Hai đời làm "Hoa" - 24

Chàng nhìn Tôn Lục Nương đầy lạnh lẽo như sương giá. "Có thể tra xét ra hành tung đi lại của tên súc sinh họ Trịnh đó không?"

Tôn Lục Nương nhìn Lâm Hoa, đôi mắt xinh đẹp từ từ trợn to kinh ngạc.

Ban đầu ý đồ của nàng đâu phải là để chủ nhân đi làm mấy việc nguy hiểm đó. Chỉ là... trước khi Diêu công tử lâm chung từng tự tay viết bốn bản huyết thư, thế nhưng hiện giờ chỉ có một bản duy nhất còn lưu truyền trong dân chúng, còn ba bản kia hoàn toàn không thấy tăm hơi. Diêu gia tình nguyện lén điều đình hòa giải, rồi lên triều đình dùng danh nghĩa khác hoàn toàn không liên quan mà đấu đá với Trịnh gia, chứ không hề có ý định báo quan tố cáo.

Tên súc sinh kia tới bây giờ vẫn thoải mái xả láng tiếp tục trò chơi cưỡng bức trai gái của mình.

Nàng đã đọc tận mắt tờ thư bằng máu ấy, nhưng nàng cũng bất lực chẳng làm được gì. Điều duy nhất trong khả năng của nàng ấy là lan truyền thêm càng rộng rãi, để có thể khiến càng thêm nhiều người biết rõ chân tướng.

Tôn Lục Nương run run nói ra ý nghĩ của mình và tờ huyết thư nọ. Lâm Hoa gật đầu, quả nhiên là thế.

"Báo cho ta hành tung của tên đó." Chàng ngừng lại một chút. "Đừng cố gắng miễn cưỡng, an toàn quan trọng nhất."

Thật ra nàng sớm biết rồi phải không? Tại sao nàng lại tin phục ngài ấy đến thế, tại sao một câu "Đi theo ta!" của chủ nhân cũng đủ khiến nàng vứt bỏ cuộc sống an nhàn ăn ngon mặc đẹp mà đi theo ngài ấy.

Nàng biết rõ, ngài ấy hoàn toàn không hề có chút tình ý nào với mình. Không, chính xác hơn là không hề có chút tình ý nào với bất kỳ ai. Nhưng trái tim ngài ấy quá ấm áp.

Ngài ấy rất mềm lòng. Nên ngài bằng lòng giơ tay cứu vớt bất kỳ kẻ nào đang cố gắng giãy giụa thoát khỏi khổ đau. Ở gần ngài, nàng mới cảm thấy mình là một con người thật sự mà không phải một thứ đồ vật nhơ nhuốc hèn mọn.

Đó là lý do vì sao toàn bộ Tuyệt Huyền phường cam tâm tình nguyện quỳ rạp cúi đầu thần phục bên chân ngài ấy. Mặc dù ngài hoàn toàn không cần điều đó.

Các nàng đều tôn kính ngài, ngưỡng mộ sùng kính ngài, nguyện ý làm bất cứ điều gì vì ngài. Trong lòng các nàng, Lâm Hoa chính là thần linh, vị thần có khả năng giúp các nàng từ thứ vật mọn nhơ bẩn tái sinh thành một con người chân chính.

"Xin tuân mệnh." Tôn Lục Nương cúi đầu vái lạy.

Lâm Hoa không biết chàng đã được tôn lên thờ kính như thần linh. Chàng chỉ cảm khái kẻ trượng nghĩa đa phần chỉ giết bọn chó săn chuột nhắt, còn giờ đây người thật sự bất bình cho Diêu công tử lại toàn là những người ở tầng đáy của xã hội, mà họ lại có khả năng tình báo và năng lực làm việc khiến người khác nhìn vào phải kinh ngạc.

Tên súc sinh họ Trịnh kia chơi cả trai lẫn gái nhưng vẫn thích con gái hơn. Sau khi gây ra tai họa lớn như thế, hắn đã cảnh giác hơn rất nhiều, đi đâu cũng mang theo không ít người hầu tráng kiện để tự bảo vệ. Hơn nữa hắn cũng khá là kiêu ngạo về võ công của mình, có thể tính là cao thủ trong đám ăn chơi trác táng.

Nghe nói cha của tên súc sinh đó có hơn hai chục người đàn bà từ vợ cả đến nàng hầu thiếp thị, nhưng lại chỉ có một đứa con trai duy nhất, có thể coi là ruộng cạn chỉ mọc nổi một cây, thế nên cả gia đình hắn cực lực o bế nuông chiều hắn tới mức vô pháp vô thiên.

Có điều tên súc sinh đó có một thói quen xấu, thích cosplay làm hái hoa đạo tặc đi cưỡng bức dân lành.

Hắn thích trò trèo tường rồi tự mình thổi khói mê vào phòng, sau đó nhảy vào cưỡng bức gian dâm các cô gái khuê các trong trắng. Đám người hầu lực lưỡng sẽ đứng canh xung quanh các cửa nhưng không được đứng gần quá. Người ta thích chơi trò này để theo đuổi cảm giác kích thích cực hạn.

Kết quả là, vào một đêm trăng thanh gió mát, à nhầm, một đêm tối đen như mực, tên súc sinh họ Trịnh nào đó vừa mới nốc một vốc thuốc bột để "tăng lực trợ hứng" rồi trèo tường nhảy xuống thì bị người ta chặt một đòn vào gáy ngã lăn ra bất tình. Người kia đội một chiếc nón rộng vành phủ kín gương mặt.

Chỉ có vài giây để làm việc. Lâm Hoa vô cùng lạnh lùng tỉnh táo, dồn nội lực vào mũi chân đạp nhẹ lên cái "mầm vạ" đang ngỏng lên cứng ngắc. Rồi lập tức chàng quay người, tay giữ vành nón lá, chân nhanh chóng lách vào một con hẻm nhỏ rồi nhảy vụt một cái qua tường.

Bước ra khỏi một cái sân nhỏ cũ nát, một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cửa. Vào trong xe, thay bộ áo dạ hành đang mặc, rồi nhanh nhẹn bước xuống từ cửa bên kia của xe ngựa. Một vị công tử phong lưu dịu dàng như gió xuân thong dong nhàn nhã bước tới Tuyệt Huyền phường.

Liền mạch lưu loát. Không hề thừa một phút một giây.

Ban đầu Lâm Hoa định chặt phứt cái "mầm vạ" của tên súc sinh đó cho xong, có điều "nghề thiến cũng lắm công phu", chàng không có kinh nghiệm cho lắm, nhỡ đâu cẩn thận mấy vẫn để lọt dấu vết, e là sẽ kéo cả Lâm gia xuống vũng bùn.

Thôi cứ để cho cái "mầm vạ" đó cong queo một chút là đủ. Chàng lạnh lùng thầm nghĩ. Vẫn có thể ngỏng lên, vẫn có chức năng như thường, chỉ là mỗi lần muốn ấy ấy sẽ khá là đau đớn mà thôi... Chúc mừng tên súc sinh họ Trịnh, đêm nào cũng sẽ có cảm xúc như đêm đầu tiên. Hơn nữa lại còn không dễ "tự xử", cho dù là tự xử tay trái hay là tự xử tay phải... (botay.com với anh/chị Lâm Hoa!)

Ai ngờ vì đúng là chưa quen chân quen tay (?!) nên là chàng vận công hơi quá sức, khiến cho cái "mầm vạ" nọ không phải chỉ "cong queo một chút" mà khục một cái gãy ngang chính giữa thành một góc vuông chín chục độ. Đâm ra quá trình ấy ấy đạt tới một tầm cao mới về độ khó khăn, thậm chí cũng không thể "tự xử" được nữa.

Thế này còn khủng bố hơn cả "mềm xèo bất lực".

Tốt quá, thế là súc sinh biến thành rác thải, từ rày trở đi đành tu thân dưỡng tính...

Chuyện này đương nhiên Lâm Hoa giấu kín như bưng, nhưng mà giấu ai chứ làm sao giấu được Lâm Mậu vừa đi du học về nhà? Tưởng bở!

Lâm Mậu lôi chàng ra mắng một trận nên thân, Lâm Hoa chỉ có nước ngoan ngoãn khoanh tay cúi đầu nghe mắng.

Nhưng mà điều khiến người ta câm nín bó tay ấy là, mắng thì mắng đấy, nhưng mắng xong Lâm Mậu xoay người tiếp tục đổ dầu vào lửa... khiến cho cả nhà tên súc sinh họ Trịnh kia như nhà dột còn gặp mưa bão, tình hình càng thêm thảm thiết. Gì chứ quan trường như chiến trường, lui một bước chưa bao giờ là trời cao biển rộng, mà chỉ có rơi xuống vạn trượng vực sâu, tan xương nát thịt.

Chỉ có thể nói những kẻ vừa gian xảo đầy mưu kế vừa bao che người nhà, một khi nhúng tay thay trời làm việc nghĩa, sẽ khiến kẻ xấu chỉ biết ai oán ước gì mình chưa từng sinh ra trên cõi đời này.

Về sau hai anh em tiếp tục cùng nhau chơi trò "chiến binh bảo vệ chính nghĩa" này không biết bao nhiêu lần, Lâm Hoa phụ trách hành động, Lâm Mậu phụ trách xử lý dấu vết lẫn bồi thêm nhát chí mạng... Hai anh em liên tục lượn lờ bên lề pháp luật để hành hiệp trượng nghĩa, thỏa mãn giấc mộng làm đại hiệp... Còn người nhà đương nhiên không ai hay biết.

***

Tuần này chỉ có 1 chương này thôi ha :D Các cô gái bé nhà bạn Mèo khỏi ốm hết cả rồi, may quá, không bị quá nặng. Các bạn í bắt đầu vào kỳ nghỉ xuân của trường học nên gia đình sẽ đi chơi phè phỡn một tuần. Tuần sau bạn Mèo sẽ quay lại với Lâm Hoa nha, chương sau sẽ có một nhân vật mới xuất hiện, và nhân vật này sẽ đi theo câu chuyện tới cuối cùng.

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip