8
"Khoá này nhận bao nhiêu học viên đấy?" Cậu nhân viên trẻ tủm tỉm cười, đôi tay thoăn thoắt lau đi lau lại những chiếc cốc thuỷ tinh đến sáng chói.
"Ba mươi ba, nhiều quá rồi nhỉ?" Jeongwoo sắp xếp lại đống giấy tờ nằm ngổn ngang trên bàn, thở hắt ra một hơi chán nản.
"Ba mươi ba? Anh điên rồi! Chẳng có huấn luyện viên nào dạy lướt sóng như anh đâu, người ta nhận một lần không quá 5 học viên, anh nhận 33? Cướp hết chén cơm của lũ phía Tây đảo rồi đấy, bọn nó mà có tìm anh kiếm chuyện thì đừng gọi em ra chết cùng với anh."
Jeongwoo tựa đầu vào ghế dài, nhắm nghiền mắt lại. Hơi thở cũng bất giác mà trở nên nặng nề.
"So Junghwan..."
Cậu trai trẻ dừng tay lại, xoay mặt nhìn về phía Jeongwoo, anh cậu rất ít khi gọi đầy đủ tên họ của cậu như thế này.
"Nếu có một ngày anh thật sự chết, em có thể nào đừng nói cho anh Hyunsuk hay anh hai anh được không? Và cả anh Sahi, cùng người ấy nữa..."
Junghwan thở dài, đặt chiếc cốc thuỷ tinh còn đang lau dở xuống.
"Lại nữa rồi... anh chỉ mới 21 thôi mà, cứ làm như anh sắp trăm tuổi ấy..." Junghwan cúi đầu, cố giữ cho giọng mình không lạc đi hẳn.
"Trẻ thì đã sao, cuộc đời còn dài như vậy, anh chẳng muốn sống một cuộc đời vô nghĩa cho đến lúc bạc đầu."
"Sao lại vô nghĩa? Không phải anh có lướt sóng sao, nó là ước mơ, là đam mê của anh cơ mà?"
"Là lấy độc trị độc thôi."
Junghwan cắn môi, phải, là lấy độc trị độc. Nó là thứ giữ Jeongwoo sống, nhưng cũng là thứ giết chết anh. Hàng ngày đều cố vin vào một thứ gì đó để không rơi khỏi đáy vực, nhưng cũng chính cái lý do mà Jeongwoo bám vào, cũng là thứ giữ nó lơ lửng giữa hố sâu vạn dặm, không rơi, nhưng cũng chẳng quay lại mặt đất được nữa. Jeongwoo sẽ không chết vì tuổi già, mà chết vì liều mình đương đầu với gió to sóng cả, hoặc là chết trên đất liền dưới tay của hàng đống kẻ thù mà nó thờ ơ vô tình tạo ra. Jihoon sẽ không hiểu được điều này, Asahi và Jaehyuk càng không, Hyunsuk có lẽ sẽ thấu cảm được đôi chút, nhưng tất cả những con người từng sống dưới mái nhà đó đều sẽ không tường tận hiểu được từng vết nứt ẩn sâu trong lồng ngực Jeongwoo, ít nhất là sẽ không thể hiểu rõ như cậu.
Cậu chắt lưỡi, thay đổi chủ đề, trước khi Jeongwoo trở nên quá tiêu cực.
"Người hồi nãy, em không nghĩ thì ra hắn ta là người mà anh hay nhắc đến."
"Haruto? Khoan đã, là em bảo cậu ấy vào phòng anh, đúng không?" Jeongwoo ngồi bật dậy, gương mặt mệt mỏi ngay lập tức tan biến, mà thay vào đó là sự tức giận dâng trào.
Junghwan cười khổ, khẽ gật đầu, ban đầu khi nghe vị khách lạ mặt này muốn học lướt sóng, cậu mới nảy ra ý định trêu chọc bảo anh ta vào căn phòng nơi Jeongwoo đang chiêu mộ học viên, nói rằng anh ta có thể tìm hiểu thêm về việc lướt sóng trong căn phòng đó. Nhưng đúng là thế giới quá nhỏ bé, hoá ra vị khách không mời này lại chính là người mà Jeongwoo dặn đi dặn lại Junghwan phải hết mực đề phòng, vì Haruto trong mắt Jeongwoo là một kẻ dính người phiền toái, luôn cố phá bĩnh mọi việc nó sắp sửa làm.
Nhưng Junghwan biết rằng cậu không cần đề phòng Haruto, vì người mà Haruto làm phiền sẽ chỉ duy nhất là người anh Park Jeongwoo của cậu. Junghwan là một người rất tinh tế nhạy bén, nhất là trong việc đánh hơi ra tâm tư của người khác là như thế nào. Và hiển nhiên chỉ cần nghe Jeongwoo kể về việc Haruto làm phiền anh cậu như thế nào, Junghwan đã có thể lờ mờ cảm nhận được những hành vi đó căn bản không phải làm phiền, chỉ là quan tâm hơi quá mức. Và đến hôm nay, khi chính thức gặp mặt nhau rồi thấy dáng vẻ anh ta bị Jeongwoo mắng té tát trước cửa phòng vẫn không tức giận hay đáp trả, Junghwan càng khẳng định giả thuyết của mình.
Rằng Haruto, đã thất bại rồi, khi mà rơi vào lưới tình với người anh của cậu. Cái người mà cố chấp lì lợm đến nỗi gặm nhấm một mối tình mục ruỗng đến khi chết mòn.
.
.
.
.
"Anh không định về sao, em sắp phải đóng cửa rồi đấy." Junghwan xếp chiếc ly thuỷ tinh cuối cùng lên kệ, cũng cởi bỏ tạp dề.
Ánh đèn tím vàng từ bản hiệu "Oasis" vụt tắt, để cho bóng tối tràn ra khắp ngóc ngách quán cafe. Jeongwoo không có ý định đi về. Thật buồn cười vì từ ngày nó quen biết Junghwan thì cái quán cafe nhỏ xíu xiu ven bờ biển này cũng trở thành căn hầm trú ẩn bí mật của nó. Và nó cũng chẳng cần lang thang ngủ bờ ngủ bụi ngoài bờ biển nữa. Nó đúng là ghét phải về nhà, nhưng thật ra cũng không ghét đến mức không thể về đó nữa, chỉ là nếu về đấy mà nhìn thấy toàn những thứ nó chẳng muốn nhìn thì Jeongwoo chẳng thiết tha gì cái nơi gọi là mái ấm. Trước là sự kiểm soát phiền toái của Choi Hyunsuk, giờ là gương mặt đáng ghét của Haruto. Tất cả đều là những thứ nó không muốn đối diện nhất.
Jeongwoo hay nghĩ nếu bản thân nó có thể thở được dưới nước thì nó cũng đã chẳng ngại vứt hết quần áo rồi lao mình vào biển cả rồi. Chỉ là việc đó quá bất khả thi. Thế nên nó mới cần một chốn nương thân xa lạ như Oasis, và tốt nhất là cách xa luôn cả căn nhà lạnh lẽo mà Jihoon bỗng dưng biến mất và quẳng hết mọi thứ vào người nó rồi bắt nó phải ôm đồm quán xuyến như lúc này.
Cực kỳ vô trách nhiệm!
Mỗi lần Jeongwoo nghĩ đến hai chữ "về nhà", nó sẽ nhớ đến sự vô trách nhiệm đáng ghét mà anh trai nó để lại. Cùng đống gánh nặng mà nó phải vác trên đôi vai này. Một xấp văn kiện chuyển nhượng quyền sở hữu ngôi nhà, cùng với một tờ giấy note bé xíu chỉ vỏn vẹn bốn chữ "Trông cậy vào em."
Một tờ giấy note. Độc nhất một tờ giấy note mà còn chẳng phải là một lá thư. Đó là tất cả những gì mà Jihoon để lại, đến cả người anh ruột của nó cũng buông bỏ mái ấm này, buông bỏ nó. Thế nên Jeongwoo cảm thấy bản thân như một cây non bị chặt hết gốc rễ. Những thứ nó yêu thương nhất đều mất đi, và thứ còn ở lại chỉ là đống tro tàn cháy rụi. Có lẽ Hyunsuk vẫn còn gồng mình chống chịu được, nhưng với nó, mái nhà này sớm đã là một ngục tù.
Jeongwoo từng có suy nghĩ sẽ bán căn nhà đi, gửi số tiền đó cho Jihoon. Rồi kết thúc sinh mạng của mình theo một cách nào đó. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng Hyunsuk ngã vào bệ cửa trên căn gác ướm nồng mùi cồn, Jeongwoo biết bản thân không thể ích kỷ như thế được. Nếu căn nhà này không còn nữa, người duy nhất bị rút cạn lẽ sống sẽ không phải chỉ là mình nó, mà nó còn tước đi chút hơi thở yếu ớt cuối cùng của anh. Căn nhà này, những kỉ niệm còn đọng lại trên từng ngóc ngách này, và Jeongwoo, sẽ là thứ giữ Hyunsuk "sống".
Và cũng ngay lúc đó, Jeongwoo mới nhận ra rằng Jihoon tài tình thế nào, khi mà khéo léo dẫn dắt nó rơi vào bẫy. Một chiếc bẫy bấu chặt lấy cổ chân nó đến rỉ máu, và nó thì chẳng thể nào thoát ra.
Căn nhà này, đại dương này, và người con trai đáng thương vùi mình trong men say trên tầng gác mái, chính là chiếc bẫy ngoạm chặt lấy Jeongwoo không buông. Jihoon biết Jeongwoo sẽ chẳng thể nhẫn tâm phủi bỏ hết mà bỏ mặc tất thảy những thứ này. Thế nên chỉ với 4 con chữ ngắn ngủi trên tờ giấy note màu vàng nhạt, Jihoon đã cứu lấy em trai mình, kéo tâm trí nó trở về với thực tại, dù rằng cũng chẳng thể hoàn toàn cứu rỗi nó, mà còn đẩy Jeongwoo vào một con đường tối tăm hơn nữa, nhưng ít ra thì, Jeongwoo vẫn sống, theo một cách nào đó, vẫn tồn tại một cách méo mó đến đáng thương.
"Hôm nay em có bảo vệ trông quán miễn phí nhé!"
"Lại nữa à? Anh thật sự không về sao? Ý em là... không phải em không cho anh ở, nhưng cứ cách vài hôm anh lại ngủ ở đây. Anh Hyunsuk sẽ lo lắm đấy..."
"Anh đã bao nhiêu tuổi rồi cần gì ai lo cho bản thân nữa." Jeongwoo cười, nhưng là nụ cười chua chát.
Junghwan thở dài, cảm thấy như có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng những con chữ cứ không thể thốt ra được. Cậu trai trẻ cúi mặt, vắt chiếc túi chéo ngang ngực, đội chiếc beanie xám lên đầu. Junghwan vứt xâu chìa khoá nặng trịch vào tay Jeongwoo, ngao ngán chắt lưỡi rồi quay lưng ra về.
Jeongwoo ngồi im trong bóng tối hiu quạnh, trăng hôm nay khuất sau mây mù, một tia sáng nhỏ bé cũng không chiếu rọi xuyên qua khung cửa kính trong suốt được. Tiếng sóng vỗ nhỏ xíu, và đại dương rực rỡ thường ngày khi đêm về cũng đáng sợ làm sao. Sâu thẩm, tối mịt, Jeongwoo cố phóng mắt nhìn xa hơn nữa, nhưng chỉ thấy màn đêm đen kịt đặc sệt. Giống như một khoảng không đi về địa ngục, Jeongwoo không tìm thấy bất kỳ sự an toàn nào từ cái nơi mà nó cho rằng luôn là yên bình nhất. Gió rít lên rồi va vào khung cửa nhỏ, như những lời thì thầm đáng thương. Jeongwoo rùng mình, hôm nay khung cảnh quen thuộc ngoài kia sao lại đáng sợ thế này?
Tối, tối mịt. Jeongwoo chẳng thấy gì cả. Mò mẫm giữa những vách tường lạnh ngắt, muốn tìm lấy công tắc bật đèn, hoặc là một nguồn sáng nào đó để cứu nó thoát khỏi sự ngột ngạt mà bóng tối đang đè bẹp lấy cơ thể.
Nó hối hận rồi. Phải chi ban nãy nó kéo Junghwan cùng ở lại, hoặc là dặn cậu không tắt hết ánh đèn trong cái quán nhỏ xíu này. Hoặc là về nhà... thứ mà Jeongwoo chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ước ao đến. Jeongwoo không thích bóng tối, nhưng mỗi lúc ngủ lại ở Oasis nó đều chẳng bao giờ mở đèn, vì có lẽ ánh trăng ngoài kia và những vì sao lấp lánh phía xa xăm đã đủ sáng. Sáng hơn cả ngôi sao bé nhỏ nằm gọn trong ngực áo nó. Thế nhưng bầu trời đen kịt hôm nay khiến nó nhận ra cuộc đời nó tăm tối đến thế nào.
"Ting!" Jeongwoo lập tức xoay mình, nhìn thấy chiếc điện thoại đáng thương rơi ở góc tường mà nó cũng cố tìm kiếm từ nãy đến giờ, màn hình điện thoại sáng choang.
Jeongwoo vội vã mon men theo luồng ánh sáng nhỏ bé từ chiếc điện thoại, cố đi thật nhanh trước khi màn hình tắt nhẹm. Vội đến nỗi va vào đống bàn ghế ngổn ngang được chất đầy giữa căn phòng. Nó với tay cầm chiếc điện thoại lên, thở phào. Ít nhất thì khi có điện thoại rồi nó sẽ tìm được công tắt để mở ra một nguồn sáng nào đó kéo nó thoát khỏi bóng đêm.
Thế nhưng Jeongwoo khựng lại. Ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt vàng vọt của nó, dòng tin nhắn nhỏ bé thu vào đôi đồng tử trong suốt.
Từ Haruto.
"đã muộn lắm rồi, cậu có cần tôi đến đón không?"
Con ngươi nhỏ bé run rẩy,
giãn ra...
.
.
.
.
Mình quyết định cho Junghwanie xuất hiện từ chap này 🫶
Chúc các bạn sĩ tử và hai em nhỏ nhà chúng ta thi cử thật tốt 🎉
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip