Chuyện của quản lí nhà Aoba Johsai

1. Quản lí... mượn.

Vốn dĩ đội bóng chuyền của Seijoh dự định sẽ tuyển một quản lí, nhưng quá trình tuyển dụng lại gặp phải một ít rắc rối.

Tuyển nữ thì fan của Oikawa sẽ kêu la, tuyển nam thì sợ câu lạc bộ sẽ biến thành cái miếu hòa thượng.

Anh em trong câu lạc bộ cứ cãi nhau mãi rồi chuyện tuyển quản lí cũng dần dần chìm luôn.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, câu chuyện tuyển quản lí ấy lại có một hồi kết đẹp (ít nhất là đối với đám con trai không có nổi một mối tình vắt vai trong câu lạc bộ).

Một ngày nọ, huấn luyện viên đích thân đi thương lượng để 'mượn' một quản lí của câu lạc bộ cầu lông kế bên về.

2. Một xíu rắc rối về mặt tinh thần của anh em đội bóng.

"Vậy nên, chị chỉ đến đây vào mỗi buổi tập sáng và cuối tuần thôi." - Bạn mỉm cười, kết thúc bài giới thiệu.

Giữ vững nụ cười trên môi, bạn đang chờ đợi một tràng pháo tay chào mừng, nhưng đợi mãi đợi mãi mà chẳng thấy đâu.

Nhìn xuống đám đông mới thấy, mấy nhóc vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn bạn, miệng tủm tỉm cười như hoa nở mùa xuân.

Hẳn vậy rồi, nghĩ tới cảnh thoát ế là cả đám cứ rộn ràng hết cả lên.

"Vỗ tay! Nhìn cái gì mà nhìn?" - Huấn luyện viên đập quyển sổ dày cộm xuống băng ghế, đánh thức một đám thanh niên mơ màng.

"Mấy người các chú nên chăm chỉ tập luyện thì hơn. Quản lí này là mượn, không cướp về được đâu." - Oikawa vừa lên giọng khuyên nhủ anh em, vừa ấn lưu số của mình vào danh bạ điện thoại của bạn.

Tất nhiên sau đó cậu ta bị anh em tẩn cho một trận nhừ tử.

Dù thế nào thì trạng thái ngẩn ngơ, mơ màng của đám con trai trong câu lạc bộ phải mất đến tận nửa tháng mới hết.

3. Dọn dẹp hiện trường họp fan-club.

"Oikawa, đi xử lí hết các 'bạn gái' ngoài kia của cậu ngay." - Bạn càu nhàu, đập quyển sổ vào lưng Oikawa.

Dù đã đến câu lạc bộ được vài buổi, bạn vẫn phải chào thua trước sự nhộn nhịp không cần thiết ở đây.

"Ok, quản lí kính mến." - Oikawa tinh nghịch làm động tác chào của cảnh sát rồi lao đầu vào đám đông đang nhao nhao ở ngoài cửa.

Phải mất đến hơn 10 phút sau cậu ta mới trở vào với một đống quà bánh và thư tình.

4. Lo lắng.

Âm thanh đổ vỡ loảng xoảng trong kho làm mọi người hoảng hốt ngoái nhìn.

"Quản lí đang ở trong đó!" - Một cậu nhóc năm nhất run rẩy kêu lên.

Ngay sau đó, cả đám người liền thi nhau rối rít chạy vào nhà kho với hi vọng được đóng vai anh hùng cứu mĩ nhân một lần.

Trong một thoáng chốc, cái kho nhỏ xíu bị đầy những người và người lấp kín.

Một đám con trai cao lớn chen chút nhau trong căn phòng chật hẹp đầy bụi lại còn bốc mùi ẩm mốc. Khỏi phải nói, mùi mồ hôi đặc sệt trong không khí làm ai cũng phải cúi đầu, hắt xì vài cái.

"Các cậu chen chút vào đây làm gì?" - Bạn ôm một chiếc thùng to tướng, nghiêng đầu nhìn đám người đang lục tung cả cái kho lên bằng ánh mắt khó hiểu.

"Chị có sao không ạ?" - Yahaba đứng gần bạn nhất, tiện tay đỡ lấy cái thùng nặng trĩu, nhân tiện hơi nghiêng nghiêng người che đám bụi từ trần nhà rơi xuống cho bạn.

"Không sao. Cảm ơn em." - Bạn phì cười nhìn cậu nhóc đỏ mặt ngại ngùng sau đó lại liếc nhìn một đám người to lớn đang 'tụ họp' trong cái kho bé tí, "Mấy ông đi ra ngoài nhanh nhanh giùm cái coi. Chật quá."

Sau đó, cả bọn lục tục kéo nhau ra khỏi kho với khuôn mặt buồn bã chỉ riêng nhóc Yahaba là vui vẻ đến đỏ cả hai tai.

5. Cách cướp quản lí.

"Tuần sau chị không đến đâu nhé!" - Bạn thu dọn nốt mấy món đồ lặt vặt, tiện thể thông báo luôn cho mọi người.

Tuần sau bạn phải đi thi đấu giải cầu lông liên trường nên tất nhiên không thể đến đây giúp được.

"Sao vậy ạ?" - Yahaba dừng lau mấy quả bóng, ngẩn đầu hỏi.

"Quản lí đi hẹn hò à? Buồn thế." - Oikawa vừa nhặt mấy chai nước rỗng, vừa chọc ghẹo bạn.

Oikawa ngày nào cũng thế, nếu không chọc bạn ngại thì cũng sẽ chọc bạn tức điên lên.

"Không có. Câu lạc bộ cầu lông phải đi thi đấu." - Bạn tươi cười, gấp quyển sổ ghi chép lại, chầm chậm xách túi ra về.

Phải đến lúc này mọi người mới nhớ ra, bạn là thành viên chính thức của câu lạc bộ cầu lông chứ không phải câu lạc bộ bóng chuyền. Vậy nên, mọi hoạt động của câu lạc bộ cầu lông đều phải được ưu tiên.

Sau khi bạn quay lưng rời đi, cả hội anh em phải tụ lại họp gấp. Chủ đề cuộc họp là: Cách để cướp quản lí của câu lạc bộ cầu lông kế bên.

6. Bùa may mắn của quản lí.

Không hiểu anh em họp kiểu gì mà trọng điểm của cuộc họp biến thành "nên tặng quà gì để chúc quản lí may mắn" luôn.

Sau một hồi solo đập - chắn vất vả, Iwaizumi (dù không thua) vẫn bị chọn làm người phát ngôn thay anh em trong đội. Đơn giản là vì ổng học thuộc lòng văn mẫu nhanh nhất.

"Nghe nói cậu sắp thi đấu." - Iwaizumi nói bằng chất giọng đều đều, "Lần trước cậu tặng băng gối làm quà may mắn cho cả đội, nên lần này tụi tôi cũng tặng cậu dây cột tóc làm bùa may mắn."

Iwaizumi ngượng ngùng đưa cho bạn một chiếc dây cột tóc màu xanh mòng két y hệt màu áo của đội.

"Vậy nên, hãy đập bỏ mẹ bọn Shiratorizawa luôn nhá!" - Oikawa cười khúc khích, chen lời vào bài phát biểu cảm động dài 2000 từ của Iwaizumi.

Cuối cùng, bài phát biểu mất cả đêm để viết của Iwaizumi chỉ nói được có hai câu đầu. Còn lại là một chuỗi hahaha của anh em khi thấy Oikawa bị đánh.

7. Áp lực của Kyotani.

Kyotani có ấn tượng không mấy đẹp đẽ với vị quản lí mới này.

Bởi vì, ngay từ lần gặp đầu tiên, vị quản lí trông có vẻ yếu đuối này đã vỗ vai cậu nhóc, thân thiện chào hỏi bằng câu: "Chị không ngại đập chú đâu."

Áp lực từ mỗi cú vỗ vai khiến Kyotani ám ảnh mất mấy tuần liền.

Kể từ hôm đó, ngoài Iwaizumi ra, người ta còn thấy Kyotani tuyệt đối nghe lời một đàn chị ở câu lạc bộ cầu lông.

Thiên hạ đồn là thằng nhóc biết yêu. Lại có người đồn là thằng nhóc bị đấm đến biết yêu là gì luôn.

8. Aoba Johsai trốn tập, đầu đội trời, đầu gối chạm đất.

Kể từ ngày mượn được quản lí của đội cầu lông, mấy đứa nhóc ở đội bóng chuyền mới thấu hiểu được nỗi khổ của đám anh em ở bên kia.

Từ ngày có quản lí, tỉ lệ trốn tập của câu lạc bộ bóng chuyền thấp đến bất ngờ. Đến nỗi, thầy hiệu trưởng phải khen đến tận mấy phút ở trên loa phát thanh sáng thứ hai.

Đám người bên đội bóng chày và đội bóng đá qua hỏi bí kíp đông như trẩy hội.

Dưới ánh mắt khẩn cầu lấp lánh của mấy anh em ngoài sân cỏ, Oikawa thay mặt anh em đội bóng chuyền lạnh lùng đáp lời: "Mấy ông thử quỳ xuống nghe thầy tụi tui với quản lí tụng 'quà tặng cuộc sống' mười phút thử xem có dám trốn tập nữa không."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip