Thời gian của những nụ cười

Ngày 25 tháng 12 năm 2012

Hắn tan làm rồi phóng xe đến đại học Yesin. Hắn bước ra từ chiếc siêu xe màu đỏ với chiếc áo sơ mi trắng sọc đi cùng với cà vạt màu xanh da trời đợi cậu. Những cô gái nhận ra hắn thì thầm to nhỏ, có người thì đến gần hắn để làm quen gây sự chú ý. Hắn thân thiện với mọi người, vui vẻ trò chuyện với các sinh viên, còn chụp cả hình chung. Rồi một cánh tay kéo hắn ra khỏi đám sinh viên đó, mở cửa ngồi vào xe. Hắn biết đó là cậu nên nhanh chóng chào sinh viên rồi lái xe đi. Hắn lén nhìn cậu, cậu đang quay mặt ra cửa sổ, trông như đang dỗi hắn. Hắn có chọc ghẹo thế nào thì cậu cũng im lặng không nói gì hết.

"HaHa à? Em sao thế? Mệt ở đâu à?" hắn đậu xe, ngây ngô hỏi với vẻ mặt không biết gì.

"Em khoẻ lắm." Cậu trả lời cụt ngủn.

"Sao em lại không nói chuyện với anh?"

"Không phải anh bận nói chuyện với nhiều người quá à. Nói chuyện với em làm gì nữa." cậu chề môi.

"Em đang ghen à?" hắn cười tinh quái.

"Yah, ai mà thèm chứ. Sao em phải ghen chứ? Có ma mới thèm anh." cậu phồng má.

"Ừ ừ...không ai thèm đâu nên đừng có sợ. Anh chỉ theo em thôi!" hắn hạ ghế cậu xuống thấp, chòm người đè cậu ra hôn ngấu nghiến. Hắn mút lấy môi dưới của cậu rồi nhìn gương mặt đáng yêu của cậu. "Em đáng yêu lắm Dong Hoon à!" giọng nói của hắn làm má cậu đỏ hết cả lên, tim đập mạnh đến nổi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Hyung, em đói!" cậu lí nhí.

"Ừ mình đi ăn." Hắn vui vẻ chở cậu đến quán ăn đã đặt trước.

Hôm nay hắn rất vui vì cậu đã ghen tuông vì hắn. Hắn thật sự thích thú về việc ấy và miệng không ngừng cười. Hắn chở cậu đi mua chút đồ làm quà giáng sinh rồi đến công viên đi dạo. Tuyết rơi nhiều và lạnh nhưng trái tim hắn đang rất ấm áp. Hắn để cậu ngồi ở ghế rồi chạy đi mua cafe.

Hắn nhìn cậu ở bên kia đường rồi bước qua mà chẳng coi gì đến xe cộ. Tiếng còi thay phiên nhau bóp in ỏi, tiếng thắng xe cũng kêu ken két. Cậu hoảng hốt hét lên "Yah, Yoo Jae Suk, anh làm gì vậy hả?" rồi chạy đến bên đường vừa lúc hắn cũng len qua khỏi dòng xe cộ, giơ ly cà phê cho cậu. "Yah, anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Sao lại băng qua đường mà không để ý gì hết hả? Lỡ có chuyện gì thì sao?" cậu cốc lấy đầu hắn rồi ca nguyên một bài giáo huấn với hắn nhưng hắn vẫn cười rất tươi.

"Anh bị ấm đầu à? Sao cứ cười hoài vậy hả? Anh có biết khiến người khác sợ lắm không?" cậu càng giận hơn, mắt thì đỏ hoe.

"Ừ...nhưng sao anh vui thế nhỉ?" hắn cúi người ngang tầm cậu, để mũi day day mũi cậu cười khúc khích "Cám ơn em vì đã nổi giận với anh. Để anh biết rằng mình quan trọng với em. Giáng sinh vui vẻ cậu nhóc đáng yêu của anh!" hắn thì thầm rồi mút nhẹ môi cậu. Hắn nắm lấy tay cậu mà bước đi, cậu không hề phản kháng, chỉ vui vẻ đi theo hắn. Luồng điện chạy trong người cậu khi cảm nhận sự mát lạnh từ bàn tay hắn. Trái tim cậu lần nữa lệch nhịp hai lần trong ngày...

'Sarang? Có lẽ...trong lòng em đã có anh rồi'

"Anh mong thời gian nó sẽ mãi như vậy để em luôn ở bên cạnh anh thế này!" hắn nhìn cậu đang ngủ say bên cạnh hắn, cậu như chú mèo nhỏ tìm chỗ chui vào lòng hắn.

Ngày 19 tháng 4 năm 2013

Cậu đứng trước cửa trường chờ hắn, trông cậu có chút hồi hộp. Hắn vẫn đến đúng giờ khi cuộc họp thường kì ở trường kết thúc. Hắn chở cậu đến một cửa hàng nhưng đi cả tiếng đồng hồ hắn vẫn chưa chọn được gì.

"Hyung? Anh vẫn chưa chọn được à?" cậu kêu lên.

"Vẫn chưa? Anh cũng không biết phải mua gì cho anh ấy." hắn nhìn cậu.

"Yah, anh trai anh mà anh cũng không biết thì làm sao bây giờ."

"Không phải là anh không biết nhưng thật ra anh ấy đã có được điều anh ấy muốn rồi."

"Là thế nào?"

"Thì trước đây anh ấy chỉ mong được ở cạnh Sang Eun thôi nên anh đều tạo cơ hội cho hai người gần nhau sau đó đi uống rượu cùng anh ấy. Nhưng giờ anh ấy đã có được điều ước mỗi năm anh ấy luôn ước rồi thì em bảo anh tìm đâu ra quà cho anh ấy chứ. Mua đồ cho cậu nhóc này thì được." hắn xóa lấy đầu cậu.

"Anh trai anh là người đơn giản vậy à?" cậu nhìn hắn có chút hoài nghi khi ấn tượng về anh hắn không có gì khác ngoài lạnh lùng.

"Ừm...thế nên chúng ta chỉ cần mua một chai rượu đến được rồi. Vợ chồng anh ấy chắc đang đợi chúng ta rồi." hắn lôi cậu ra khỏi cửa hàng mà đi đến chỗ hẹn với anh chị hắn.

Cậu theo sau hắn đi vào phòng VIP đến gặp anh chị hắn. Cậu chào anh chị hắn, lần này cậu có cơ hội để nhìn rõ vợ anh hắn hơn. Chị ấy là kiểu người sexy, mắt to, mũi và miệng đều rất giống người phương Tây. Chị có nụ cười làm người ta phải ghi nhớ khi nhìn thấy nó, ngay cả cậu cũng cảm thấy xao xuyến về người phụ nữ này. Còn anh hắn, trông anh hiền hơn lần trước rất nhiều. Anh chỉ cười trong suốt buổi tối khi nhìn vợ và hắn, thật không còn dáng vẻ của một giám đốc lúc nào cũng lạnh lùng như trước.

"Anh trai anh quen vợ anh ấy thế nào vậy?" cậu hỏi anh khi cả hai cùng nhau đi dạo trước khi về nhà.

"Hee Yeol gặp cô ấy khi anh đến tham dự buổi trao thưởng ở đại học nữ giới. Anh ấy đến với tư cách là người hổ trợ học bổng. Vào ngày hôm đó anh đã bị tiếng sét ái tình đấy. Vì yêu thích âm nhạc nên anh đã lén đi đến một căn phòng nhạc mà đánh đàn và bị Sang Eun bắt gặp. Cô ấy đã la mắng anh ấy khi biết anh ấy không phải là giáo viên của trường mà lại tự tiện vào phòng. Anh ấy vì buổi trao giải nên đã bỏ mặt cô ấy mà đi khỏi nhưng lại bị cô ấy đấm cho một đấm ở bụng. Anh ấy đã sốc khi bị cô ấy quánh...lần đầu tiên trong đời có người bạo lực với anh ấy mà lại là con gái. Anh thấy thích thú với cô ấy như thế nên đã tìm hiểu về cô ấy và chủ động làm quen. Anh muốn cô ấy phải đổ gục trước anh nhưng khi bước vào mối quan hệ đó anh lại là người bị đổ với cô ấy. Anh yêu cô ấy rất nhiều đến nổi anh ấy không thể sống khi cô ấy đòi chia tay vì áp lực gia đình và bố anh. Anh ấy đã từng tự tử vài lần khi mối quan hệ của anh người trở nên căng thẳng và Sang Eun thì khóc rất nhiều khi gặp anh ấy. Vì cô ấy anh đấu tranh với bố chỉ để xin mình có một cuộc hôn nhân theo ý của anh ấy. Cô ấy là người đã nhìn thấy nội tâm của anh ấy, là người giúp anh ấy mỉm cười mỗi khi trở về nhà. Anh rất biết ơn cô ấy vì cô ấy đã làm cuộc sống của Hee Yeol tốt đẹp hơn, cũng biết ơn cô ấy vì luôn chăm sóc anh, giống như anh ấy yêu thương anh." hắn mỉm cười nhìn cậu "Anh muốn chúng ta cũng như vậy. Nhìn anh ấy mỗi ngày vui vẻ bên cạnh người anh yêu khiến anh rất ghen tị."

"Không phải chúng ta cũng đang như thế sao?" cậu nhìn hắn.

"An ní...saranghae"

"Em sẽ không rời xa anh đâu. Em hứa." cậu vuốt lấy mái tóc đen ấy, cậu để tay mình cảm nhận rõ gương mặt của hắn. Từng li từng tí cậu đều muốn ghi nhớ rõ. Cậu kéo người hắn xuống mà chủ động chiếm lấy môi hắn khiến hắn có chút bàng hoàng.

"Em...HaHa à...em vừa mới?" hắn nhìn cậu.

"Anh bị ngốc à?"

"À, IQ của anh là 140 đấy. Chỉ là em làm anh bất ngờ quá thôi! Anh yêu em, Ha Dong Hoon." hắn kéo cậu về nhà mà hạnh phúc vô bờ. Anh cứ nghĩ mình sẽ phải chờ rất lâu để biết được điều này nhưng cậu làm hắn có thể nghe thấy được điều đó nhanh hơn. Cậu thật biết cách làm hắn đứng ngồi không yên mỗi ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip