Trớ trêu
Trở về nhà từ sở chính, Tsukishima thở dài nhìn đống giấy tờ dày đến sắp gãy cả tay của anh. Anh ghé vào tiệm bánh ngọt trên đường về, tự thưởng cho mình một miếng bánh kem dâu nhỏ vì sự nỗ lực. Lúc mang về nhà mới thấy thật nực cười.
"Sao hàng lại bị xước thế này? Thế này rồi còn làm ăn gì nữa? Mày đền tiền mau đi."
"Tự ông làm rồi còn đổ tại người khác, ông bị điên à? Hay muốn đòi tiền từ người làm công ăn lương như tôi đến nỗi mất khả năng suy nghĩ rồi?"
"*** **"
"..."
Tsukishima đeo tai nghe lên để tránh khỏi những tiếng ồn ào xung quanh. Bao giờ cũng vậy, mấy người sống gần đây ai cũng như mất đi khả năng nhận thức mà cãi chửi nhau như chốn không người vào lúc nửa đêm. Cảnh sát thì là cái gì chứ. Vẫn là một chút tiền thì được lách luật, cuộc sống ngay từ lúc sinh ra vốn đã chẳng có thứ gọi là "công bằng". Người nào may mắn thì sinh ra trong một gia đình có điều kiện tốt, tài chính ổn định, gia đình yêu thương lẫn nhau, sống và lớn lên trong một môi trường tuyệt vời. Kém may mắn hơn thì rơi vào căn nhà không có điều kiện, sống chật vật từ bé nhưng vẫn có môi trường giáo dục tốt. Hơn nữa thì dù rơi vào căn nhà có điều kiện nhưng bố mẹ bất hòa, đánh đập chửi mắng nhau gây nên ám ảnh tâm lý. Kém hơn cả nữa thì không có bố hoặc không có mẹ, gia đình kinh tế khó khăn. Cuối cùng là không có gia đình, cũng không được nhận nuôi, không ở trong trại mồ côi, lang bạt ngoài đường để tồn tại qua ngày, khi thì gặp được người tốt, không thì bị người ta đánh đập nhục mạ, thậm chí tạt nước sôi hay giết chết cũng có.
Đi lên từ một căn nhà hạnh phúc nhưng bị phá hủy, Tsukishima hiểu mong muốn có gia đình hơn rất nhiều người khác. Dù gì thì cũng thật hạnh phúc khi luôn luôn có người đỡ mình lúc ngã xuống.
"..."
Tsukishima giật mình, tiếng sột soạt bên cạnh chỗ người ta để rác lại một lần nữa vang lên. Anh theo thói quen thì tiến lại gần, cầm điện thoại mở đèn pin. Ánh sáng làm mọi thứ dần rõ hơn, lộ ra một người con trai với thân hình mảnh khảnh ngập trong máu. Tsukishima hốt hoảng vội đỡ em dậy, lay lay người mấy cái, dùng hai ngón tay bắt mạch ở tay em tại vị trí cổ tay mặt lòng giao với ngón tay cái để kiểm tra xem em còn sống không. Sau khi xác định được máu vẫn còn chảy, Tsukishima vội vã lấy điện thoại ra gọi điện cho bệnh viện nhưng máy lại báo không có đủ tiền. Anh dù rất bực mình và khó chịu nhưng vì vội nên chỉ đành đưa về nhà mình.
"Xin lỗi vì để cậu gặp phải tôi."
"Sao rồi?"
"May mắn cho cậu đấy. Nếu không phải tôi chắc cậu bé kia chết rồi."
"Im lặng đi."
Azta, cậu bạn là bác sĩ kia đập đập vào vai Tsukishima, cười lớn.
"Tôi không nghĩ cậu lại đi cứu người ta đấy," Azta giở giọng châm chọc.
"Cậu quên tôi làm gì rồi à?"
"À vâng vâng, thưa ngài," Azta cười khẩy nhún vai, bước ra phía cửa lớn, vừa đi giày vừa nói, "Tôi đi mua thuốc, bao giờ cậu ta dậy thì cho uống nhé."
"Cảm ơn."
Azta ngớ người ra mất một lúc. Tsukishima mà lại nói lời cảm ơn với đứa bạn này đấy?
"Đã rõ, thưa ngài."
Tsukishima bước lại phía giường, cầm cái ga giường vừa được thay ra vì dính máu ban nãy đi giặt. Không biết có phải do 'bệnh nghề nghiệp' không nhưng trong đầu anh giờ này chỉ toàn liên quan đến lí do để một cậu nhóc mới chập chững bước vào đời lại bị thương nặng đến thế. Em được tìm thấy khi mặc áo sơ mi, quần Âu, chắc chắn không phải dạng người đi kiếm sống nhờ những đồng bố thí. Ngoài vết dao đâm ở bụng thì còn có vết thương do đạn bên bắp tay phải và ở phần đùi.
"Ẩu đả à? Nếu là loại đánh nhau thông thường thì ắt hẳn không đến mức này."
"Thế chẳng lẽ là tranh chấp địa bàn? Cậu ta cũng không giống người giỏi đánh đấm, mà kể cả có thì cũng chẳng có ai lại mặc vest đi đánh nhau cả."
Tsukishima chợt bừng tỉnh ngay khi nhận ra mình đang làm cái gì. Anh thở dài, nhìn cái ga trắng tinh dưới tay mình rồi quay ra nhìn lại cái bàn tay đang bị nước tẩy ăn mòn ấy, cười.
Treo xong cái ga giường của mình lên, Tsukishima đến bên giường mình, nơi em đang nằm, khẽ chạm nhẹ vào chỗ băng trắng.
"Xin thứ lỗi," Anh khẽ nói trước khi lật cái áo sơ mi rách đấy lên. Trước mắt anh bây giờ toàn là đỏ, nhưng màu đã đậm lên, chúng khô gần hết rồi. Anh thở dài, vắt chiếc khăn trong chậu rồi cởi cái áo đấy ra, nói lời xin lỗi thứ hai. Tsukishima chỉ dám thay cho em một cái áo sạch rồi đặt em nằm lại trên giường, bê chậu nước kia đổ đi.
"Kei, thuốc này!" Tiếng của Azta từ trước cửa nhà vọng vào trong, "Tôi để ở ngoài nhé. Giờ tôi phải đi rồi."
"Nửa đêm rồi, nhỏ tiếng thôi chứ," Tsukishima gãi gãi đầu, ra mở cửa lấy chỗ thuốc. Anh bỗng cảm thấy có chút kỳ quái khi người bạn thường ngày toàn thích tọc mạch chuyện đời tư của anh nay lại bỏ qua một cơ hội đáng quý như này, nhưng cũng không nghĩ nhiều hơn thế nữa, bước lại chỗ sofa.
"Gì thế này?" Yamaguchi nhìn người đang nằm ngủ trên sofa trước mặt rồi nhìn xung quanh căn nhà. Một căn hộ nhỏ trên chung cư được bố trí cho một người sống với một ít nội thất. Tuy thế nhưng ban công thì khá dài và rộng, view nhìn ra xa thực sự rất đẹp.
Ban nãy em tỉnh dậy với vẻ hoang mang hơn nhiều, hoàn toàn là không hiểu mình đang làm gì ở cái nơi này. Áo cũng đã được thay, máu cũng đã được lau đi, vết thương cũng được băng lại, đồ cũ đã được gấp gọn gàng để trên chiếc ghế cạnh giường, tất cả là một mình người đàn ông này làm à? Hiển nhiên là Yamaguchi không tin, nhưng em đang bị đẩy vào tình thế không tin không được. 'Dậy rồi thì uống thuốc này và thay lại băng đi.' Tờ giấy ghi chú được dán trên tủ khiến em cảm thấy như mình đang bị theo dõi nên giật nó đi, cầm chỗ thuốc, băng và đồ của mình rời khỏi nhà, để lại tờ giấy khác thế vào vị trí đấy.
Tsukishima vốn đã dậy từ khi em bước ra từ trong phòng nhưng lại muốn xem em sẽ làm gì nên giả vờ ngủ, không ngờ rằng qua mắt em thật. Anh bước đến cạnh tủ, cầm lấy tờ giấy lên xem rồi không nghĩ nhiều nữa mà vò nát nó, ném vào thùng rác ở góc nhà.
""Cảm ơn" à?"
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Azta, muốn báo rằng em đã ra về nhưng không thể gọi được. Anh nhắn gửi mấy dòng tin nhắn trước khi Azta nhìn thấy cuộc gọi nhỡ để gọi lại rồi tắt đi, cất chúng vào trong cặp và bắt đầu đi phỏng vấn xin việc, bỗng cảm thấy thật may vì hôm qua đã kịp gửi mấy đơn đi trước khi bị đuổi khỏi chỗ làm cũ.
Mong hôm nay cũng là một ngày tốt lành.
Tsukishima nhớ là đã thành tâm cầu xin điều đó, nhưng điều tệ hại gì lại xảy ra nữa đây? Không những phỏng vấn thất bại mà còn dính vào vụ ẩu đả bên lề đường, anh thực sự nghĩ sẽ chuyển khỏi khu phố này ngay trong đêm. Anh xoa tay vào chỗ vết thương, thấy máu ứa ra mà muốn ngất lịm người đi vì mệt. Cố chấp tự nhủ rằng vẫn còn có thể gắng được đến nhà rồi gọi điện cho Azta, anh lê lết cái thân xác đã vì cơn đau trên đầu mà không còn muốn làm việc một cách khó khăn và cực khổ, rồi cuối cùng thì vẫn là gục tại lề đường.
Yamaguchi lại một lần nữa nhìn chằm chằm cái người đang nằm ấy, lần này là ở dưới đất, thở dài ngán ngẩm. Em xách anh lên, không kìm được mà nhăn mặt lại vì quá nặng và vì vết thương vẫn chưa khỏi, dù vậy nhưng trong mắt vẫn ánh lên ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip