tiếp tục tò mò về Hyukjae nữa, nói thêm vài câu liền đi. Hyukjae vừa bóc xong một con tôm khác, định đặt xuống đĩa của Donghae thì cổ tay bị tóm lấy. Hắn đưa tay cậu lên miệng, con tôm vừa khéo lọt vào trong, ngón tay của cậu chạm nhẹ vào đầu lưỡi hắn, tê rần.
"Chú" Hyukjae rụt tay về, kêu lên.
"Làm sao?" Donghae cong khóe môi, nhai tôm vui vẻ hỏi.
"Người khác nhìn thấy đó" Hyukjae đỏ mặt.
"..." Donghae nuốt xuống miếng tôm ngon ngọt, lại nhấp một ít rượu, sau đó nghiêng người sang thổi khí vào tai Hyukjae "Em thật đáng yêu".
Hyukjae triệt để bị đốt thành một đốm lửa đỏ rực. Cậu cúi đầu ăn salad, không muốn tiếp tục nói chuyện với cái người này nữa. Donghae ăn hai ba miếng nữa thì ngừng, tựa vào lưng ghế nhấm nháp ly rượu trên tay. Hắn nhìn ly nước trái cây bên cạnh Hyukjae, suy nghĩ một chút liền nghiêng người đến cầm lên.
Cậu ngẩng đầu lên, quay sang nhìn người nào đó đang cầm ly nước trái cây của mình, muốn cướp lại cũng chẳng kịp nữa.
"Thật ngon" Donghae uống một ngụm rồi trả cái ly lại, sảng khoái nói.
"Rượu thì sao?" Hyukjae nhìn ly rượu đầy mùi cồn, nhỏ giọng.
"Em muốn thử không?" Donghae đưa ly rượu về phía cậu.
Hyukjae chùi chùi tay vào khăn giấy, cẩn thận bưng ly rượu đến. Đưa mũi ngửi thử, Hyukjae cau mày vì mũi cồn xộc thẳng vào mũi. Cậu nghiêng ly nhấp một ít, vị chát va vào đầu lưỡi càng khiến cậu thêm khó chịu. Donghae trông vẻ mặt nhăn nhó của cậu thì không nhịn được cười rộ lên làm.
Cậu bị hắn đùa giỡn, xấu hổ nóng bừng mặt. Hyukjae đem chiếc bánh ngọt ban nãy mình lấy được đến trước mặt, cắm cúi ăn để xua tan đi vị chan chát của rượu.
Ngồi một lúc thì Donghae bị gọi đi, hắn dặn cậu ngồi im ở đó, còn bảo với mấy người làm là chú ý phía bên này một chút, có gì phải gọi hắn ngay. Nói xong thì Donghae cầm theo ly rượu rời đi, giúp cha hắn tiếp chuyện cũng như đỡ rượu của đối tác.
Donghae vừa đi, Hyukjae liền quay lại trạng thái không vui không buồn. Cậu ngồi uống nước trái cây, thưởng thức tiếng nhạc du dương xen lẫn những tiếng trò chuyện rì rào.
"Wow, anh mà cũng được đến đây sao?".
Một giọng nói của nữ sinh vang lên, Hyukjae ngẩng đầu, nhìn thấy Shihye mặc một bộ váy trắng thiết kế tinh tế, tay cầm theo ly rượu, trang sức lấp lánh chói mắt. Cô nàng đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn lại cậu, khóe môi cong lên như giễu cợt Hyukjae.
"Shihye, em không cùng ba và dì đi giao thiệp sao?" Hyukjae không muốn tiếp tục nhìn cô, quay đầu đi hỏi.
"Ba mẹ đang nói chuyện về công ty, tôi không cần xen vào, thấy anh ở đây thì đến chào hỏi thôi" Shihye ngồi xuống chỗ Donghae vừa rời đi, Hyukjae chán ghét nhíu mày, nhích xa ra một chút.
"Em muốn gì?" Cậu hỏi.
"Có vẻ dạo này anh sống tốt quá nhỉ? Không liên lạc với gia đình luôn cơ mà! Thế nào? Cảm giác được bao nuôi có thích không?" Shihye mỉa mai nói.
"Đừng nói bậy!" Hyukjae quát khẽ.
"Thật giỏi! Mới hơn một tháng mà đã biết quát tôi rồi, hay thật đấy" Shihye khinh khỉnh đáp lại cậu.
"Rốt cuộc em muốn nói gì?" Hyukjae cau mày, cậu thật muốn đi tìm Donghae.
"Anh biết không?" Shihye hơi nghiêng người, thấp giọng nói "Anh chỉ là vật thay thế thôi, thật ra Lee Donghae vẫn luôn thích tôi" Nói rồi cô lại nhìn bộ váy trên người mình "Bộ váy này là thiết kế riêng, là chính tay trợ lý của Donghae gửi cho tôi đó, anh nói xem có phải anh ta rất yêu tôi hay không?".
Hyukjae đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Những món ăn ngon, những tiếng nhạc hay, những con người sang trọng, mọi thứ xung quanh thật sự quá vô vị. Cậu không muốn tiếp tục nghe Shihye nói về việc liên hôn, càng không muốn tên của Donghae được phát ra từ miệng của cô nàng.
Cậu đứng bật dậy, dứt khoát đến nỗi Shihye cũng giật mình.
"Anh muốn làm gì?" Shihye cũng đứng dậy, trừng mắt hỏi.
"Em tốt nhất nên cẩn trọng một chút, đừng gây chuyện nữa" Hyukjae bỏ lại một câu, lách qua người Shihye bỏ đi.
Shihye lần đầu tiên bị anh trai cùng cha khác mẹ coi thường như vậy, cô nàng cảm thấy vô cùng tức giận. Cô vốn là một tiểu thư, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, ai cũng yêu thương, chiều chuộng cô. Trước đây người anh trai kia vẫn luôn nhún nhường cô, hiện tại lại dám giận dữ với cô.
"Để rồi xem" Shihye nghiến răng nói.
Hyukjae rời khỏi chỗ của Shihye, chân rảo nhanh qua đám người đang trò chuyện rôm rả, đi thẳng về phía cửa sau. Cửa đóng lại rồi cậu mới tựa lưng vào tường, hơi thở gấp gáp. Trái tim trong ngực đập vừa nhanh vừa mạnh, cổ họng cũng trở nên khô ran. Hyukjae hít sâu thở mạnh mấy lần mới bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên cậu phản kháng lại em gái của mình, cũng là lần đầu tiên quát mắng ai đó. Cậu hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi. Hyukjae xoa xoa ngực, sau khi bình ổn lại thì không muốn trở vào trong nữa. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không trăng không sao, âm u cứ như tâm trạng cậu hiện tại vậy.
"Anh chỉ là vật thay thế thôi".
Hyukjae nhắm chặt mắt, kí ức méo mó cứ như từng lớp vỏ hành, càng bóc càng đau, càng muốn khóc. Cảm giác thoải mái, vui vẻ ban nãy bỗng chốc tan biến. Cả người như mất hết sức sống, Hyukjae trượt lưng men theo tường, ngồi bệt xuống nền, ụp mặt vào đầu gối, tiếng thở dài càng thêm nặng nề.
...
Donghae giúp cha hắn tiếp hết người này đến người khác, chủ yếu là nói về mấy dự án sắp tới của bọn họ. Đi một vòng, cuối cùng cũng dừng lại ở gia đình Tổng giám đốc Lee của công ty X, Donghae nhìn thiếu nữ mặc bộ váy được thiết kế riêng kia, không giấu được vẻ chán ghét trong mắt.
Hyukjae của hắn đẹp mắt hơn nhiều.
Lần trước Donghae đến xem mắt, cô nàng này không nhìn hắn một cái đã chạy biến lên tầng, xem người khách là hắn chẳng ra gì, Donghae vẫn luôn giữ ấn tượng xấu từ lúc đó. Bây giờ cô ta đưa ánh mắt sáng long lanh kia nhìn hắn cười thẹn thùng, Donghae càng cảm thấy cô nàng này là đang ủ mưu.
"Chào chủ tịch Lee, rất hân hạnh khi được ông mời đến dự buổi tiệc này" Cha Hyukjae đưa tay ra.
"Hân hạnh, hân hạnh, dù sao sắp tới chúng ta cũng sẽ là người một nhà mà" Cha Donghae sảng khoái nói, dường như men rượu cũng giúp ông thả lỏng hơn.
"Không dám, hiện tại con gái tôi còn nhỏ, cho nên tôi đã..." Cha Hyukjae định nói về chuyện kia.
"Cho nên phải đợi thêm vài năm ạ" Shihye vội vã ngắt lời.
Cô nàng vừa dứt câu thì Donghae liền cau mày. Không phải lần trước còn tỏ vẻ đỏng đảnh hay sao, tại sao bây giờ lại tỏ ra mình rất hứng thú trong việc liên hôn?
"Haha, được được, chờ vài năm nữa" Cha Donghae cười lớn.
Sau đó bọn họ không nhắc lại chủ đề này nữa. Shihye đứng cạnh mẹ mình nhưng mắt cứ lén lút nhìn sang bên này. Lần trước vì không muốn dính đến việc kết hôn, cô đã trốn lên phòng lúc Donghae đến. Hôm nay đứng tại đây, dưới ánh đèn sáng choang này, nhan sắc của hắn rõ ràng đã hớp hồn cô.
Hôm nay hắn bận một bộ Âu phục, tóc được vuốt gọn gàng. Trải qua bao năm trên thương trường rèn luyện cho hắn một phong thái trầm tĩnh, hơi thở nam tính, mạnh mẽ, đôi môi mỏng hơi mím. Vẻ ngoài như thể không cho ai đến gần, thế nhưng khi nói chuyện lại rất lịch sự, ôn nhu.
Shihye thầm suy tính, về nhà nói với cha một tiếng, đem hôn sự kia giao lại cho mình. Dù sao Hyukjae cũng là con trai, kết hôn đã không thể bàn tới, càng không nói về chuyện sinh con đẻ cái về sau.
Donghae đứng ở nơi này càng lâu thì sẽ càng muốn nôn vì sự giả tạo của những con người trước mặt. Cha hắn lại không cho hắn đi, còn muốn hắn tiếp đãi Shihye. Cũng may cô nàng vì muốn giữ hình tượng ngây thơ, cho nên đã từ chối. Hắn thở phào trong lòng, kiên nhẫn đứng thêm một lúc.
Nói thêm mấy câu thì tiệc cũng đã tàn. Nhiều người qua đây chào hỏi cha hắn trước khi ra về, Donghae nhân lúc đó lách người, tách ra khỏi đám đông đi tìm Hyukjae.
Khách đang lục tục ra về nên xung quanh đều có chút hỗn loạn. Donghae đi ngược dòng người, gặp ai cũng phải đứng lại chào hỏi mấy câu, lúc trở về được chỗ bọn họ ngồi ăn thì mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, cũng chẳng còn bóng dáng Hyukjae đâu.
"Người ngồi ở đây đâu rồi?" Donghae tóm lấy một người làm đang đi ngang, vì đang nóng nảy nên hơi to tiếng.
"Tôi... tôi không biết" Người làm kia sợ hãi nhìn hắn, run rẩy nói.
"Chết tiệt" Donghae nghiến răng, xua tay ý bảo cô mau đi dọn dẹp.
Hyukjae chắc chắn không thể đi đâu xa cả nhưng cậu không có điện thoại trong người, muốn tìm cậu thật nhanh cũng là một vấn đề không nhỏ. Donghae đi loanh quanh gần chỗ đó tìm một chút, cuối cùng ở chỗ quầy bar nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế cao trước quầy.
Hắn xoay người đi nhanh đến, lúc tới còn thấy bartender đang lóng ngóng tay chân mà ngăn cản Hyukjae uống rượu. Tim hắn nảy lên một cái, đi tới đoạt lấy ly rượu từ tay Hyukjae đặt ra xa. Bartender thấy hắn liền nhận ra đây là con trai của chủ nhà, gã nói mấy câu với hắn, tường thuật lại một chút.
"Em ấy uống bao nhiêu ly rồi?" Donghae vẫn nhìn Hyukjae đang nằm trên quầy, lạnh giọng hỏi.
"Bảy, tám ly gì đó" Bartender lẩm nhẩm tính.
"Được rồi, cậu thu xếp đồ đạc tiếp đi" Donghae xua tay.
Bartender gật đầu, tiếp tục thu dọn rượu của mình. Quầy bar này chỉ là quầy bar gia đình của nhà Donghae, có tiệc tùng thì sẽ mời người đến pha rượu đãi khách, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Donghae ngồi trên ghế cao, chống cằm nhìn Hyukjae nằm trên quầy rượu, mơ màng lầm bầm mấy câu vô nghĩa. Hắn nóng ruột đi tìm cậu khắp nơi, sợ cậu chạy lạc gặp chuyện, còn không tiễn khách giúp cha hắn được, ấy vậy mà cậu lại ngồi đây uống rượu, còn uống đến say mèm.
Phải phạt!
"Hyukjae" Donghae lên tiếng gọi.
"..." Hyukjae chép miệng, ngủ say rồi.
"Lee Hyukjae, em dậy cho tôi" Donghae đưa tay búng trán cậu.
"..." Cậu vẫn không có phản ứng.
"Con mèo lười này" Hắn vừa buồn cười vừa bực, lấy điện thoại gọi cho tài xế.
Cha mẹ hắn tiễn khách về hết cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Donghae định đi chào hỏi ông bà nội nhưng nhìn đồng hồ thì thấy đã trễ, hắn lại thở hắt một hơi. Hyukjae ngủ nên thân nhiệt giảm, bị điều hòa thổi vào thì co người run run. Donghae nhướn mày, đem áo khoác trên người cởi ra, đắp lên cho cậu.
Lát sau xe tới, hắn nghĩ cũng không thèm nghĩ, cúi người bế cậu lên đem ra xe. Hắn leo lên thì xe cũng rời khỏi nhà lớn, hướng thẳng về căn biệt thự của hắn. Donghae để Hyukjae tựa vào người mình, chỉnh lại áo khoác cho cậu. Loay hoay một lúc cả người hắn cũng nóng lên, trán toát một tầng mồ hôi mỏng.
"Sáng mai không mắng chết em thì tôi là con heo" Donghae nghiến răng, nhéo cái má đỏ bừng của Hyukjae.
"Chú..." Trong cơn say, Hyukjae lè nhè gọi một tiếng.
"Tôi đây" Hắn thở dài, nhỏ giọng đáp.
"Tôi không phải... hức... người thay thế..." Hyukjae nấc một cái, giọng nhỏ như muỗi.
Donghae cau chặt mày, không hiểu sao Hyukjae lại nói như vậy. Hắn ôm chặt lấy cậu, Hyukjae cũng tựa vào hắn cọ cọ một lúc thì lại ngủ vùi. Tiếng thở khò khè cùng mùi rượu tản ra trong không gian chật hẹp khiến Donghae càng thêm bức bối.
"Tôi sẽ không để ai thay thế em, càng không để em phải thay thế bất cứ ai".
Hết chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip