01

Xin chào tôi là Mã Gia Kỳ, hôm nay tôi có nghe Hạ Tuấn Lâm bảo sẽ có thực tập sinh mới chuyển đến ký túc xá, em ấy còn là bạn cùng phòng của tôi nữa, bản thân tôi là một người khá ngại ngùng trước người lạ, cho nên có chút căng thẳng. Hạ Tuấn Lâm một mực bảo tôi viết gì đó cho người mới đến, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của tiểu Hạ.

"Hoan nghênh Lý Thiên Trạch, bạn cùng phòng của anh"

Sau đó tôi đưa cho tiểu Hạ viết những điều em ấy muốn nhắn gửi cho thực tập sinh mới. Chúng tôi cẩn thận kẹp tờ giấy vào cửa phòng, nơi mà người mới đến để đồ đạc tạm ở đó.

Xong xuôi, chúng tôi đánh thẳng một giấc dài cho tới sáng mai. Tôi lim dim mở mắt, vì mới ngái ngủ dậy nên tôi mắt nhắm mắt mở, mở cửa ra thấy mảnh giấy phòng đối diện đã không còn, chắc người mới đã tới lấy rồi, em ấy đọc chưa nhỉ? Em ấy có thấy cảm động không?

Tôi gõ cửa, tiếng ai đó vọng ra.

"Vào đi"

Chà giọng ai mà ấm thế nhỉ, giọng mũi mới ngủ dậy còn chưa tỉnh hẳn, vẫn đặc quánh trong cổ họng, giọng còn ấm hơn cả mình.

Tôi bước vào, với tư thế cực kỳ e ngại.

"C-chào em, anh là Mã Gia Kỳ, hân hạnh làm quen với em, anh sẽ là bạn cùng phòng của em sau này, mong cùng giúp đỡ nhau nhé".

Dường như tôi nói một tràn như thế làm em ấy có chút hoảng sợ rồi, mặc ẻm đã ngu ngơ ra rồi kìa.

"Chào anh, em là Lý Thiên Trạch, 2004, hân hạnh làm quen"

Em ấy cười mỉm với tôi, chao ôi, xinh đáo để, mắt em ấy trong lắm, cứ lấp la lấp lánh.

"Anh có xem qua sơ yếu lý lịch của em rồi, dù gì cũng sẽ sống cùng nhau mà, nên hiểu rõ đối phương thêm chút"

"Xin lỗi em chưa biết gì về anh, mong là anh sẽ không khó chịu khi em làm sai ý anh—"

Tôi biết vế sau em ấy muốn nói gì, cho nên đã lanh lẹ cướp mất lời em ấy.

"Không sao, anh không ác độc đến thế đâu, anh hiền nhất trong ký túc xá này đấy"

Em ấy chỉ cười mỉm, không nói gì thêm. Bầu không khí lại trở về yên tĩnh, tôi cố gắng phá bỏ nó, kéo gần khoảng cách cho hai người.

"Em, có muốn ăn sáng chưa? Hay anh xuống chuẩn bị đồ ăn cho em nhé."

Thiên Trạch gật đầu.

Em ấy có vẻ kiệm lời, làm ít nói nhiều, xem ra khá khó khăn cho tôi rồi đây.

"Vậy anh xuống trước, khoảng năm phút sau em xuống là vừa rồi".

"Vâng ạ".

"À mà, đêm qua em ngủ ở đây sao?".

Em ấy không hiểu ý tôi nói, ngẩn cả ra.

"Ý anh là các staff không nói cho em biết anh là bạn cùng phòng của em à, đáng lẽ em nên ngủ phòng đối diện".

Tôi chỉ ra ngoài, em ấy nhìn theo tay tôi hướng ra. Em lắc đầu.

"Em có biết, nhưng hôm qua mệt, em lại chả biết phòng chúng ta ở đâu, lười quá, em thấy có giường ở đây nên em ngủ bên này luôn".

"Vậy giờ em biết rồi, có gì cứ qua bên đấy ngủ nhé".

Tiểu Trạch gật đầu, em tiếp tục vùi mặt vô điện thoại, không nói gì nữa. 

Ngay lúc này tôi cảm thấy em cực kì khó gần, tôi đã không ngờ tới sau này em lại là người thân nhất đối với tôi.

Tôi đang ngồi nghịch điện thoại với Á Hiên thì staff cầm sấp giấy đi vào. Thiên Trạch đang im lặng lướt điện thoại ngước đầu lên nhìn người vừa bước vào.

"Các em chuẩn bị được đóng phim, giờ anh sẽ phát kịch bản cho mấy đứa".

Tôi cầm lấy, lật lật xem sơ qua, tôi từ lúc nào lại có thói quen nhìn Thiên Trạch, mỗi khi có gì là tôi nhất cử nhất động nhìn em ấy đầu tiên. Mặt tiểu Trạch kì lạ lắm, gương mặt khó hiểu, em cau mày, cuối cùng em lên tiếng.

"Cái này thật sự cho em?".

"Ừm… em biết đó, công ty chúng ta không tuyển thực tập sinh nữ cho nên là…"

Á Hiên từ ghế bên cạnh tôi bay cái vèo qua ngồi kế Thiên Trạch, Á Hiên giật mấy sấp giấy em đang cầm, Á Hiên đọc tới đọc lui, bỗng cười thành tiếng rất to.

"Không lầm chứ? Tiểu Trạch của chúng ta phải đóng nhân vật nữ này, Đào Đào? Tên hay thật đó".

Khịa chính là từ mà chúng tôi hay nói với nhau lúc bấy giờ, phải, Á Hiên đang khịa Thiên Trạch rất dữ dội, dường như đây là thời cơ để em ấy thỏa niềm đam mê chọc mọi người.

"Công ty thấy em rất hợp với nhân vật nữ, nên đã đưa cho em vai này, lên hình nhiều đấy, có thể cho em thử sức nữa". 

Thấy tình hình như dự đoán rằng Thiên Trạch sẽ không chịu, staff đã nhanh miệng thêm đường vào.

Thiên Trạch suy nghĩ, có vẻ rất châm chú, rồi em gật đầu.

"Cái gì??? Thiệt sao? Cậu đùa tớ à?". Á Hiên giật mình lớn tiếng nói. 

Khi Á Hiên bảo Tiểu Trạch sẽ diễn vai nữ, tôi không ngạc nhiên là mấy, chỉ hiếu kỳ suy nghĩ xem em sẽ trong thế nào nếu hóa thân thành một cô gái đáng yêu. Nhưng khi em đồng ý, tôi đã ngạc nhiên rất nhiều, em không phải người như vậy mà, cái gì em không thích sẽ không làm, lần này thật sự thử thách bản thân quá lớn đi.

Tối hôm đó, trước khi ngủ tôi đã hỏi Thiên Trạch.

"Em thật sự nhận vai nữ sao?"

Em gật đầu, tôi bật cười.

"Em không đùa thiệt chứ?".

Em ấy cảm nhận được là tôi đang chọc, cho nên xù lông rồi, đáng yêu chết mất.

"Đúng. Vậy. Đó. Anh nhiều lời thật đấy, em có hai vai lận, vừa diễn nam vừa diễn nữ cơ mà, vã lại em cũng muốn thử sức mình xem sao". 

"Để anh thử tưởng tượng xem em giả nữ sẽ thế nào nhé".

Tôi nheo nheo mắt làm ra vẻ hiểu kì lắm, cuối đầu nghiền ngẫm nhìn em.

Em bị tôi chọc cười toe cả lên, em đánh tôi một cái, em cười xinh lắm, tôi rất thích nhìn em cười, cho nên tôi lúc nào cũng làm mấy trò không đâu vào đâu để chọc em cười.


Quả thật con mắt nhìn người của công ty không chuẩn thì còn ai chuẩn nữa, LÝ THIÊN TRẠCH GIẢ NỮ THẬT SỰ RẤT XINH ĐẸP ĐI, nội tâm tôi đang gào thét mấy câu này nãy giờ.

Khi trang điểm xong, chúng tôi vào nơi quay phim, một bạn nhỏ không cao lắm, tóc dài xõa ngang lưng, tôi cũng không biết là ai cho tới khi bạn đó quay mặt lại.

"Trời ạ".

Tôi chỉ biết thốt lên như vậy, nhìn em xinh lắm, bình thường đã rất xinh đẹp rồi, nay lại trang điểm son môi y như những thiếu nữ mà tôi hay thấy, em còn kẻ mắt nữa, ai đã biến em thành thiếu nữ xinh đẹp như vậy? 

"Làm gì thế? Bộ em dị lắm à?".

Thiên Trạch lật đật cầm gương lên xem.

"K-không, chỉ là em đẹp quá thôi".

Tôi ngay ngốc nhìn em rồi cười, nụ cười chứa đựng sự bối rối xen lẫn niềm thỏa mãn.

Quả thật Thiên Trạch diễn rất đạt, đanh đá không ai qua khỏi, khi em ấy cười lên, dù trong vai đó là Đào Đào cười với Giản Kỳ nhưng tôi lại có cảm giác em thật sự như đang cười với tôi vậy. Trong em ngọt ngào như quả đào mới chín, lại e thẹn như thiếu nữ mới lớn, dường như em đang ngại vì lần đầu giả nữ nhân.

Khi chúng tôi quay cảnh cùng nhau chơi piano, người quay phim đã rất cực khổ vì phải quay đi quay lại không biết bao nhiêu lần. Chúng tôi đã cười không kiểm soát được, vì trông em cứ ngố tàu thế nào ấy nhỉ, dễ thương thật. Có lẽ đó là ngày vui nhất trong cuộc đời thực tập sinh của tôi.

"Em thật sự đẹp lắm".

Tôi đã động viên em như vậy, em chỉ huých nhẹ vào cánh tay tôi, em nghĩ tôi lại chọc em rồi, không đâu em ơi, tôi nói thật đấy. Câu nào tôi nói ra với em trông như là nửa đùa nửa thật, nhưng tôi chắc chắn phần thật là 80%.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip