Stockholm (1)
" Được rồi, chúng mày cứ về đi." Mitsuya vẫy tay, với một cơ thể sặc mùi hôi bia và rượu. Cả bọn cười như được mùa trên làn đường khi Takemichi nôn thốc nôn tháo do bị Mikey khích vài câu mà uống hơn tranh đua với gã tổng trưởng xấu tính.
" Taka-chan, anh về còn nổi không đấy, cần em đi chung không, xe em còn dư một ghế này." Hakkai hí hỏm hếch mặt lên nói trong khi vỗ lên yên xe.
" Tao tửu lượng hơi bị cao đấy, không giống như Takemitchy đâu." Mitsuya cười lớn ấy chẳng quên là trêu gã trai vịnh vách tường mà nôn mật xanh mật vàng.
Takemichi tái mặt, cố gắng nói gì đó trong khi bao tử nhưng miệng không ngừng nôn cặn bã.
" Ewww, mày dơ quá Takemichi, nôn cho hết rồi nói cái thằng ngu này." Chifuyu hét lớn, miệng thì trách móc nhưng tay vuốt lưng cho đồng đội của mình, ai bảo hắn là người tốt cơ chứ.
" Tao đi đây." Mitsuya vẫy tay xoay người đi về khu nhà trọ, may là chỗ quán bọn họ tụ hợp với nhau chỉ cách chỗ ở của cậu hai con hẻm là tới, nên Mitsuya mới chọn cách đi bộ tới chứ không phải là xe.
Chàng trai tóc hoa cà xoa bàn tay bị gió thổi cho tê cứng, tối hôm nay đúng là lạnh thật, may là nghe lời Luna mang theo áo khoác chứ không đã chết lạnh rồi. Mitsuya đi tắt qua con hẻm, bên trong ẩm ướt và trông nguy hiểm hơn lúc chiều cậu đi qua nhưng biết sao giờ đi thế này nhanh hơn nhiều.
Bước đi có hơi loạng choạng, tác dụng của cồn bây giờ mới phát tác làm Mitsuya hoa cả mắt mà phải lắc đầu vài cái, vỗ hai má cố gắng tỉnh táo, ít nhất hãy để cậu có thể về tới nhà đã. Chứ giờ ngủ ngoài đường thì sợ mai chẳng còn bộ đồ mà về nhà.
Chàng trai mon men theo vách tường đi ra khỏi con hẻm thứ nhất, nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác khó chịu đeo bám theo sau, như thể có ai đó đang theo sau cậu nãy đến giờ, đi vài bước thì Mitsuya lại quay đầu lại nhìn ra sau mãi cho đến khi ra tới đường lớn mới thôi. Có lẽ lúc nãy anh nên để cho Hakkai chở về.
Mitsuya nhìn chăm chú lối hẻm tối mịt không ánh đèn phía sau, thỉnh thoảng chỉ có hiu hắt ánh sáng từ trăng rội lên các vách tường khiến con hẻm trong huyền bí hơn bao giờ hết. Từ xa đâu đó giữa con đường, Mitsuya thấy một phần đôi chân trong ánh sáng ít ỏi từ trên cao.
Trái tim đập hụt một nhịp, chỗ đó có người sao?!
Nãy anh đi qua đâu có ai ở đấy.
Mitsuya nghiêng người, muốn lợi dụng góc độ để nhìn thấy mặt người bí ẩn, cổ họng nghẹn lại ứ đọng chẳng thể kìm chế được suy nghĩ rằng thật sự có ai đó thực sự đang bám theo sau bản thân suốt từ đó đến giờ.
Liệu đó chỉ là thằng cướp vặt hay đơn thuần mấy thằng biến thái.
" Hey!" Mitsuya la lên. Mong muốn người đó sẽ sợ hãi mà bỏ đi, hoặc ít nhất cho anh có thể nhìn thấy mặt hắn ta.
" Tao nói mày đấy. Mày đã theo sau tao phải không?" Dưới tác dụng chất cồn, Mitsuya dường như tiếp thêm can đảm. Anh muốn đi tới người đó cho hắn ta một trận vì dám làm những trò quái gở này.
SỘT XOẠT
Mitsuya quay ngoắc ra nhìn vào nơi phát âm thanh kỳ lạ, cái tiếng sột soạt được phát ra bên trong thùng giấy cũ nát. Tiếng meo meo kêu vài lần, chú mèo vàng béo ụ chui khỏi hộp, hướng về Mitsuya meo meo vài tiếng như chửi mắng chàng trai phá giấc ngủ của nó.
Chàng trai hổn hển ngẩng lên nhìn lại nơi con hẻm tối, nhưng ở đó chẳng có ai, giống như tất cả những gì anh ta thấy chỉ là ảo ảnh, một cơn hoa mắt kì dị được tạo ra bởi vụ và những câu truyền truyền thuyết đô thị mà anh em Kawa đang mê mẩn gần đây.
Mitsuya chế giễu cười, ngả nghiêng quỳ xuống xoa đầu chú mèo thầm thì " Xin lỗi vì phá giấc ngủ của mày."
Anh ta cho rằng cái bóng xuất hiện chỉ là đơn giản do chất cồn tạo ra nó, nhưng cái cảm giác sợ hãi rợn da tóc khi ý nghĩ rằng có một ai đó đang đi theo sau bản thân làm Mitsuya sợ phát khiếp. Tới khi tỉnh rượu vào sáng hôm sau, mỗi lần nhớ lại vẫn cảm thấy rùng rợn, kể từ lúc đó Mitsuya chẳng dám đi qua con hẻm đó hơn cả tháng trời, thà đi xa hơn chứ không dám chạy tắt qua vào tối muộn.
------------
" Mana, em nghe anh nè! dùng khăn chặn máu lại, anh chạy về ngay." Mitsuya hoảng hốt không ngừng trấn tỉnh em gái của mình cầm máu và anh sẽ chạy về nhanh nhất. Con bé sơ suất dẫm lên mảnh vỡ của chiếc cốc khi tự mình đánh rơi, Luna thì hoảng loạn khóc lóc trong điện thoại, còn Mana không ngừng gọi anh trai làm tim gan Mitsuya lộn ngược cả lên.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!
Anh cắm đầu chạy nhanh nhất có thể, bỏ qua nỗi sợ mà vượt qua con hẻm, nỗi sợ vì những thứ không có thật cũng chẳng bằng việc những đứa em thân yêu của anh đang bị thương.
Mitsuya chạy hết tốc lực vượt qua con hẻm thứ nhất băng qua đường với những tiếng bóp kèn chửi rủa của tài xế rồi cắm đầu chạy qua con hẻm thứ hai.
Anh ta cứ chạy, chạy bằng cả tính mạng trước khi có vật nặng va chạm với đầu khiến chàng trai quán tính đập mạnh vào tường, cơn đau đầu nhanh chóng chiếm lấy tâm trí. Mitsuya ôm phần bị đầu rít đầy đau đớn.
Máu bắt đầu tuôn ra trên trán chàng trai, chảy qua khe rãnh ngón tay, nhỏ giọt xuống đất. Mitsuya choáng váng cố gắng chịu đựng cơn đau búa bổ, mắt đảo tìm kiếm thằng khốn vừa mới ra tay.
" Em cứng hơn tôi nghĩ đấy!"
" Tiếc thật, cứ nghĩ một cú sẽ khiến em sẽ gục chứ." Đó là giọng của một người đàn ông, trầm và khàn xa lạ nhưng đầy quen thuộc mà Mitsuya chẳng thể nhớ nổi đó là ai.
Rồi đôi giày da bóng loáng xuất hiện trong tầm mắt của Mitsuya, kéo cái nhìn của chàng trai ngước lên nhìn chủ nhân của chúng.
Hắn ta cao ráo với bộ suit lòe loẹt, khuôn mặt của hắn chìm trong bóng tối chỉ có đôi mắt sắc tím ấy là sáng rực cái nhìn đầy nguy hiểm. Cái bản năng của Mitsuya rung lên, không ngừng thúc giục cậu chạy trốn, liên tục không ngừng cảnh báo người đàn ông này là một mối nguy hiểm.
Mitsuya chống tay, vịnh tường mà đứng dậy, cao giọng mà đe dọa kẻ kia. " Thằng chó chết, mày bị điên à."
Hắn ta khẽ cười " Ow, em hôn những đứa em của mình bằng cái miệng đó sao."
Cậu trai mắt mở to kinh hoàng, ngay lập tức quên đau trừng mắt gầm gừ hỏi hắn ta vì sao biết mình có em. Mitsuya siết chặt nắm đấm của mình, máu đã chảy che đi một bên tầm nhìn.
" Luna và Mana phải không?" Hắn vuốt cằm, giả tạo ngẫm nghĩ khóe mắt liếc nhìn Mitsuya chế giễu.
" Chúng rất giống em, nghịch ngợm và mê kẹo--" Mitsuya lao tới tung cú đánh vào gã đàn ông nhưng gã dễ dàng né tránh cú đánh chảo đảo ấy. Còn Mitsuya mất thăng bằng mà đâm vào tường tự làm bị thương chính mình.
Cậu trai rít lên chết tiệt. Cú đánh vào đầu chết tiệt đó ảnh hưởng hơn cậu tưởng. Mitsuya lắc đầu vài lần, chùi đi vết máu che khuất một nửa tầm nhìn. " Mày là thằng chó nào?" cậu trai cao giọng gầm gừ " Nếu mày dám đụng vào các em của tao. Tao sẽ giết mày."
Khóe miệng gã đàn ông mở rộng, một khuôn mặt đáng sợ khiến Mitsuya run lên vô thức, hắn ta che miệng tiếng cười khẽ thoát ra. " Mày cười cái chó gì?" Mitsuya bối rối nói.
" Em vẫn như xưa nhỉ? " giọng hắn ta nghẹn lại thích thú trước biểu cảm của Mitsuya.
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên.
Các em của cậu.
Mitsuya lo lắng nhìn hắn ta, đồng thời người kì lạ chăm chú vào anh ta không rời. Với tình huống bất lợi thế này anh ta biết mình sẽ chẳng có cơ hội nào để có vượt qua hắn, tệ hơn hắn ta có thể sẽ dùng thứ gì đó tiếp tục tấn công anh như lúc nãy.
Cơn đau chỉ ngày một tệ hơn, nhưng ít nhất cậu còn điện thoại trong tay, chỉ cần gọi cho Draken tới với hai đứa trẻ trước. Cậu có thể tự mình thoát được, Mitsuya giật lùi về sau rồi chẳng báo trước mà cắm đầu chạy hướng ngược lại trước cái nhìn ngỡ ngàng từ gã đàn ông.
Hắn ta xoa gáy bĩu môi, nhìn Mitsuya chạy thục mạng về hướng ngược lại. Gã đàn ông không rượt theo mà lại chỉ thong thả đi bộ theo hướng Mitsuya chạy đi, tự tin đến mức mà chậm rãi hút điếu thuốc.
Số điện thoại Draken nằm đầu danh bạ, những tiếng tút tút treo trên đầu tim cùng lời cầu nguyện hãy bắt máy đi!
" Mitsuya mày b--"
" HÃY TỚI NHÀ TAO NGAY LẬP TỨC. ĐỪNG HỎI GÌ HẾT TAO CẦN MÀY Ở ĐÓ!" Mitsuya gào lên bằng mọi thứ có trong cổ họng, ý nghĩ rằng hai đứa em thân yêu của mình đang bị thương khiến cậu trai giận dữ.
Ngay khi tưởng chừng như đã có thể thoát ra con hẻm, ánh sáng hi vọng vụt qua mắt Mitsuya. Nhưng rồi chúng nhanh chóng bị dập tắt thì cổ áo của chàng trai bị giật ngược một cách thô bạo, ném thẳng vào tường như món hàng.
Đôi giày da dẫm lên bàn tay cậu trai nghiến xuống, Tiếng gào thét đau đớn của Mitsuya nhanh chóng bị bàn tay người nọ chặn lại, thô bạo đẩy đầu chàng trai đập ngược vào tường, ép buộc Mitsuya phải nhìn lên đối diện với mình.
" Mày đi đâu thế chàng trai."
" Ít nhất phải để lại lời tạm biệt chứ!" gã ta chế giễu nói. Chân vẫn thế mà càng thêm sức nhấn xuống. Đối diện với đôi mắt sắc tím đầy thú tính chỉ là nỗi kinh hoàng đau đớn của Mitsuya, tiếng hét chỉ còn là những âm thanh ậm ự ngắt quãng không thoát ra được.
" Bỏ chân ra đi, Rindou. "
" Mày nghe anh tao nói rồi đó! " Rindou cười sung sướng trước sự sợ hãi thể hiện thông qua đôi mắt Mitsuya, thả chân lùi ra sau nhường chỗ.
" Xin lỗi vì sự thô bạo của em trai tôi. Nó vẫn còn là đứa trẻ. Em biết điều đó mà, chúng ta đều là anh cả." kẻ đó bước tới, chạm lên vai Rindou rồi ngồi xổm xuống trước mặt Mitsuya.
Mitsuya chẳng thể nghe thấy gì ngoài nỗi đau đớn trên khắp cơ thể, cậu trai ôm bàn tay không thể cử động của mình rít lên khổ sở. Vài ngón tay bị giẫm gãy, sưng tấy nhanh chóng.
" Chết tiệt Rindou, tao không bảo mày làm mạnh như thế." Hắn ta không nỡ nhìn Mitsuya như thế, nhưng chuyện cũng đã đành nên chỉ có thể hướng qua Rindou mà trách móc.
Gã Rindou nhún vai, chẳng để tâm tới lời anh cả.
Kẻ đó vươn tay chùi đi dòng nước chảy trên khóe mắt chàng trai, mỉm cười trước ánh mắt thù hằn của Mitsuya hướng tới mình.
" Ngủ đi."
" Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi." Kẻ đó lấy trong túi áo khăn trắng tinh, ghì lên mặt Mitsuya. Một tay giữ chặt đầu chàng trai, tay kia giữ chặt trên mặt Mitsuya, đồng tử sắc tím cong lên vui vẻ nhìn chàng trai ra sức cào cấu trong vô vọng, đôi mắt đảo xung quanh hoảng loạn rồi từ từ lịm dần, lã ra trong tay hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip