x
Khoảnh khắc khi tôi mở choàng mắt dậy, ánh tà dương đỏ rực trên cao hắt xuống làm nhòa đi mọi tầm mắt. Dáo dác liếc vội xung quanh, một không gian trống vắng sự hiện diện của anh đã làm cho tôi choáng váng trong phút chốc. Trái tim đau nhói, hẫng lại một nhịp, sau đó điên cuồng đập lên trong sự hoảng sợ và lo lắng.
Bất giác tôi đứng thẳng dậy, đôi chân ban đầu loạng choạng không thể đứng vững. Điên cuồng đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của một người con trai, tâm trí tôi bối rối như những sợi dây bị thắt thành cuộn, hốc mắt cùng sống mũi đã dần trở nên cay xè, bao nhiêu mọi suy nghĩ phức tạp cùng với những ảo ảnh cực đoan cứ thế chồng chất trong trí óc làm cho tôi cảm thấy rối rắm đến phát điên.
Vô thức trải nhanh từng bước chân, thanh quản tôi đau rát khi mỗi lần vô vọng thét lên cái tên quen thuộc trong không gian, đôi chi tuy run rẩy nhưng vẫn nỗ lực hết sức mình để chạy đi tìm bóng dáng của người ấy. Chạy theo ven biển rải toàn những sỏi đá, con đường vô tận dài phía trước càng ăn mòn sự hy vọng trong trái tim tôi.
Trong một thời khắc, tưởng như niềm tin đã hoàn toàn bị tắt dập thì ở phía xa xa nơi tận cùng chân trời, tôi đã nhìn thấy một bóng đen nhấp nhô xuất hiện giữa dòng biển rộng lớn.
Trái tim tôi tĩnh lặng, vô thức tiến chân lên vài bước, đôi đồng tử thất thần nhìn lấy một ai đó đang mỗi lúc đi xa để nhấn chìm mình trong biển cả. Khoảnh khắc khi tôi nhận ra người ấy chính là anh, dòng cảm xúc trong tôi dường như đã vỡ òa, một sự hoảng loạn tận cùng cứ thế mãnh liệt dâng trào trong tâm trí, hai bên dòng nước mắt lẳng lặng tuôn rơi.
"Học trưởng!! Học trưởng!! Không được!!!"
Lúc này, tôi gào thét gọi lấy tên anh thật lớn, thanh quản đau rát tưởng như bị ai đó xé toạc. Không một sự đắn đo trong đầu, từng bước tôi cứ thế mất kiểm soát mà điên cuồng lao về phía anh. Mặc cho cơn sóng từng đợt táp mạnh vào cơ thể như muốn níu kéo tôi trở lại đất liền, từng bước tôi chạy nhanh hơn nữa, mực nước đang ngày càng dâng cao rồi chiếm đoạt cả cơ thể, đôi khi còn vì vấp ngã mà toàn thân bị ướt nhẹp.
Khi tấm lưng của người con trai kia đang ngày càng gần kề trước tầm mắt, không một sự do dự, trong một khoảnh khắc, tôi chạy nhanh đến rồi ôm chầm lấy anh ghìm sâu vào lòng. Từng đầu ngón tay siết chặt lấy nhau, toàn thân tôi run lên cầm cập bởi sự sợ hãi tột cùng trong tâm trí, dụi sâu khuôn mặt vào tấm lưng ướt nhẹp của anh, và rồi nức nở bật khóc lên thật lớn.
Ôm người từ phía đằng sau nên tôi chẳng biết nét mặt của anh đang như thế nào, chỉ biết giờ đây người ấy chẳng có một chút dao động. Càng lúc, tôi càng ghìm anh chặt sâu hơn nữa, như thể sợ rằng bản thân sẽ tuột mất anh chỉ trong giây lát, mỗi lần tôi khóc nấc lên lại khiến trái tim như bị siết chặt đến mức khó thở và rồi đau đớn quằn quại.
"Tại sao anh lại như thế?? Tại sao em đã nói như vậy mà anh vẫn chẳng đoái hoài?? Tại sao anh lại nhẫn tâm rời bỏ em hả?? Tại sao cơ chứ??"
Từng câu, từng chữ chua xót ở trong cuống họng cứ thế nghẹn ngào tuôn ra, như thể là một nhát dao sắc lẹm tự đâm sâu vào chính mình. Vừa nói, âm giọng tôi không khỏi run rẩy, tiếng khóc nấc lên từng nhịp dường như đã nhấn chìm tất cả mọi thứ.
"Làm ơn đừng rời bỏ em mà..."
Tôi nghẹn ngào nói, trái tim đau đớn và khó thở như bị ai đó bóp chặt, đôi chân yếu ớt giờ đây đã chẳng thể vững nổi được nữa.
Im lặng một hồi sau đó, cuối cùng anh cũng lẳng lặng quay lại đối diện với tôi. Hai tay anh ôm trọn lấy gò má của tôi như thế, giống với cử chỉ thân quen như bao mọi ngày. Thế nhưng giờ đây mắt anh lại ướt đẫm lệ, cánh môi run rẩy trong một nỗi sợ hãi nào đó mà tôi không thể thấu nhìn.
"A-Anh không thể... Thà rằng anh chủ động trước, còn hơn để nó cứ thế tiến đến..."
Tôi vội ôm anh vào lòng, siết chặt lấy từng lớp áo, dụi đầu sâu vào lồng ngực đối phương mà lắc mạnh. Nước mắt vẫn còn tuôn rơi mạnh mẽ, dường như tôi gào thét lên thật lớn trong một không gian rộng lớn của biển cả.
"Em không hiểu!! Không hiểu anh nói gì hết!! Nếu anh dám rời xa em, em sẽ chết cùng cho anh coi!!"
Câu nói vừa dứt, cơ thể anh bỗng dưng khựng lại, như thể anh đã bị lay động bởi lời nói ấy.
Ngước lên đôi mắt vẫn còn đẫm lệ nhìn anh. Trông thấy đồng tử người có chút dao động, trong một thời khắc, tôi kéo cổ anh xuống rồi đặt lên bờ môi ấy là một nụ hôn sâu đậm. Cánh môi cả hai mang theo vệt nước, dòng biển từng cơn chảy qua cơ thể, hơi thở cứ thế đồng nhất làm một.
Một lúc sau đó, tôi đã chủ động rời khỏi bầu không gian ngọt ngào mãnh liệt này. Khẽ rũ mi mắt xuống, từng hơi thở nặng nhọc của mình phả vào hõm cổ anh, thều thào cất tiếng:
"Đừng trốn tránh nữa. Em sẽ cùng anh đối mặt với mọi bất luận trên thế gian này..."
"..."
*
"Người tụi mình ướt sẫm hết rồi..."
Tôi phụng phịu đi cạnh anh mà nói, liếc mắt sang như thể muốn hỏi: "Vì ai mà ra nông nỗi như này?". Khi ấy, anh chỉ quay sang nhìn tôi rồi khẽ cười trừ.
Chúng tôi đi trên quãng đường song song với biển, đôi tay nắm chặt như bao mọi lần. Bỗng nhiên, anh chợt dừng bước.
Trái tim của tôi tĩnh lặng trong một khoảnh khắc, bởi nỗi sợ hãi ban nãy dường như vẫn còn dư đọng lại trong lòng.
Chậm rãi ngoảnh lại nhìn anh. Lúc này, anh nhoẻn miệng cười, đưa tay chỉ sang cửa hàng tạp hóa bên đường, khẽ nói với tôi:
"Em đứng ở đây chờ anh một chút, anh sẽ vào đó mua đồ. Tối nay chúng ta sẽ tạm thời ở trong khách sạn."
Tôi tủm tỉm cười, từng bước tiến gần về phía bên anh, đưa tay áp vào đôi má ấy trêu đùa, phấn khích nói:
"Aigoo~ Mẹ em mà mắng thì sao đây?"
"Anh sẽ nói chuyện với bác."
Anh xoa lấy đỉnh đầu của tôi, tít mắt cười.
Đưa tay vẫy vẫy với người con trai đang từng bước rời xa mình ở trước mắt, anh đi qua làn đường mà cũng quay lại vẫy đáp với tôi. Giương mắt dõi theo tấm lưng của anh, lòng tôi lúc này cảm thấy nhẹ nhõm, bình yên cùng với hạnh phúc khi chợt nhận ra bản thân có thể nhìn thấy nụ cười vương trên môi anh dài lâu hơn nữa.
Bất chợt, một thứ âm thanh bíp còi dường như gào thét kêu lên, bất giác tôi quay sang nhìn, một chiếc xe tải đang mất kiểm soát, điên cuồng lao về phía anh.
Tâm trí trống rỗng, trái tim chết lặng. Trong một khoảnh khắc, từng bước chân của tôi cứ thế vô thức chạy đến, dùng hết tất cả sức lực cuối cùng để đẩy mạnh anh ra.
Rầm!!!
.
.
.
Phút giây sau đó, bất luận mọi âm thanh hỗn loạn nào trên thế gian này đều không thể lọt được vào tai của tôi.
Nằm trên một vũng chất lỏng ấm nóng cùng tanh nồng, toàn thân tôi đau nhức như thể từng bộ phận trên người đã lìa rời khỏi chính chủ, đôi mắt thì trĩu nặng chẳng thế mở to ra được nữa.
Thẫn thờ nhìn lên thiên đỉnh nhuốm đỏ cả một bầu trời, thấp thoáng bóng dáng anh xuất hiện. Anh đang khóc, và đau đớn ôm chặt lấy thân thể gần như đã tê liệt của tôi đến khi vỡ vụn, vài giọt nước mắt lăn trên gò má lúc này.
"Không được, Hyeongjun à... Làm ơn đừng rời bỏ anh..."
Nghe thấy giọng anh chua xót vang vọng lên bên tai, chữ nghe được, chữ thì không, tiếng khóc thảm thiết ấy dường như đã nhấn chìm mọi ngôn từ của anh rồi.
"Anh đã nói rằng đừng cố gắng thay đổi nó rồi cơ mà??"
Tầm nhìn mỗi lúc tối dần đi, chẳng mấy chốc đã chẳng thể nhìn thấy ánh sáng của muôn loài.
"Hyeongjun ơi, anh mệt rồi..."
...
"Nhưng biết phải làm sao đây?..."
Trái tim ngừng đập, tôi đã chết.
"...Lại phải trở về cứu em thôi."
-END
-19/04/2020
-HHY
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip