59. Không ổn

- Thôi mệt, thấy mày sống nhăn răng là tao yên tâm lắm rồi! - Minh Vương nhún vai.

Văn Toàn ậm ừ cho qua. Rồi tiếp tục lật lật quyển sách trên tay mà nhìn một loạt qua các màu và kiểu tóc. Có vẻ khó chọn nhỉ, à không hẳn là khó chọn. Chỉ là đột nhiên không biết mình đến đây để làm gì nữa...

Khoan đã, Văn Toàn quay sang bên Công Phượng khều khều rồi ngu ngơ hỏi:

- Tụi mình đến đây chi vậy?

Cả Công Phượng, Văn Thanh lẫn Minh Vương đều quay lại, ánh mắt họ chẳng dấu nổi sự khó hiểu và nguy hoặc. Lẽ nào có hiện tượng "trầm cảm sau thi" khiến nó nhớ nhớ quên quên rồi hôm trước còn có cả vụ tự nhốt mình trong phòng nữa. Chà, vụ này căng à nha.

Văn Toàn vẫn tròn mắt trông đợi câu trả lời thế nhưng đáp lại cậu là sáu con mắt đang quan sát cậu chằm chằm sau đó lại quay ra nhìn nhau.

*bụp

- Ui da! - Toàn đưa tay lên trán suýt xoa, nhăn mặt rồi mở mắt ra nhìn tên vừa búng trán cậu mà tức tối:

- Đcm cái thằng Thanh hộ kia!Đau lắm đấy!!!

- Ơ vậy hả...Tỉnh ra chưa con? - Phượng vẻ ân cần đưa đôi mắt long lanh nhìn cậu hỏi.

- Tỉnh cái gì? Tao có mơ đâu mà phải tỉnh?

Đến lượt Minh Vương đặt tay lên trán Toàn rồi tặt lưỡi lắc đầu ra vẻ bất lực.

- Ủa đâu có nóng đâu ta?

- Nóng gì ba?

Bị đánh cái bốp vô tay, Minh Vương cũng thu tay lại rồi chuyển qua vỗ vai thằng bạn hiền, chầm chậm hỏi:

- Thưa bạn hiền, bạn thật sự không nhớ lý do mình đi vô đây là gì à?

Văn Toàn đáng thương lắc đầu trả lời vỏn vẹn một tiếng "không". Công Phượng suy ngẫm một hồi thì thở dài bảo:

- Tao nghĩ là sau khi làm tóc xong, à không sau khi đi du lịch về tụi mình phải dắt thằng Toàn đi khám thôi. Chứ thần linh ơi nó nặng lắm rồi!

- Phải, tao tán thành!

Trong khi hai tên kia vẫn ra sức hưởng ứng Phượng thì có một người nào đó đang hết sức khó hiểu. Văn Toàn ngập ngừng mở miệng, phá vỡ bầu không khí vui tươi kia bằng một câu nói gây hoang mang dư luận:

- Ủa mà tụi mình có hẹn đi du lịch à? Sao tao không biết gì hết trơn vậy?

Toàn ngơ ngác xong thì đến lượt mọi người ngơ ngác. Thanh nghe xong câu nói đó thì miệng vô thức phát ra một câu chửi thề nhưng chợt nhớ lại đang ở tiệm làm tóc của người ta nên phải văn minh. Vội bịt miệng lại nhưng lòng vẫn muốn chửi lắm. Có tin được không? Vừa đứng ngoài đường nói chuyện rồi kéo nhau vô đây mới có chưa đầy hai mươi phút mà nó đã quên sạch...Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch này, có lẽ là Toàn không đùa đâu.  Phượng và Vương ôm nhau khóc ròng.

- Coi như tao chưa nói gì đi, bọn mày phản ứng ghê quá! Dù không nhớ là hồi nãy có hứa đi hay không nhưng cho tao rút lại lời nói nhé, tao không đi nữa đâu!

- Tất nhiên rồi! Mày phải đi bác sĩ với tụi tao Toàn ạ! - Phượng thở hắt ra nói.

- Tao có bị gì đâu mà đi bác sĩ chứ?

Minh Vương phóng xuống ghế, đi lại chỗ Văn Toàn, khom người xuống nhìn cậu đầy căng thẳng:

- Mày nhớ tao tên gì không?

- Dạ Minh Vương. Công Phượng. Văn Thanh. Tao biết thừa là lát hai đứa mày cũng sẽ hỏi nên trả lời thế cho đặng lòng người! - Văn Toàn đưa đôi mắt nhìn từng đứa rồi sẳn giọng trả lời.

Giữa lúc căng thẳng thế này ba người họ cũng bất giác bật cười. Nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ, Minh Vương tiếp tục tra hỏi thêm:

- Thế mày có nhớ sau chúng ta lại thành bạn thân không?

Văn Toàn quay người đi, rồi lại quay sang cong môi chửi:

- Tất nhiên là nhớ rồi trời ơi! Tao chưa có bị mất trí nhớ cơ mà!! Bộ hết chuyện để hỏi hay sao mà cứ kiểm tra trí nhớ người ta quài vậy...

- Thì trả lời thử xem?

- Ừ thì trường học, sau đó vì nguyên nhân củ chuối gì đó tao với mày thân nhau. À nhớ rồi, hình như là rủ nhau đi chơi game rồi kết quả là bị mẹ hai đứa còng đầu về thì phải... Từ đó thân luôn.

"Ừ hửm...có lẽ là nó nhớ."

- Thế còn tụi tao?

- Tao gặp Phượng từ hồi tiểu mẫu giáo rồi thân nhau luôn. Sau đó thế méo nào chó Thanh lại chuyển trường đến kết quả là bọn mày dính nhau như sam...chả chịu chơi dí taooo

- Tại thằng Thanh chứ bộ! - Phượng phụng phịu nói.

- Ừ thì khi đó tao cứ tưởng bọn mày thích nhau nên không trách. Ai ngờ lớn lên tao mới biết tụi mày yêu nhau (´・ᴗ・ ' )

Hê hê

- Rồi ok, tao tin mày rồi đấy Toàn! - Văn Thanh cười hì hì vỗ vai Toàn.

- Khoan đã!!

- Sao nữa Vương?

- Mày...vậy mày còn nhớ Ngọc Hải- anh hai của tao hay không?

- ...

Từ hứng khởi mọi người chuyển sang im lặng và chờ đợi. Không khí đột nhiên trầm xuống hẳn, không ai nói với ai một lời nào nữa, Minh Vương hỏi lại:

- Hả nhớ không?

"Toàn ơi, tao lạy mày...mày mà nói quên thì tao xỉu thật đấy!"

- Tao...

- Hả?

- Tất nhiên là nhớ rồi mấy cha nội!! Người yêu tui mà tui không nhớ thì tui nhớ người yêu của mấy cha cho mấy cha oánh chết à?

"Mô phật"

"Amen"

"Ôi thần linh ơi..."

- Tốt rồi!! Thế không cần đi khám nữa rồi...- Minh Vương cười tít cả mắt đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Tao nghĩ đi khám sẽ tốt hơn. Có khi là đang bị mất trí nhớ tạm thời chẳng hạn...? - Công Phượng nhún vai bảo.

Họ gật đầu đồng ý, Văn Toàn cũng không ngoại lệ, dù sao đi khám một cái cũng chẳng chết ai, huống hồ gì mấy hôm nay cậu cũng cảm thấy mình có phần hơi không ổn. Còn về việc không đi du lịch nữa thì đúng là nên như thế, cả tháng trời học tập không có nhiều dịp đi thăm anh chỉ mong mau chóng thi xong để có nhiều thời gian bên anh vậy mà tự nhiên thi xong lại hùa theo bạn đi du lịch thì trắng ra là bỏ rơi người yêu của mình à.

Không đi nữa thì không đi nữa nhưng dù sao cũng đã vô tiệm của người ta rồi thì nên làm gì đó. Thế là bốn người bạn vui vẻ chọn kiểu tóc một cách nhanh chóng để đỡ mất thời gian nhất có thể. Làm xong thì nhà ai nấy về. Hẹn khi nào đưa Toàn đi khám xong thì bốn đứa đi với nhau cũng chẳng mất mác gì.

---

Ồ off được 5 ngày mới ngoi lên đây nhỉ 🤣. Sorry mọi người deadline dí gắt quá, tui làm xong hết bài tập là cũng 22h nên lười viết lắm, tốc độ ra ý tưởng và tốc độ viết của tui nó như con ốc sên vậy đó quý dị...-)))

Chap này lẽ ra 4000 từ lận nhưng tui mệt trong người quá nên thôi khúc sau ngày mai tui học sáng xong edit rồi đăng lên cho mọi người đọc nhé^^

Vote đi huhu dạo này cuộc đời tui nó sầu lắm, cho tui tí động lực đi  ༎ຶ‿༎ຶ

Ngủ ngonnn nha mấy bạn ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip