31
Song song với tiết mục nhóm, mỗi thành viên phải tự chuẩn bị một tiết mục solo cho phần thi đối kháng. Dựa vào danh sách tiết mục được định sẵn, chị cả Thu Phương đồng tình với chiến thuật rằng ở công diễn này, mỗi người cứ tự do phát huy thế mạnh của mình, thử hết những gì mình muốn làm, thay vì cân đo đong đếm xem đội đối thủ sẽ sắp xếp ai biểu diễn tiết mục nào để dùng người cho phù hợp.
Trang Pháp đã nung nấu ý định đem chiếc cột lên sân khấu từ lâu nên chị đương nhiên không bỏ qua cơ hội thứ hai để thử sức với Đường Cong. Trong cuộc họp bàn với ban cố vấn và đạo diễn chương trình, may mắn là ý tưởng tiết mục đã được tất cả thông qua. Duy nhất một điều khiến mọi người lo lắng chính là độ khó của màn trình diễn so với thời gian luyện tập chỉ có vài ngày, dù sao sự an toàn của nghệ sĩ vẫn là ưu tiên hàng đầu.
"Chị tập môn này lâu rồi, chỉ chờ dịp này để khoe với mọi người thôi." Trang Pháp trấn an ekip đang lo sốt vó vì quyết định táo bạo của mình.
Ekip làm việc với Trang Pháp đủ lâu để hiểu rằng chị sẽ làm đến cùng nếu cơ hội vẫn còn một phần trăm. Đã cản không được thôi thì chị cần gì ekip sẽ dốc sức hỗ trợ.
Sau buổi tập cột đầu tiên với biên đạo Nhật Anh, điều Trang Pháp cần nhất chính là siêu năng lực không biết đau và tự hồi phục. Lúc họp với ekip thì mạnh miệng vậy chứ trong cuộc đời nếu cộng lại hết chắc Trang Pháp tập cột được khoảng bảy ngày. Ngày xửa ngày xưa có ham vui tập đâu đó hai, ba ngày, rồi tập nghiêm túc năm ngày cho vòng solo chào sân mà không được diễn. Hôm nay chính thức là ngày luyện tập thứ tám. Những học viên lâu năm theo đuổi bộ môn này của Nhật Anh cũng phải chào thua sự chịu khó của Trang Pháp.
"Hôm nay tập tới đây thôi. Về đi Na còn đóng cửa." Nhật Anh phải lên tiếng đuổi khách thì Trang Pháp mới chịu về, không thì dám ở đây ôm luôn chiếc cột mà ngủ.
"Ò Trang về, mai Trang lại tới."
Chị ngồi trong xe về nhà mà tay chân mỏi nhừ, đụng chỗ nào cũng đau, điện thoại có người gọi tới cũng lười bắt máy.
"Chị nghe nè~" Phải đến hồi chuông thứ ba, Trang Pháp mới nhận ra người gọi là Lan Ngọc.
"Nghe giọng chị mệt mỏi vậy? Đã nói tập cột cực lắm mà không chịu nghe."
Hễ nhắc tới là cô càm ràm, làm chị trộm nghĩ nếu để mẹ chị biết chuyện này thì thái độ của mẹ có giống như cô hay không.
"Thôi mà, người ta mệt không có muốn nghe em mắng đâu... gọi chị có gì không?" Giọng Trang Pháp vốn luôn nhỏ nhẹ, bây giờ lại mềm mại đi mấy phần, nghe ra có chút làm nũng.
"À, ngày mai chị có thời gian không? Em muốn gặp chị, tối mai em đi Đà Nẵng hai ngày nữa mới về..." Thời gian này cả nhóm tách ra để chuẩn bị tiết mục cá nhân, lịch quay chung với nhau không nhiều, Lan Ngọc có chút nhớ nhung mái tóc hồng kia nhưng vừa nói xong lại sợ để lộ quá nhiều tâm tư, cô vội vàng tiếp lời. "...để bàn về tiết mục ấy mà, em muốn tham khảo ý kiến của chị..."
"Có, mà buổi chiều nha. Sáng chị có lịch tập."
"Dạ vậy buổi chiều, chị muốn hẹn ở đâu?"
"Nhà chị đi. Khoảng năm giờ là chị về nhà rồi. Em đến thì gọi cho chị." Trang Pháp không chắc ngày mai tập xong mình còn sức để la cà nhưng vì không muốn từ chối Lan Ngọc nên hẹn cô về nhà là tiện nhất.
"Dạ được. Chị nghỉ sớm đi đó."
"Chị biết rồi, bye bye~"
.
.
.
Trang Pháp là tuýp người hễ đắm chìm vào công việc là quên luôn khái niệm thời gian. Buổi tập cột thứ hai có nhiều tiến bộ hơn nên chị càng tập càng hăng say, tập từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, chỉ khi đuối sức mới nằm ra đất nghỉ một lát nhưng có lẽ vì quá mệt nên đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Nhật Anh và Trung Anh thấy vậy cũng không nỡ đánh thức, để yên cho chị nghỉ ngơi. Gần một tiếng sau, Trang Pháp vẫn nằm đó bất động như cá khô, Trung Anh mới khẽ lay chị dậy.
"Hửm? Mấy giờ rồi em?"
"10 giờ rồi, chị nói buổi chiều về nghỉ mà chị ở đây luôn tới giờ này á. Giờ chị có về nhà không hay là vẫn qua studio như lịch trình?"
"Đã hẹn với team rồi thì phải qua chứ... ôi thôi xết rồi!"
"Sao vậy? Để em đi lấy xe, chị chuẩn bị đi nha." Trung Anh thấy Trang Pháp hốt hoảng thì cũng giật mình nhưng anh đã quen với cái kiểu chị hay quên rồi chợt nhớ ra như vậy rồi, nên chẳng hỏi thêm.
Trang Pháp tự cốc đầu mình, sao có thể quên béng cái hẹn với Lan Ngọc, cô sẽ không giận chị chứ?
"Xin lỗi em, chị lo tập mà quên mất..." Chưa dứt một hồi chuông đầu tiên thì phía bên kia đã bắt máy.
"Không sao, em biết mà. Giờ chị về hả?"
"Không... giờ chị phải qua studio, chị hẹn trước với mấy bạn rồi..." Trang Pháp lí nhí trả lời, nghe giọng cô bình tĩnh như vậy nghĩa là không có giận?
"Ò... vậy chị đi đi, làm gì làm phải giữ sức khoẻ đó biết chưa?"
"Ừ... mà thôi xết, em có đang đợi chị ở chung cư không?" Bây giờ Trang Pháp mới nhớ ra trọng tâm, đừng nói cô đã đợi chị suốt từ chiều ở dưới chung cư, vì không có thẻ thì không có cách nào vào được.
"Haha em đâu có ngốc vậy. Em đang ở Đà Nẵng. Em chỉ đợi 15 phút, thừa biết chị tham công tiếc việc nên đã bay chuyến sớm rồi."
"May quá, không thì phiền em. Lần sau nhé, khi em về chị bù cho."
"Ò chị hứa rồi đó nha. Bye chị nhá~ em cúp máy nhá~"
Lan Ngọc vẫn nhìn chằm chằm màn hình sau khi kết thúc cuộc gọi, chờ cho nó tắt ngóm mới bỏ vào túi, bước ra xe nói với Duy Tường.
"Đi thôi."
.
.
.
"Trang, cháu đây rồi. Bạn cháu nhờ chú đưa túi này cho cháu." Trưa hôm sau Trang Pháp đi xuống phòng bảo an lấy thư thì chú bảo vệ mới gặp được.
"Ai vậy chú?" Bên trong túi giấy là chai dầu xoa bóp và hộp vitamin.
"Con bé trông giống Ninh Dương Lan Ngọc mà xỉn quắc cần câu mấy bữa trước đó."
"Em ấy đưa chú khi nào ạ?"
"Tối hôm qua, lúc đó cũng khá khuya rồi. Cháu để bạn cháu leo cây hả? Chú đi trực thấy con bé ngồi ngóng ở quán cafe suốt từ chiều đến tối."
"Dạ... hôm qua cháu có việc bận đột xuất..." Trang Pháp gãi đầu ái ngại. "Cháu cảm ơn, chào chú ạ..."
Còn không nhận mình ngốc, em là đồ ngốc nhất trên đời.
Trang Pháp kiên nhẫn gọi cho Lan Ngọc đến cuộc thứ tư vẫn không có ai nghe máy, nhìn điện thoại cười khổ. Đứa nhỏ này cũng biết trò khẩu thị tâm phi, tỏ vẻ là mình không giận mà gọi thì không nghe. Chị nhẩm tính trong đầu, nếu gọi thêm lần nữa mà cô vẫn không bắt máy, thì nhét thêm một chuyến bay Tân Sơn Nhất - Đà Nẵng vào lịch trình hôm nay liệu Như Phan, quản lí của chị, có sắp xếp được không.
"Chị Trang, em là Tường." Như Phan nợ Duy Tường một câu cảm ơn.
"Ngọc đâu rồi em?"
"Chị Ngọc đang chụp hình sự kiện, không tiện cầm điện thoại, có gì không chị?"
Duy Tường đi ra góc hành lang thưa người hơn để tiện nói chuyện. Anh vốn chẳng bao giờ nghe giúp điện thoại cá nhân cho cô, nhưng người gọi "Trang Thanh Long" kiên trì quá đi.
"À, có chút chuyện công diễn thôi, khi nào Ngọc rảnh chị gọi sau cũng được."
Hai chữ "cũng được" khiến người bên kia phì cười. Miệng bảo "cũng được" mà gọi nhỡ thì gọi tiếp lần nữa chứ nhất quyết không để lại tin nhắn. Hai bà chị này cứng đầu y chang nhau, chơi chung hợp vậy là đúng rồi.
"Em hơi nhiều chuyện nhưng... bộ chị giận bà già nhà em hả?" Lỡ trớn rồi mà không làm rõ thì Duy Tường ăn cơm không vô.
"Không có." Chị còn đang sợ bà già nhà em giận chị đây.
"Chị Ngọc hay nhanh mồm nhanh miệng vậy thôi chứ bả không có ý gì đâu, chị đừng giận bả... tối qua bả dời lịch bay đến khuya để chờ chị mà chị không đến, bả cứ rầu rầu suốt, em chọc cỡ nào cũng không cười."
"Tường, chị nhờ em việc này nha..."
.
.
.
Lan Ngọc uể oải sau chuyến bay dài, bay không mất nhiêu thời gian mà chờ delay thì lâu lắc. Cô kéo chiếc mũ thấp xuống che đi hai quầng mắt thâm như gấu trúc, vươn vai ngáp một cái.
"Bao giờ xe đến vậy Tường?" Lan Ngọc muốn nhanh chóng về nhà. Cô chỉ còn mấy tiếng để nghỉ ngơi trước khi mặt trời lên. Ngày mai có lịch ghi hình Chị Đẹp chung với cả nhóm, cô không muốn để ai nhìn thấy dáng vẻ hết pin của mình.
"Xe đến rồi."
Lan Ngọc còn tưởng mình mệt mỏi quá độ nên nhìn nhầm, Duy Tường book Grab mà được cả Mercedes đến đón, còn ngay lúc nửa đêm. Thấy anh nhanh tay xếp hành lý vào cốp, cô cũng không thắc mắc nữa, chắc chủ tịch nào đó khó ngủ muốn trải nghiệm cuộc sống về đêm đây mà.
Vừa ngồi vào xe đã nhắm nghiền mắt, một mùi hương dễ chịu vấn vương nơi đầu mũi khiến tâm trạng Lan Ngọc thả lỏng không ít, vị đại gia này dùng nước hoa hợp gu mình ghê.
"Đi được rồi ạ." Nghe tiếng của Duy Tường ngồi vào bên cạnh rồi đóng cửa xe, Lan Ngọc an tâm nhắm mắt tiếp, xe lăn bánh chưa được hai phút đã không còn biết trời trăng là gì. Nên đâu nhận ra người tài xế vẫn yên lặng nhìn cô, cười thật khẽ.
"Chị Trang, để em cầm lái cho." Duy Tường lên tiếng đề nghị. Anh biết chị cố gắng sắp xếp công việc, chủ động tạo bất ngờ cho cô để làm hoà, mà nhìn kìa, ngồi xe người ta rồi thoải mái đánh một giấc, chẳng màng người ta là ai.
"Không cần đâu, chút nữa em đánh giá chị 5 sao là được." Trang Pháp nhìn gương chiếu hậu mỉm cười. "Hình như Ngọc lạnh á, phía sau ghế có chăn..."
Chị Trang xứng đáng 10 sao ah!
.
.
.
"Cảm ơn chị Trang chở em về. Còn bà già nhà em, chị quăng bả ở địa chỉ này là được." Duy Tường nhập thông tin lên định vị rồi đưa điện thoại lại cho Trang Pháp. Sau khi anh xuống xe thì con sâu ngủ kia liền nằm dài ra chiếm hết băng ghế sau.
"Quận 9? Không phải quận 4 hả?"
"Dạ đúng rồi, giờ này về quận 4 sợ là phiền hai bác đang ngủ."
"Ừ chị biết rồi. Tạm biệt em."
"Dạ, chị Trang đi cẩn thận. Cảm ơn chị Trang nhiều."
Trang Pháp cố ý chạy thật chậm, thật êm để Lan Ngọc ngủ không bị giật mình. Địa chỉ mà Duy Tường đưa không xa lắm, đêm khuya đường vắng nên đi một chút là tới.
Đỗ xe trước cổng nhà, mà phải gọi là biệt thự, Trang Pháp chần chừ mười phút rồi mới bước xuống gọi Lan Ngọc dậy.
"Ngọc, dậy đi em." Cất giọng gọi không có tác dụng, chị phải vỗ nhẹ vào má, lay vai thêm mấy cái. Cô nhíu mày trong vô thức, đang ngủ ngon mà ai phiền ghê...
"Ngọc, dậy nào." Chị kiên nhẫn gọi tên cô lần nữa, duy trì tư thế đứng khom lưng bên cửa xe đang mở. Chị không biết mật khẩu nhà cô nên chỉ còn cách phải đánh thức cô dậy. Nhưng nếu cô đã ngủ sâu đến vậy, chị đang nghĩ đến chuyện chở cô đi thêm một vòng để về nhà mình.
"Hửm... Tường, tới nơi rồi hả em?" Lan Ngọc mơ màng mở mắt, trong ánh đèn mờ ảo, quản lí của cô đột nhiên xinh gái dữ thần vậy? Anh ngồi máy bay suốt cùng với cô, vẫn chưa tắm mà sao thơm thế? "Chị Trang?"
Khi nhận ra đối phương, Lan Ngọc bật người ngồi dậy khiến trán hai người va vào nhau bốp một tiếng.
"Uiii... em tỉnh rồi..." Trang Pháp đứng thẳng người dậy, đưa tay xoa trán. Lan Ngọc thấy chị bị đau liền tức tốc bước xuống, ngó nghiêng vết thương trên trán chị, không để tâm đến trán mình cũng u một cục y chang.
"Em xin lỗi. Chị có sao không?"
"Không sao, chắc hơi đỏ xíu, mai là hết à. Em cũng vậy mà..." Gương mặt xinh đẹp phóng đại ngay trước mắt khiến Trang Pháp rụt cổ né tránh. Hệ miễn dịch của chị không có khả năng đề kháng đối với sự tiếp xúc ở cự li gần như thế này, lúc nào cũng khiến tim chị đập nhanh.
"Hehe, hoá ra là chị đến đón em." Lan Ngọc tươi cười hết cỡ, dù cô đang khóc trong lòng nhiều chút. Được người đẹp chở về mà ngủ say như chết suốt đường đi, thậm chí còn không liếc mắt lấy một lần.
"Chị đã hứa sẽ bù cho em khi em trở về mà." Trang Pháp vuốt sợi tóc bị gió thổi bay trước trán cô, ngón tay như có như không lướt qua vết đỏ chót trên trán. "Chị xin lỗi vì hôm đó đã để em đợi."
Lan Ngọc gật đầu, thay vì cả hai đứng đây khách sáo xin lỗi nhau đến sáng thì chi bằng... "Cũng muộn rồi, hay là chị vào nhà em nghỉ một đêm đi sáng mai rồi về?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip