Đừng nói xa nhau...
- Em là Junghwa, Park Junghwa, người chị yêu...
Đó là câu nói, mà tôi nghe Hani nói mỗi ngày trên giường. Tôi ghét chị nói câu đó lắm, nhưng biết sao đây, chị không muốn căn bệnh mất trí quái ác cướp tôi khỏi chị. Tôi cũng sợ lắm chứ, nhiều khi nhìn Hani cố nhớ gì đó, tim tôi như thắt nghẹn lại. Chị lúc nhớ, lúc không. Khi thì ngơ ngác hỏi tôi là ai, rồi lại ôm đầu ngồi khóc làm tâm can tôi tan vỡ.. Khi ấy, chỉ vòng tay nhỏ bé của tôi là có thể giúp chị bình tĩnh lại, lúc nào cũng thế, cứ thấy tôi,.. Hani phát điên, phá tan mọi thứ... và rồi.. cứ như con mèo nhỏ mà cuộn trong lòng tôi mà ngủ...
Ít phút trước, Hani vừa nói xong câu đó. Chị ngồi xếp bằng, lấy từ đầu giường một chiếc hộp nhỏ. Và lôi đâu đó chiếc bút màu xanh nhạt, màu mà chị thích. Hani tinh nghịch cười với tôi, rồi cắm cúi ghi gì đó. Khi tôi nhìn trộm thì ai kia nhăn mặt như con nít, hờn dỗi đuổi tôi đi. Tôi bật cười vì thấy chị vui như thế, thà vậy, thà Hani nhớ tôi còn hơn quên tôi thực sự ..
Dù chỉ hiện hữu trong não bộ chị ấy vài phút thậm chí tính bằng giây, thì tôi cũng rất vui rồi..
Tôi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nơi đám mây trắng nhẹ trôi ngoài kia, bỗng dưng nước mắt tôi lại bất chợt rơi.. chúng kéo nhau trượt dài mà bản thân tôi không thể kiềm hãm. Khẽ nhìn đến thân ảnh trên giường, môi tôi đã nở nụ cười nhẹ, nó cay đắng lắm, không vui hay hạnh phúc chút nào cả..
- Em đã hứa không khóc.
Bất chợt Hani thức giấc, chị ngăm ngăm nhìn tôi. Tôi vội quẹt đi nước mắt, cố nặn ra một nụ cười rất gượng gạo và đã không thể lừa được Hani! Chị ấy tinh ranh lắm..
- Không, chị biết em không vui.. lại đây với chị nào..
Hani vẫy tay gọi tôi. Trong lòng tôi chợt dâng lên cảm xúc khó tả. Ngay tức khắc tôi sà vào lòng chị, ôm chặt lấy hơi ấm nồng nàn đầy nhung nhớ này, đã biết bao lâu, tôi dường như quên đi hai chữ hạnh phúc của bản thân rồi. Thanh xuân tôi, nay chôn chặt nơi bệnh viện đầy mùi thuốc khó chịu. Đã có lần Hani chia tay tôi, nhưng vì sự cứng đầu của mình nên Hani đã không làm được điều ấy. Bởi tôi biết chị rất yêu tôi, không muốn tổn thương tôi nên mới như vậy. Và.. chính bản thân mình, tôi cũng đã không hối hận gì nữa rồi, cả cuộc đời của tôi,.. là sự hiện diện của chị, Ahn Hani..
- Em không có khóc, chị ngủ thì ngủ đi, người ta đang ngắm cảnh mà..
Tôi vờ trách chị, nép người vào lòng ngực ấm áp kia. Cánh tay Hani khẽ nhấc lên, theo sau là sự nhột nhạt nhưng dễ chịu của những ngón tay thon dài mon men trên đầu tôi.. Không biết sao, tôi thích được chị gãi đầu cho mình..
- Jung à ~
Chợt tôi cười, lâu rồi mới nghe lại cái giọng nhỏng nhẽo này của Hani.. chắc là từ khi vào viện, đã gần 1 năm rồi còn gì...
- Chị không muốn ngủ..
- Chị phải nghỉ ngơi đi chứ!
- Nhưng chị sợ,...
-...
- Chị sợ khi nhắm mắt lại, chị sẽ không nhớ em nữa... Jung à, chị ghét nó! Chị sợ lắm Junghwa à..
Bất chợt giọng chị nghẹn ngào như muốn khóc. Giây phút ấy, tim tôi như ngừng đập đi, ngay cả hơi thở bình thường, giờ với tôi nó nặng nề không tưởng. Tôi quay mặt nhìn chị, vẫn ánh mắt dạt dào tình yêu đó, chị trân quý tôi đến thế, Park Junghwa tôi nguyện yêu chị hết kiếp đời..
- Hani, em vẫn ở đây mà, với chị.. dù chị quên thì em sẽ nhắc cho chị nhớ. Mười lần, hai mươi lần, năm mươi... hay cả trăm lần, em cũng sẽ nhắc. Bởi em là Junghwa, Park Junghwa, người chị yêu mà phải không?
Chị ôm lấy tôi, lười biếng vùi đầu vào hõm cổ tôi mà thì thầm như đứa trẻ. Nhưng câu nói ấy làm tôi vui biết bao nhiêu,.. Tôi yêu đứa trẻ này quá!!
- Đồ ngốc, chị yêu em nhiều lắm.. Junghwa chị yêu em..
Tôi bật cười hạnh phúc, nắm lấy tay chị, đôi mắt Hani dịu dàng đến lạ thường. Đôi lúc tôi cứ cảm giác rằng chị giấu tôi gì đó, nhưng không, tôi gạt chúng đi. Tôi muốn nghĩ về những kỷ niệm tươi đẹp của chúng tôi hơn là những cái tiêu cực đó. Tôi với chị nhìn nhau, tựa chừng không gian như ngưng đọng lại, chỉ tôi và chị...
Một sự ngọt ngào đến bất tận ập đến, tràn đến xâm chiếm đôi môi nhỏ của tôi. Đầu óc tôi như phê pha vì chiếc lưỡi tinh ranh của chị ấy. Ai đó đang cố ý trêu đùa tôi!! Ahn Hani đáng ghét!
Một tuần sau....
Hôm nay là ngày thứ 5, đúng vào tháng 5 tháng sinh nhật của chị. Mấy ngày qua, tình hình Hani đã cải thiện nhiều, bác sĩ bảo chị phục hồi rất tốt! Tôi vui sướng cầm trên tay hộp bánh mình tự làm. Nhủ thầm sẽ cho chị bất ngờ!!
Tôi tìm nhanh đến phòng chị. Vui vẻ mở cửa ra... nhưng nụ cười tôi chợt tắt đi. Không một ai trên giường cả, chăn gối như được thay mới và chúng như dành cho một ai đó khác, không phải Hani của tôi. Và đúng là vậy, một y tá lên tiếng bảo tôi tránh đường, cô ấy đẩy một người lạ mặt nào đó vào, anh ta nằm trên đó! Giường của Hani!!! Vậy người yêu tôi đâu!!!?
- Y tá!! Bệnh nhân ở đây, đâu ĐÂU RỒI!!
- Nhanh nói tôi biết!!! Chị ấy hiện ở đâu hả!!?
Tôi mất bình tĩnh mà hét lên. Cô ấy hoảng sợ xoa dịu cơn giận trong tôi bằng vài lời mà não bộ tôi không thể xử lý được. Tai tôi ù đi và điều duy nhất tôi thấy là khẩu hình miệng của cô ta!
Khốn kiếp!! Ai đó cho tôi biết cô ta nói gì vậy!!?
Bất chợt trong tôi dâng lên nổi lo sợ, sự bất an nào đó quẩn quanh và ăn mòn tâm trí tôi đến tê liệt. Tự dưng tôi sợ mất chị!! Thật sự...
- Junghwa, Hani.. cậu ấy đang phẫu thuật...
Bất chợt vang bên tai giọng nói thân thuộc, tôi quay người, nhận ra ngay đằng sau là Seo Hyelin, là bạn đại học của chị ấy! Vội vàng tôi bước đến, hỏi liên tục dồn dập..
- Chị Hyelin, làm ơn nói em biết, Hani, đang ở đâu..
Chị ấy nhìn tôi chần chừ, ánh mắt lộ rõ vẻ đau thương, nước mắt ngấn đi đôi mi mỏng, nghẹn ngào không thành câu..
- Một tiếng trước, Hani... cậu ấy... không.. còn nữa Junghwa! Hani.. đi.. đi rồi... hức.. hức...
Bất ngờ chị ta oà lên khóc, tôi như chết lặng khi nghe từng câu từng chữ.. nó như vết dao rạch nát tâm can tôi đến ứa máu!! Cái chuyện gì đang xảy r thế này!!! Tôi không muốn, tôi không muốn!! Đây là một trò đùa dở nhất tôi từng biết!!
- Em không giỡn với chị Hyelin, đưa em gặp Hani đi. Hôm qua,.. chị ấy.. nói sẽ.. cho em xem một thứ! Hani giữ lời lắm, không thất hứa với em đâu...
Tôi cố ngăn nước mắt mình rơi nhưng không thể, cả người tôi như bị trút đi sức lực, chiếc hộp dễ thương dành tặng Hani vô tình rơi xuống, chiếc bánh trở nên tồi tệ hơn bao giờ.. Tôi lay mạnh người Hyelin, van xin chị ấy... Để rồi cuối cùng, chị ấy cũng nói hết ra.. những lời.. tôi chưa từng nghe..
- Junghwa, thực ra.. Hani ngoài căn bệnh mất trí nhớ, tim cậu ấy... cũng không tốt.. Nên để em không lo lắng, Hani bắt mọi người giấu em.. cậu ấy.. đã vì em mà chống chọi đến bây giờ.. nhưng mà.. hức... tên ngốc ấy, không thể mạnh mẽ hơn nữa rồi... thiên thần đã mang cậu ấy đi... hức... Chị, xin lỗi vì giấu em.. Junghwa.. chị xin lỗi..
Tôi nghẹn đắng với câu nói ấy của Hyelin, tôi ước mình có thể chết đi bây giờ!!! Ai làm tôi khóc!!! Chính chị Hani! Chị không muốn tôi khóc mà, giờ.. đến ôm lấy tôi đi, tôi hứa sẽ không khóc nữa đâu mà.. Ahn Hani!!! Chị đáng ghét lắm!!! Chị cho tôi hi vọng làm gì, giờ chị giết chết nó, niềm tin nhỏ bé trong tôi... tim tôi... cũng chết theo thật rồi...
- Aaaaaa...!! Ahn Hani!!! Chị đâu rồi!!?
Hôm nay, đã tròn.. 49 ngày, ai đó bỏ tôi đi... Đồ thất hứa đáng ghét! Tôi đứng trước ngôi mộ nhỏ, nơi bia đá lạnh lẽo kia, nụ cười của chị vẫn soi rọi ấm áp lạ thường.. Đưa tay đặt lên đó một chiếc bánh kem nhỏ,... hôm đó sinh nhật chị... đã không cùng chị... đón nó đàng hoàng... nên hôm nay, tôi sẽ đón nó với chị...
- Chúc mừng sinh nhật chị Hani!
- Chị biết em làm bánh này mệt lắm không hả!?
- Nhớ, khen... em đấy nhé!?
- À.. với cả, chiếc hộp nhỏ của chị, em cũng đem theo nè... Em đọc hết rồi... chị ghi tận 300 tờ Park Junghwa, em là người yêu chị luôn sao... Biết em... vui.. lắm không hả!? Đồ ngốc, và bức thư mà Hani gửi em nữa, em xin lỗi, em chưa đọc nó... em không dám xem, vì... nó sẽ giết chết em mất Hani à...
- Chị biết không, em nhớ chị muốn điên lên! Thèm cái ôm của chị muốn chết đi.. Vậy mà... có ai cho em đâu... thương hại em được không,..về với em được không Hani..?
Tôi ngục xuống bia mộ của chị, thứ hiện hữu trong tôi giờ chỉ là hình ảnh của riêng chị thôi. Nó ám ảnh tôi dai dẳng, ngay cái nụ cười ấy nữa. Tôi muốn một lần cuối thấy nó, nhưng chắc là không rồi... Tôi buồn đến không muốn làm gì cả, nhưng giờ nước mắt tôi hầu như không thể rơi nữa rồi, chúng cạn...
Hơn nữa, Park Junghwa tôi,.. cũng đã tự hứa với lòng mình. Rằng tôi sẽ luôn mạnh mẽ, không yếu đuối nữa, mấy ngày qua, tôi sống trong sự yếu mềm kia là quá đủ. Bởi tôi biết, đâu đó trên cao, Chị vẫn dõi theo tôi và đang mỉm cười thì sao.. chắc chị sẽ hài lòng lắm... vì... con bé mít ướt của chị.. không còn khóc nữa rồi... Mà nếu có... thì.. cho em yếu đuối nốt hôm nay nhé Ahn Hani...
Thấy cái tên vs Nội dung không liên quan gì nhỉ 😆😆😆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip