Hai đời làm "Hoa" - 27
Thật ra sau nhiều lần "làm việc nghĩa" như vậy Lâm Hoa từng thử ngẫm xem sau này nên xử lý tiếp ra sao.
Chàng tự tin mình tuyệt đối không để lại bất kỳ dấu vết nào, vật chứng nhân chứng đều không có. Chưa kể giữa chàng với đám súc sinh đó chẳng có quan hệ nào, nhìn mặt ngoài chàng hoàn toàn không có bất kỳ động cơ nào để gây án.
Đó chính là lý do vì sao chàng không quan tâm việc thuộc hạ của mình có phản bội hay không.
Bởi vì ấy à, "Tại vì cảm thấy căm phẫn trước những việc trái với đạo nghĩa nên mới đả thương người khác", cái lý do này quá nhảm nhí đúng không nào? Nghe không khác gì vu cáo người tốt vậy.
Thế nên lúc người ta gửi thiệp thông báo sẽ tới thăm, chàng vẫn còn bình tĩnh tỉnh táo lắm, lên đầy đủ kế hoạch đặt số theo thiên can địa chi đủ một vòng.
So với bảng chữ cái ABCD... XYZ... thì đảm bảo thoải mái.
(Thiên can địa chi: hệ đếm số tới 60, bao gồm 10 can, Giáp Ất Bính Đinh..., và 12 chi, Tý Sửu Dần Mão..., thí dụ được sử dụng trong việc đặt tên các năm/tháng/ngày/giờ...)
Lâm Hoa lịch sự nhận thiệp, rồi gửi lời hẹn gặp mặt ở phòng bao cấp VIP ở Tuyệt Huyền phường. Thế rồi, chàng khá bất ngờ.
Người đến là một công tử trông còn rất trẻ, thoạt nhìn chưa tới hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, đúng kiểu có khí chất vượt xa dung mạo, xinh đẹp thanh tú nhưng lại thoáng vẻ yếu ớt mong manh.
... Khiến chàng có cảm giác kỳ quái như gặp được đồng loại.
Người ấy vừa mở miệng nói, chàng lập tức hiểu ra.
Giọng nói của vị công tử trẻ tuổi này rất dễ nghe, âm vực như một thiếu niên còn chưa vỡ giọng. Thì ra là thế, cái cảm giác gặp được đồng loại kỳ dị đó... Chàng nhìn kỹ, quả nhiên không có cục yết hầu gồ lên ở cổ.
Lâm Hoa thoáng thất thần.
Mấy tiểu thuyết nhắc đến thái giám thường ít nhiều mỉa mai giọng sắc nhọn hay giọng ồm ồm như vịt đực của thái giám. Nhưng có lẽ đám tác giả tiểu thuyết đó chưa từng biết đến cái gọi là "giọng nam thiến". Ở châu Âu từ thế kỷ mười sáu đến thế kỷ mười tám, từng rất lưu hành việc chọn lựa các cậu bé trai có giọng hát hay và cao rồi thiến đi trước khi họ đến tuổi dậy thì để giữ cho giọng siêu cao và trong, thậm chí thay luôn giọng nữ giới trong các buổi hợp xướng nhà thờ hoặc biểu diễn Opera mà cấm phụ nữ tham gia.
Xem ra chàng đã gặp được một "giọng nam thiến" phiên bản Đại Yến, thậm chí chắc là người được làm việc văn thư ở ngự thư phòng nữa. Nếu không khó mà có được thứ khí chất độc đáo này.
Vị công tử trẻ tuổi kia thoải mái đón nhận ánh mắt dò xét và vẻ ngơ ngẩn của chàng. Người ấy chỉ khẽ đằng hắng. "Bỉ nhân là thiếu giám của Ti Lễ giám, tên là Thiết Thanh." Rồi đưa một tấm lệnh bài chìa ra về phía Lâm Hoa.
Lâm Hoa đang sửng sốt vì nhận ra mình lại là một kẻ "thanh khống" (mê giọng nói), giờ thì ảo não nhìn tấm lệnh bài bằng gỗ đen nạm vàng kia. Chàng chỉ muốn nói "Ta không biết, và cũng không muốn biết".
"Bái kiến Thiết thiếu giám." Lâm Hoa tỉnh táo tinh thần, bắt đầu dồn một trăm hai chục phần trăm trí thông minh siêu phàm, bắt đầu lục lọi ký ức xem nên dùng kế hoạch nào trong số thiên can địa chi đã chuẩn bị.
Thiết Thanh từ tốn nhã nhặn lịch sự cười nhẹ... "Bỉ nhân phụ trách sưu tầm phân tích tình báo của Tước nhi vệ. Những việc hiệp nghĩa của Lâm công tử... Tổng đầu mục đều đã biết cả." Rồi trỏ trỏ lên trời.
Giả ngu, phải giả bộ ngu thôi. Ngón tay trỏ lên trần nhà là cái gì cơ, ta tuyệt đối không hiểu gì cả. Mấy người không hề có bằng chứng gì hết, cho dù có tra tấn ta cũng quyết không cung khai...
"Tôi không hiểu ý của Thiết thiếu giám."
Nụ cười của Thiết Thanh càng thêm ấm áp. "Ý của Tổng đầu mục ấy là, muốn mời Lâm lão thái gia vào cung để khen thưởng trực tiếp."
Trong lòng Lâm Hoa, lệ tuôn thành dòng thác lũ.
Đây mà là hoàng đế ư? Có mà lưu manh ấy. Người ta méo cần bằng chứng nhé, người ta mách phụ huynh luôn. Mặc cho ngươi có ngàn chiêu vạn kế, hoàng đế méo thèmso chiêu đấu kế với ngươi.
Lâm Hoa đau đớn ôm trán. Mãi hồi lâu chàng mới có thể rít qua kẽ răng. "... Rốt cuộc ông ta muốn gì?"
Thiết Thanh nhìn chàng vẻ tán thành khen ngợi. Thế mới đúng chớ, chống cự lại Thánh thượng là trò ngu xuẩn nhất trần đời, nhanh chóng đầu hàng còn có thể tranh thủ khoan hồng.
Nghe xong yêu cầu, Lâm Hoa chỉ muốn phun một búng máo. Chàng bắt đầu cảm thấy chế độ phong kiến vua chúa này thực sự quá đỗi ngu xuẩn, và thấy trào dâng trong lòng nỗi mơ ước cháy bỏng, nếu có ai lật đổ hôn quân phổ biến thúc đẩy hiến pháp tự do, ngoài ta ra còn ai chứ...
Đầu tiên, ông ta muốn mạng lưới tình báo trong tay chàng phải kết nối vào Tước nhi vệ, mặc kệ chàng lảm nhảm kháng nghị rằng mạng lưới tình báo của mình không chặt chẽ đến thế, để lẫn khá nhiều tin đồn nhảm nhí, hơn nữa mạng lưới khá là rời rạc lỏng lẻo. Ngoài ra chàng cũng sẽ tuyệt đối không sử dụng những con người cùng khổ không được trả mấy tiền đó vào việc nằm vùng hay gián điệp gì hết.
Thiết Thanh nhàn nhã thoải mái gật gù liên tục, rồi mới nói, chỉ cần mỗi tháng nộp một bản báo cáo đúng hạn là đủ rồi, không cần quá nghiêm túc.
... Không cần quá nghiêm túc thì hoàng đế sai người tới ép ta làm cái méo gì? Ăn no rửng mỡ nên quởn đời hả? Lâm Hoa cố nén ước muốn hất bàn phẩy tay áo bỏ đi. Được rồi, ông ta muốn mở rộng mạng lưới tình báo, miễn cưỡng vẫn có lý, ta nhịn.
Tiếp theo, yêu cầu chàng sau mỗi lần "làm việc nghĩa" cũng phải nộp một bản báo cáo tường trình, độ dài không dưới mười-ngàn-chữ. Ừ không cần nộp bản mình tự viết có dấu ấn bản thân, tốt nhất là biến đổi nét chữ khác đi, mà không biến đổi được thì tìm ai đó chép lại cũng được.
... Lâm Hoa không hất bàn. Chàng thẳng thừng bóp nát chén trà trong tay. Ông đây làm vậy là phạm tội "cố tình gây thương tích", là phạm tội đó! Ngài làm vị chúa tể tối cao thống trị quốc gia này, đáng ra phải nên đập bàn giận dữ hét vang đầy đường hoàng chính đáng ngăn cản ông đây làm bậy chứ! Cái kiểu "ta quởn nên muốn nhìn tường thuật trực tiếp breaking news" này là ý gì?! Là ý gì hả hả hả?!!!
Thật sự thật sự rất cần thiết, lật đổ chế độ phong kiến tàn nhẫn độc ác thôi!!!
"Bình tĩnh bình tĩnh, hết sức bình tĩnh." Thiết Thanh đứng phắt dậy. "Tay của Lâm công tử có bị thương không? Tôi có mang sẵn kim sang dược đây!"
... Ngài trang bị tận răng quá đấy!
Lâm Hoa căm hận nhìn qua. Nhưng mà cái đôi mắt nhỏ dài với đuôi mắt hơi xếch lên của chàng, giờ giận dữ lườm nguýt lại thoát ra một thứ mị lực kỳ dị, khiến cho Thiết Thanh trước nay ở trong môi trường mỹ nhân vờn quanh đã trở nên vô cảm, giờ lại bỗng thấy trái tim thoáng lỡ một nhịp.
Hóa ra đây chính là "mai hồn tường cốt", hồn hoa mai, cốt cách tường vi mà trong kinh thành đồn đãi. Tuy là kẻ đầu tiên dám bật lời khen ngợi ấy là Hoài Hầu thế tử đã bị Lâm công tử đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Thiết Thanh thoáng bình tĩnh lại, rồi mềm giọng khuyên nhủ. "Ý tưởng trong đầu Lâm công tử hiện giờ... e là trăm quan văn võ trong triều đình ai ai đều có. Chỉ là dẫu sao đó cũng là tội nặng tru di chín tộc, mong công tử cẩn thận..."
... Đúng rồi, việc ta muốn làm nhất hiện giờ là nọc tên hôn quân đó ra dần một trận nhừ tử... sau đó phất cờ khởi nghĩa lật đổ chính sách bạo ngược của hắn ta!
Lâm Hoa nghĩ bụng, cực kỳ không cam lòng.
Chàng càng thêm không cam lòng mà phải nhận một tấm lệnh bài bằng gỗ đen giống như thế, không cam lòng trở thành thủ lĩnh của tổ chức chi nhánh ngoài biên chế của Tước nhi vệ.
Mỗi lần Thiết Thanh tới thu nhận "báo cáo tổng hợp tình báo" cùng với "báo cáo hành hiệp trượng nghĩa", Lâm Hoa đều muốn nhào lên cắn cổ anh ta.
Thật ra thì có thể cắn đứt cổ tên hoàng đế lưu manh kia mới là tốt nhất. Tiếc thay, ngoài tầm tay với.
***
Tada, bạn trẻ Thiết Thanh Thiết thiếu giám chính thức lên sân khấu...
Bạn chẻ Lâm Hoa lần đầu tiên mất bình tĩnh, muốn nhào lên cắn cổ người khác mà không được, hahaha, tưởng tượng cảnh bạn í ôm đầu khóc rống mà hài quá đi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip