41. Khó ăn khó ở
- Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu!! Khi nãy là trường hợp bất khả kháng thôi đấy!!- Văn Toàn hừ mũi nhìn con người vừa bước ra từ phòng tắm tóc tai còn ướt nhem.
- Gì chứ? Em giận dai vcl!! Anh đã cố thế cơ mà!!- Ngọc Hải ngồi xuống giường lau tóc nhìn cậu với vẻ mặt phụng phịu.
Cậu bất giác cũng ngồi xuống nhưng vẫn cách anh một bàn tay. Mặt hầm hầm quay sang:
- Nay mặc áo tay dài cơ đấy?
- Ừ thì tại...lạnh thôi!
- Thôi im mồm!! Đưa tay em xem!!
Lời nói đi đôi với việc làm Văn Toàn vừa nói cũng vừa đưa tay chốp lấy tay anh nhưng anh đã nhanh tay hơn tí mà vội đưa tay ra sau khiến cậu không với tới.
- Này!!! Đừng để em đếm tới 3 nha!!!
- 1 2 3!! Anh đếm rồi đó em làm gì anh? - Ngọc Hải kênh mặt nhìn cậu vẻ thách thức.
Sau đó... À thì không còn sau đó nữa.
***
Có lẽ nên như vậy ngay từ đầu, cuối cùng Ngọc Hải cũng chịu đưa tay ra cho cậu sát trùng vết thương, tay còn lại đưa lên mặt suýt xoa cái sống mũi vì đau đớn:
- Em ác lắm Toàn!! Em làm thế thì đi tông cái mũi của anh rồi! Còn gì mà đẹp trai nữa huhu!!
- Chả thế, em nói mà anh không nghe thì do tự mình chuốc lấy thôi!- Văn Toàn vẫn thản nhiên mà bôi thuốc cho anh thỉnh thoảng còn cố miết cục bông gòn mạnh vô cho bỏ ghét.
- Ui khoang từ từ...đau nhẹ tí!!
Vết thương không có gì là quá nặng nhưng bị xướt và lác một đường dài thế này khá đau đây. Cậu thở dài rồi hỏi thăm:
- Bị té xe à?
- Ủa sao biết hay vậy?
- Hồi nhỏ té suốt nên biết. Cơ mà bị té hồi chiều hở?
- Ừ do vội quá nên quẹt phải xe người ta. - Anh trầm giọng đáp.
- Sao lại vội? - Cậu đóng hộp thuốc sát trùng lại rồi tặt lưỡi hỏi.
- Thì... Anh đuổi theo em chứ còn gì!! - Sau một hồi ngập ngừng anh cũng trả lời.
Văn Toàn thở hắt ra trông vẻ chán nản rồi nguýt mặt sang bên khác, giọng chua ngoa:
- Đuổi theo làm gì... Anh có cần tui đâu mà đuổi theo!!
- Em lại thế nữa rồi!! Anh không cần thì đã không việc gì phải chạy nhanh về xém nữa tông phải người ta rồi em biết không!!? - Vừa nói anh cũng nắm lấy đôi vai cậu mà xoay người cậu lại.
- Ừ... Cần lắm! Cần mà anh lại bỏ rơi không đếm xỉa gì em trong suốt một tuần qua à? Anh bảo anh có lý do riêng? Vậy cái lý do riêng của anh là gì anh nói xem?? - Cậu nhìn vẻ mặt của anh thì tức tối nói ra một tràn.
- Anh...
- Anh thế nào? - Văn Toàn hỏi bằng một giọng quả quyết như đang rất muốn nghe chính câu trả lời từ phía Ngọc Hải.
Thế nhưng trả lời cậu vẫn là một khoảng không yên lặng, chỉ có ánh mắt anh và cậu nhìn nhau, một lúc lâu sau trông anh vẫn không có dấu hiệu gì là sắp sửa nói ra, cậu bực bội la lên:
- Không nói thì đi ngủ!! Mệt quá!!!
***
"Văn Toàn của những ngày sau đó thật khiến người ta khó mà kiềm chế không đấm nó!". Đó là tất cả tâm tư của Ngọc Hải mà anh chẳng thể nói ra. Thật ra cũng nản lắm chứ, nhưng lỡ là duyên rồi thì phải đành chấp nhận thôi chứ biết sao bây giờ.
***
"Toàn!! Dậy đi!! Hôm nay chủ nhật nhưng mà giờ đã là 1 giờ trưa rồi đó!! Em không đói à?"
"Không đâu im đi"
***
"Em không định đi ngủ à? 12 giờ đêm rồi đó!!"
"Không buồn ngủ"
"Thức khuya có hại lắm đấy!!"
"Ờ thế thì thức tới sáng sẽ không có hại!"
***
"Hết nói nổi rồi!!"
"Thế thì đừng nói"
***
"Anh dám la em à? Được rồi anh là nhất, anh là số một!"
"Ok, anh thua rồi. Không la nữa!!Được chưa?"
Thật mệt mỏi khi suốt ngày phải đối diện với những mẫu đối thoại như vậy, tuy vậy anh vẫn không ngại mà cứ vẫn tiếp tục chung sống hòa bình không gây chiến tranh. Anh nhận ra rằng được ở bên cậu là tuyệt nhất rồi, vẫn đỡ hơn là phải chia đôi, dù cậu có thể nào anh vẫn sẽ cố nhịn.
***
Anh trở về phòng tay cầm mớ đồ ăn lỉnh kỉnh mà "cái nhóc khó ở" yêu cầu anh mua, thật chẳng nhiều hiểu nỗi bé như cậu sao có thể ăn nhiều đến thế không biết! Nào là gà rán khoai tây chiên, nem cuốn, chả cuốn, cá viên chiên, phở bò rồi còn cả trà sữa full topping à cũng may dạo này cô bán hột vịt lộn nghỉ bán nếu không chắc cậu cũng đồi quấc chục trứng nữa chứ đùa.
Thật ra trước khi gặp Toàn anh vẫn cứ nghĩ thằng Minh Vương em của anh là người ăn nhiều nhất trên đời mà giờ anh mới biết vẫn còn có người ăn gấp đôi nó... Bởi, chúng nó chơi thân nhau là phải. Mà ăn nhiều thế cũng chẳng béo hơn là bao, đúng là quá mệt mỏi mà!
Cất mớ đồ ăn lỉnh kỉnh trên bàn, nhìn lại Văn Toàn đã nằm gục trên bàn ngủ từ lúc nào. Anh lại tặc lưỡi chán nản :
"Biết ngay mà! Bảo ngủ sớm không chịu cứ thích thức khuya!!
Anh đến gần cậu lay lay rồi cất giọng khe khẽ mà gọi cậu:
- Toàn! Dậy đi em, mới chiều thôi không ngủ được đâu!!
Trong cơn mê ngủ, cậu níu lấy tay anh miệng vô thức miệng lẩm bẩm gọi:
- Anh Hải anh lại dối gạt em điều gì đúng không...? Sao anh lại không nói cho em biết chứ?
Anh nhìn cậu như vậy thì càng thương hơn, lẽ nào lý do ấy thật sự khiến cậu để tâm đến ngủ mớ cũng nói ra hay sao?
Anh cúi người vòng tay qua vai cậu mà cười ôn nhu:
- Anh xin lỗi vì đã giấu em... Anh đã định sẽ chọn một lúc nào đó thích hợp để nói với em nhưng...
Văn Toàn sau khi nói xong mấy câu ngủ mớ khi nãy đã quay đầu sang bên kia, tất nhiên là để anh không thấy khuôn mặt nhếch mép cười đắc thắng của mình lúc này:
"Há há xem như là thành công rồi!"- Cậu thầm nghĩ mà vui cả người.
- Thực ra chuyện đó là...
*reng reng
Anh vẫn chưa kịp nói tiếng nào thì tiếng chuông điện thoại đã reo lên inh ỏi trong túi quần làm anh khựng lại mà đứng hẳn lên rồi nghe máy
Cuộc trò chuyện không quá lâu, hẳn là rất ngắn gọn xúc tích.
- Alo... À tao biết rồi! Có gì mai tao gặp ổng bàn sau...À ... Thế nhé!!
Chẳng thể diễn tả được sự bực tức của mình ngay lúc này, cáu thật sự. Chỉ xíu nữa thôi thì thành công trót lọt rồi.
"Bà mẹ cái thằng gọi!"- Văn Toàn nghiến răng mà mắng thầm.
Anh vừa cúp máy thì đã chẳng thấy Văn Toàn đâu bù lại trong toilet phát ra một tiếng "rầm", tội cái cửa chắc nó biến dạng mất rồi.
- Nó làm gì mà như dịch chuyển tức thời vậy trời? -Anh ngây người khó hiểu.
Vẻ mặt cậu hầm hầm bước ra trong khi anh thì vẫn rất đỗi hoang mang :
- Em không sao chứ? Anh đã bảo ngủ sớm tí để gần chiều không bị buồn ngủ mà không nghe!! Giờ thấy chưa?
- Không thấy!! Nhìn anh là em thấy quáng gà đến nơi rồi!!- Cậu bực bội quát.
- Toàn khùng!- Anh phì cười rồi lại xoa đầu cậu.
Ấy thế mà cậu lại xù lông lên như muốn cắn luôn tay anh:
- Hải điên!!
***
Cứ nghĩ là khi cậu ăn xong đống đồ anh mua thì có thể bớt quạo ai ngờ mặt Toàn vẫn cứ là quạu hơn chữ quạu.
***
Làm xong mớ công việc cuối ngày nghỉ, anh vươn vai cho bớt mỏi rồi nhanh chóng liếc sang cậu, cậu vẫn ngồi trên bàn mà cắn viết vẻ chán nản. Anh bước tới kéo ghế xuống chường mặt ra nhìn con người uể oải kia, cất tiếng hỏi :
- Sao thế? Có cần anh giúp gì không?
Văn Toàn vẫn một mực hăm hở, anh ái ngại hỏi tiếp:
- Bộ có bài gì khó à? Anh chỉ em nhá!! - Anh đưa mắt sáng rỡ nhìn cậu.
Cậu đưa tay chống càm xuống bàn rồi hất mặt:
- Ừ đúng đấy! Có nhiều thứ khó khăn cần giải quyết lắm!!!
- Cái nào?
Trông khi anh đã hướng mắt nhìn xuống quyển sách đang ở giữa tay hai người thì ánh mắt cậu vẫn đăm chiêu nhìn anh không một cú chớp, tay liên tục chỉ chỏ hết chỗ này đến chỗ khác trong quyển sách. Chính vì không nhìn nên cậu cũng chả chú ý là mình chỉ cái gì.
- Chỗ này! Chỗ này! Chỗ này nữa!! Nói chung là không hiểu hết ấy!!!
*cốc
Sau màn nhờ chỉ giúp "có tâm" của cậu thì anh bực mình cú đầu cậu về sau một cái làm cậu cũng hết cả hồn.
- Gì đây? Anh không chỉ mà còn đánh em nữa!!- Cậu bĩu môi vẻ tức tối.
- Đánh cho em bớt lên cơn chứ sao! Học hành kiểu này rớt thì đừng có mà than thân trách thận!! - Ngọc Hải hất càm cười mỉa.
- Là than thân trách phận thưa bố! - Văn Toàn bất lực nói tiếp - Rớt thì rớt liên quan gì anh?
- Ờ thì có người ỷ i sẽ có người lo cho người ta cả cuộc đời nên không sợ rớt chứ giề? - Anh cười hì hì phát vai cậu.
- Xời!! Ai thèm!! - Cậu bĩu môi rồi hừ giọng.
- Thiệt là hông thèm không?
Đoạn anh nhướng người sát đến cậu, khoảng cách thật gần dường nhỉ chỉ cách nhau một cái nhích người nữa thôi, lời nói lúc nãy cứ như là đang phả vào tai cậu, cái chất giọng ấm áp nhưng chết tiệt đó...
- Gì...? Đấm cho phát bây giờ...- Văn Toàn mặt đỏ bừng miệng lắp ba lắp bắp nói.
Cậu đỗ người về sau để né tránh sự tiến đến của anh nhưng vô dụng anh đã giữ người cậu lại, tiến không được lùi cũng không xong nói đúng hơn là trong thế bị động mất rồi.
Khoảng cách đã gần hơn rất nhiều Văn Toàn bất giác ngại ngùng mà nhắm chặt mắt lại đợi chờ một điều gì đó sắp sửa đến nhưng kết quả là 1 2 3 4 5 giây sau đó vẫn không có gì.
Khó chịu, Văn Toàn mở hẳn mắt ra thì thấy Ngọc Hải đã ngã người về sau như chỉ chờ cậu mở mắt ra rồi cười vậy, anh cất giọng chế giễu:
- Thế mà có người cũng bị lừa nữa haha!!
Văn Toàn đã cáu giờ lại còn cáu hơn, cậu bước ra ngoài kia rồi mở cửa ban công một cái két hất mặt sang anh:
- Về nhanh!! Không tui đá anh văng xuống dưới thì đừng có trách!!
Thấy dáng vẻ đáng thương của Ngọc Hải đang lê bước về phía mình Văn Toàn thầm cười.
Thế rồi trời xui đất khiến chưa kịp cười thì cậu đã cảm nhận được một lực đang bế mình làm, cậu giật mình la:
- Muốn chết à?? Buông ra coi!!
Anh cũng nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, ừ thì là đã buông ra như ý cậu muốn còn gì. Tiếp đó anh lại đè lên cơ thể nhỏ bé kia nhẹ nâng càm cậu lên nghiêng đầu chút để gần hơn với môi cậu, anh nhếch mép cất chất giọng đểu giả :
- Lúc nãy anh chỉ đùa thôi mà!! Làm gì quạu quá vậy? Haha
- Đùa cái đầu bò!!! Có thôi ngay hay không đồ biến thái!! - Văn Toàn vùng vẫy dưới thân anh nhưng đều là vô ích.
- Tất nhiên là không thôi được rồi!! Nãy là giỡn giờ làm thiệt chịu không? - Anh nhớn mày rồi nhấn rõ từng chữ một như sợ Văn Toàn chưa nghe rõ khiến cậu càng đỏ mặt hơn.
- KHÔNG!!!
À thì giá như tiếng 'không' được phát ra sớm hơn tí... Tiếc là đã muộn...!
-------------------------
Không biết cắt ngang thế này có sao hay không:)))
Cơ mà cho tôi ý kiến đi
Tiếp tục hay cắt rồi sang phần mới nè?
Chúc các bạn ngủ ngon^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip