Chap 11

"Tiểu Duyên Tử...." - từ đâu Thôi Nghệ Uyên chạy đến trước mặt Hỷ Duyên, nhỏm người lên ôm chặt Hỷ Duyên mà khóc trước sự ngờ ngàng của Hỷ Duyên, Chính Hoa và Hiểu Lân

"ta...ta....nè đừng khóc...nín...nín" - Chính Hoa thấy vậy liền cúi mặt hành lễ lui đi chổ khác, Hiểu Lân cũng lui ra. Hỷ Duyên chỉ biết đơ người đứng yên tại chổ"

"ta nhớ ngươi...Tiểu Duyên Tử...ta vô tình nghe được phụ thân nói ngươi bị truy sát...ta rất lo sợ" - Thôi Nghệ Uyên càng khóc lớn

"chẳng phải ta đã đang toàn mạng ở đây sao...nín...ngươi khóc trông thật xấu" - sau khi đợi Thôi Nghệ Uyên lấy lại bình tĩnh thì Hỷ Duyên lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô nương ta

"ta quên hiện giờ Người đã là bậc cửu ngũ chí tôn..." - Thôi Nghệ Uyên sau khi trấn tĩnh lại thì liền quỳ xuống hành lễ thỉnh tội với Hỷ Duyên - "tiểu nữ vừa nãy thất lễ xin hoàng thuợng bỏ qua cho"

"Trẫm không trách tội ngươi, ngươi mau đứng lên đi...để Thôi Thừa tướng thấy cảnh này lại tưởng ta hiếp đáp ngươi" - Hỷ Duyên đở Nghệ Uyên đứng lên, do tiếp xúc gần cộng thêm tính tình hài hước như lúc trước chọc đùa nàng ấy nên mặt Nghệ Uyên thoáng một tầng hồng, mặt cuối xuống bẽng lẽng. Phía kia không xa mọi hình ảnh vui vẻ đó Chính Hoa đều thấy, nàng chỉ biết buồn nhưng vẫn cố gắng không thể hiện ra mặt. Nhưng không thể qua được tầm mắt của Hiểu Lân

"ta nghỉ cô nương từ nhỏ đến lớn sống trong cung đều hiểu một đạo lý rằng khi yêu một đấng minh vương thì tất phải chịu cảnh chia sẻ người mình yêu với nữ nhân khác...có thể là lúc trước cô nương nghỉ ngài ấy sẽ không thể làm vua nhưng bây giờ thì đã khác...cho dù chính ngài ấy muốn độc sủng một mình cô nương nhưng luật lệ từ ngàn xưa đã được ấn định, hậu cung tất phải có ba ngàn giai lệ" - Hiểu Lân từ tốn nói lên suy nghĩ của mình

"ta hiểu ý của người, ta không trách ngài ấy, càng không trách biểu muội của người, chỉ trách người mà ta đã trót yêu là đương kim hoàng thượng không chỉ có riêng một mình ta" - Chính Hoa đôi mắt thoáng buồn nhưng giọng đối đáp từ tốn

------------------------------------

Hỷ Duyên lên ngôi được một thời gian thì tình hình đất nước dần được ổn định, đã không còn nạn bạo loạn nơi biên thùy, sưu thuế đã được chỉnh đốn lại để dân không phải sống cảnh lầm than. Đổi lại trong cung triều tình hình hoàn toàn trái ngược với sự bình yên bên ngoài, Trịnh Thái Hậu nhiều lần chống đối cuối cùng cũng chết dưới tay của hắn, nhưng hắn viện lý do bà ta uất hận đậl đầu tự vận, Hỷ Duyên biết nhưng không bằng không chứng nên không buộc tội được hắn, càng ngày tai mắt bè cánh của Lý Đông Kiện càng nhiều, hể ai trong triều có dấu hiệu chống đối thì bị bọn chúng trừ khử nên trung thần bên cạnh Hỷ Duyên ngày càng ít, chỉ còn phía Thôi thừa tướng. Nhưng muốn làm gì đều phải cẩn trọng tai mắt của Lý Đông Kiện. Điều đó cũng không làm Hỷ Duyên phải e sợ, càng làm cho ý chí dẹp loạn thần như lý Đông Kiện ngày càng mãnh liệt

*Thừa Càn cung*

"thần tham kiến hoàng thuợng...thần nghe nói long thể của Người bất an" - Lý Đông Kiện cười nhếch môi

"Lý Thái sư...khanh đến rồi thì tốt biết mấy, thời gian qua Trẫm sống trong phúc mà không biết hưởng luôn đối đầu với khanh..." - Hỷ Duyên mặt mệt mỏi than vãn

"đó là vì sao thần luôn muốn chia sẻ mọi việc lo âu với Người" - Lý Đông Kiện hả dạ với sức ép tạo ra cho Hỷ Duyên

"nay mọi chuyện Trẫm đều nghe theo khanh, những tấu sớ này sẽ đưa cho khanh xử lý" - Hỷ Duyên nhăn mặt xoa thái dương

"để tránh khó xử, thần xin nhận lệnh" - Lý Đông Kiện thầm mừng trong bụng vì cuối cùng Hỷ Duyên phải phụ thuộc vào hắn

"còn một chuyện nữa thần muốn nói...hoàng thuợng lên ngôi đã được một thời gian nay sắp tới phải tuyển phi để giúp Đại An Quốc có hậu duệ khai chi tán nghiệp" - Lý Đông Kiện như đã có sắp xếp sẵn trong lòng

"Trẫm cũng có ý đó...mọi việc khanh cùng mẫu hậu liệu tính cho trẫm" - vì nhẫn nhịn nên chuyện tuyển phi đành để hắn quyết định

--------------------------------

*ngự thư phòng*

"nô tỳ khấu kiến hoàng thuợng" - như mọi ngày, cứ đêm đến Chính Hoa lại đem canh sâm tới cho Hỷ Duyên, vì dạo này Hỷ Duyên vì chuyện đối phó với Lý Đông Kiện nên thường âu lo quên ăn quên ngủ.

"tất cả lui ra hết cho Trẫm" - đám nô tài liền lui ra, Hỷ Duyên lại đở Chính Hoa đứng lên - "những chuyện này nàng cho ngự thiện phòng làm là được, tại sao lại phải nhọc thân"

"bọn họ sẽ không biết khẩu vị của Người...canh còn nóng Người uống kẻo nguội không ngon" - Chính Hoa ôn nhu múc chén canh sâm cho Hỷ Duyên

"hoàng thượng....Người...." - Chính Hoa chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cảm nhận mình đang ngồi lên đùi Hỷ Duyên ở trong vòng tay Người, môi nàng cảm nhận sự mềm mại khi môi Hỷ Duyên áp vào truyền canh sâm cho nàng uống, nàng thấy có chút ngọt của canh sâm.

"canh sâm ngon" - Hỷ Duyên mỉm cười nhìn nàng khiến nàng đỏ mặt

"Người đừng làm vậy...lở ai nhìn thấy thì không..." - Chính Hoa cố thoát ra vòng tay của Hỷ Duyên nhưng không được

"thấy thì đã sao, Trẫm muốn nạp nàng làm phi. Trẫm biết sau khi Trẫm lên ngôi xung quanh Trẫm sẽ không thể độc tôn một mình nàng, nhưng cũng mong nàng hiểu cho là trong lòng Trẫm chỉ có mỗi hình bóng nàng" - Hỷ Duyên mắt chân thành nhìn Chính Hoa

"từ khi Người lên ngôi thì Chính Hoa đã hiểu một chuyện, trót lở yêu Người thì phải biết chấp nhận san sẻ phu quân cùng nữ nhân khác. Nếu Người nói trong lòng Người chỉ có mỗi Chính Hoa độc tôn thì Chính Hoa có chết cũng mãn nguyện" - Chính Hoa ôn nhu hai tay áp vào mặt Hỷ Duyên, khẽ vướt chân mài của Người

"Tiểu Hoa Tử....hãy là người của Trẫm được không" - Hỷ Duyên siết chặt Chính Hoa vào lòng, ánh mắt nhu tình nhìn Chính Hoa

"....." - Chính Hoa không nói gì, chỉ câu cổ Hỷ Duyên áp môi mình lên môi Hỷ Duyên thay thế cho câu trả lời

Hỷ Duyên bế nàng trên tay môi vẫn quyến luyến không rời, đi thẳng hướng mật phòng có long sàn, y từ từ ly khai yên vị dưới sàn lạnh lẽo. Bên ngoài đã chuyển sang đông, thời tiết dần chuyển lạnh dần, nhưng trên long sàn lại có hai người dây dưa quyến luyến nhau không rời. Đêm nay Chính Hoa trao trọn yêu thuơng của nàng cho Hỷ Duyên, Hỷ Duyên nhẹ nhàng trân trọng Chính Hoa trong yêu thuơng.

---------------------------------

*Nhàn Khánh cung*

"ta mới nhận được thư hoàng tỷ của con, Hiếu Trân nói tình hình Nam Kinh đang dần ổn định, chỉ có điều Suất Trí đang mang phụng duệ trong người không tiện đi lại nên sau khi đợi nàng ấy hạ sinh xong sẽ về thăm mẫu hậu và con, Hiếu Trân cũng nói rất nhớ con" - Sức khỏe Nhàn Thái Hậu có chuyển biến tốt hơn, sau khi đọc xong thư của Hiếu Trân thì bà lại càng vui mừng hơn vì biết mình sắp được lên chức làm bà nội

"chưa gì mẫu hậu vừa nghe hoàng tẩu có tin vui thì đã cười đến như vậy rồi,  lúc được bế cháu thì không biết sẽ vui như thế nào nữa" - Hỷ Duyên thấy mẫu hậu mình vui thì cũng trêu chọc bà

"con còn chọc mẫu hậu, hôm truovws mẫu hậu có nghe nói về chuyện tuyển phi, chẳng hay Hoàng thượng đã có chủ ý đến ai chưa...con cần có người kế tục hương đăng kế thừa đại thống" - Nhàn Thái phi nay được truy tôn lên làm Thái hậu

"nếu người Trẫm chọn không phải con nhà danh giá, mà chỉ là thân phận bình thường, thậm chí là cung tỳ thì có trở ngại gì không mẫu hậu" - Hỷ Duyên rào đón trước ý của Nhàn Thái Hậu

"làm Ai Gia cứ tưởng chuyện gì quan trọng, xưa nay tuyển chọn hậu cung luôn lấy đức đi đầu, thực ra nếu người mà con chọn có tính tình nhân từ có hiếu đức có lòng rộng lượng thì là được rồi" - Nhàn Thái Hậu nở nụ cười hiền từ

"là nàng ấy" - Hỷ Duyên đứng dậy đi lại nắm tay Chính Hoa đứng trước mặt Nhàn Thái Hậu

"Thái hậu..." - Chính Hoa đứng khép nép, cuối đầu bẽng lẽng vì ngại

"hoàng thượng đã lớn thật rồi...Ai Gia rất hài lòng" - Nhàn Thái hậu mỉm cười gật đầu hài lòng

Chính Hoa từ nhỏ đến lớn sống trong cung, luôn biết giữ phép tắc, đối đãi với mọi người trong cung luôn phải phép, quan tâm chăm sóc cho Hỷ Duyên chu đáo có khi bảo vệ Hỷ Duyên bất chấp tính mạng. Thời gian sống lưu lạc ngoài cung, không vì ngại khó khăn mà bỏ rơi mẹ con bà, ngược lại còn ân cần tận tâm, vẫn giữ phép tắc trên dưới mặc dù lúc đó chỉ là thường dân. Nên khi Hỷ Duyên nói sẽ chọn nàng làm phi thì Nhàn Thái Hậu đã rất hài lòng

---------------------------------

*Thừa Càn cung*

"bẩm hoàng thượng, về việc tuyển chọn phi tần thần đã tìm được cho hoàng thuợng một người" - Lý Đông Kiện hóng hách ngang tàn, ngay cả việc tuyển chọn hậu cung hắn cũng muốn quản. Hỷ Duyên vì nhẫn nhục chờ đợi thời cơ

"là ai vậy Lý khanh gia"

"là nghĩa nữ của thần, con gái của Đại tướng quân Phác Hữu Thiên, nghĩa nữ của thần từ nhỏ đến lớn đều được dạy dỗ lễ nghĩa nhân đức, tuệ chất lan tâm đặc biệt dung mạo xinh đẹp, thật sự là một người hiếm có" - Lý Đông Kiện không ngừng hài lòng về nghĩa nữ của hắn

"bên nội sự vụ mới đưa cho Trẫm danh sách tú nữ tiến cung, trong đó Trẫm ưng chuẩn mỗi Thôi Nghệ Uyên là lệnh kim của Thôi thừa tướng, nhưng riêng Trẫm cũng muốn nạp thêm một người nữa chẳng hay ý của Lý khanh gia thế nào?" - Hỷ Duyên nhàn hạ đặt chung trà xuống, ra hiệu Bao công công đưa danh sách tuyển phi đưa cho Lý Đông Kiện xem

"Phác Chính Hoa - thần e người này không được bởi vì thân phận của nàng ta khác xa với hoàng thượng. Hơn nữa hậu cung tuyển chọn xưa nay lấy đức đi đầu, nàng ta trước giờ không có gì nổi bật làm sao có thể được tuyển chọn" - Lý Đông Kiện cốt ý là sợ nghĩa nữ của hắn bị thất sủng, chuyện Chính Hoa được Hỷ Duyên yêu thuơng trong cung không ai là không biết

"từ khi Trẫm chỉ là đưa trẻ cho tới lúc Trẫm lên ngôi, Chính Hoa luôn kề bên quan tâm chăm sóc và bảo vệ Trẫm bất chấp tính mạng, hơn nữa nàng đối đãi tốt với chúng nô tài nô tỳ trong cung chưa từng nghe ai phiền lòng gì về nàng..." - Hỷ Duyên vẫn nhẫn nhịn mà giải thích

"tóm lại thần nói không được là không được, xin hoàng thuợng đừng làm trái ý thần" - Lý Đông Kiện không kiêng nể mà phản bác

"nếu vậy Trẫm sẽ không tuyển phi nữa, truyền khẩu dụ của Trẫm từ nay sẽ tạm gác lại chuyện tuyển phi khi nào hoàn thành việc xây lăng thì mới tính tiếp" - Hỷ Duyên quyết cương đến cùng cho tới khi nào lập được Chính Hoa làm phi mới thôi

---------------------------------

Vì tối nay và mai mình sẽ không có ở nhà nên sẽ không up chap được
Hẹn tối mai sẽ có chap, mong mọi người góp ý và ủng hộ
Xin cảm ơn ạ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip