Chương 1


Tôi là một đứa con gái rất ghét thể thao, rất rất ghét. Mối thù hằn của tôi đối với thể thao bắt nguồn từ những buổi học thể dục hồi cấp một. Mặc dầu ở trong đội thể thao toàn tỉnh, nhưng tình yêu của tôi với thể thao không bao giờ có thể cải thiện được. Từ ngày chấn thương chân sau khi đại diện tỉnh chạy marathon, tôi đã xin rút ra khỏi đội và chuyển trường, cuối cùng là ở ẩn. Dù tôi không còn xuất hiện trên tivi nữa nhưng khi chuyển diến lớp mới, mọi người vẫn nhận ra tôi, vì một lí do nào đó mà tôi bị cả lớp ghẻ lạnh, ngay lập tức tôi đã nhận ra rằng vì chấn thương mà không mang cúp về cho tỉnh. Tỉnh tôi chỉ là tỉnh nhỏ, lấy được cái cúp toàn quốc như thế sẽ vinh dự lắm. Thế nhưng tôi đã không giành được nó. Vào ngày tôi chuyển lớp, tôi đã đoán chắc sẽ có ngày hôn nay. Tuy nhiên, tôi lại không nghĩ rằng nó sẽ "cô đơn" đến vậy. Nếu tôi có làm quen được với ai, thì đó cũng chỉ là làm thân để lợi dụng sự nổi tiếng của tôi mà thôi. Ngay cả thế thì tôi vẫn luôn mong chờ một người có thể làm bạn với tôi.

*

Còn một tháng nữa là hết học kỳ hai rồi, tôi vẫn chưa có lấy một người bạn.

Ngày hôm ấy, sau khi sinh hoạt câu lạc bộ tennis về, tôi thấy một bóng hình rất quen thuộc đứng trước cửa tiệm nhà toi.

- Hinata...Shouyou? – Tôi cất tiếng.

Hinata, người đứng đó giật mình quay lại.

- C-Cậu là...K...Karasumi Tanjou? Tôi tưởng cậu là con trai chứ?!

- Hả?! Tôi đã ở đây một tháng rồi mà... - Khi đó, tôi chưa dứt câu, nhưng khi thấy Hinata nhìn chăm chăm vào tivi mẫu bên trong cửa kính, tôi cũng dừng lại, hướng mắt theo ánh nhìn ấy.

Karasuno vừa ghi thêm một quả nữa, set 2 đã có kết quả, tiếng tuýp coid phát ra từ trọng tài báo hiệu trận đấu kết thúc, vân vân,... Đó là nhưng gì tôi thấy trên tivi, nhưng, tôi không hiểu vì sao Hinata lại chăm chú đến như vậy. Sau đó họ có nói về những cầu thủ ưu tú của Karasuno, đến một người con trai nọ, người được mệnh danh là "người khổng lồ tí hon" của Karasuno, tôi cảm nhận được sự ngưỡng mộ và thích thú của Hinata trước người con trai ấy. Bỗng dưng, tôi cảm thấy có gì đó rất lạ rực sáng trong tâm trí tôi, như kiểu...sự háo hức vậy.

- Này...Karasumi-san... - Hinata nhìn tôi – Cậu... có thích bóng chuyền không?

- Tôi đã từng chơi rồi... cũng thích thích... - Tôi cười.

Mắt Hinata như sáng lên, "Vậy cậu giúp tôi nhé!" , rồi cậu ấy đi mất trong sự ngạc nhiên của tôi.

*

Sáng hôm sau, gia đình có việc đột xuất, tôi phải dậy sớm ba mươi phú. Đến trường gần như không có ai cả.

"Xoạch!"

Tôi mở cửa.

- Sao đến muộn quá vậy Karasumi-san...

- Shouyou... - tôi ngập ngừng – Cậu hào hứng đến vậy sao?!

- Phải rồi Karasumi-san, cậu giúp tôi cái này nhé! – Hinata vẫy vẫy.

- Ơ...Ừm... - Tôi bỏ cặp xuống bàn, nhanh nhẹn lại gần Hinata.

- Nè! – Cậu ấy đưa tôi một tờ giấy – Ghi nhanh nhanh lên!

- Ơ...Khoan đã Shouyou, đây là đơn đăng ký CLB sao? – Tôi ngỡ ngàng – Nếu vậy tôi sẽ phải vào CLB bóng chuyền nữ...

- Không sao! Tôi bảo kê! – Hinata cười – Giờ nghỉ trưa đi với tôi lên phòng giáo viên.

- Ừ - Tôi nghe Hinata nói thế cũng an tâm phần nào, nhưng liệu thầy giáo có cho phép tôi vào CLB bóng chuyền nao không, thì tôi cũng không rõ nữa.

- *

- Sao?!! Karasumi-san vào CLB bóng chuyền nam?! – Thầy cố vấn của CLB gãi gãi đầu – Tôi e rằng... thầy Yamada sẽ không đồng ý mất...

- Không sao! – Một giọng nói trầm ấm phát ra từ đằng sau thầy cố vấn – Karasumi, tôi cho phép em, chỉ có điều khi thi đấu, em sẽ phải đi cùng CLB với tư cách quản lý, được chứ?

- Yamada-sensei... - Tôi cảm thấy như cái gì đó sắp sửa bung ra trong lồng ngực. Đây là...

- Karasumi-san... - Hinata quay lại, nhìn tôi cười, cậu giơ tay lên như muốn làm điều gì đó.

- Shouyou... - Ánh mắt của tôi dường như đã thay đổi, "Hinata muốn gì tôi cũng sẽ giúp cậu ấy hết.", tôi đã nghĩ như vậy đấy. Và tôi cũng giơ tay lên.

"Cốp!"

Lần đụng tay đầu tiên trong suốt những năm tháng đi học của tôi. Cảm giác này rất khác lạ, như là...chúng tôi đã thật sự là đồng đội vậy.

Vậy là, từ hôm đó, chúng tôi thường xuyên sinh hoạt CLB. Thỉnh thoảng tôi cũng bám theo Hinata để giúp cậu ấy thêm người vào CLB...

*

Thời gian trôi qua như một làn gió, bây giờ, tôi và cậu ấy đã học lớp chín rồi.

Và, sự việc đặc biệt nhất trong cả quãng đời Trung học của chàng trai, Hinata Shouyou, người dẫn dắt CLB bóng chuyền, đó là "tham dự một giải đấu thực sự".

"Cộp, cộp."

Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một giải đấu bóng chuyền, nhưng hiện giờ đó không phải vấn đề tôi lo lắng. CLB bóng chuyền của chúng tôi, chỉ có mình Hinata là thật sự muốn chiến thắng, phân nửa là học sinh tiểu học mới lên, dù đã có tôi giúp đã trong việc luyện tập, nhưng khi ra sân mà không có tôi ở đó thì cũng sẽ mắc rất nhiều lỗi, nhất là giao bóng và chuyền bóng, họ thậm chí còn không biết chắn.

- Oa, ở đây toàn mùi Air Salonpas thôi hà...

Giọng nói của Hinata vang lên làm tôi thấy rất hồi hộp.

- Các cậu chắc sẽ không sao chứ?!!

- Không sao đâu... Tôi đến đây là để chiến thắng! – Hinata cười.

- Ư...Ừm... - tôi gượng cười.

Cậu ấy nói thì dễ lắm, chứ chiến thắng bằng đội nghiệp dư như thế này sẽ là điều bất khả thi. Nhất là khi đối thủ của họ là...

"Bịch! Bịch! Bịch!"

- Oaa... Cao quá đi... Áp lực thiệt... - Hinata nói, dù biết là mình đến để chiến thắng, nhưng cậu vẫn không thoát khỏi sự nao núng khi phải đối đầu với đội bóng đối thủ của họ ngày hôm nay.

Là... Kitagawa Daiichi!!!

Họ là đội ứng cử cho chức vô địch toàn tỉnh, thành phố, một đội bóng mạnh và bao gồm có cả "Kageyama Tobio – Vua sân đấu". Tôi đã nghe đồng về Kageyama rất nhiều, nhưng chưa bao giờ thấy thận mặt cậu ta.

"Ọc ọc ọc..."

- S...Shouyou?!! – Tôi quay lại – Cái gì vậy?!

- Từ từ, tôi phỉa... đi vệ sinh... đã! – Hinata ôm bụng

- Hầy...Các cậu trông đồ nhé! Tôi đi lấy nước! – Tôi cầm giỏ đựng của mấy bình nước chạy theo Hinata.

                                     [To be Continued ]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip