#21

Càng là chủ đề xa xỉ, ta càng viết không tốt thế nên thông cảm nhé.

______________________________________

"Chao ôi, chao ôi, Giang Phong Miên." Viên Kim Thoại đánh nhẹ má thé lên. "Thật đúng là người đẹp vì lụa mà. Anh trông thật đẹp trai nha, Giang thiếu gia."

"Hừ! Chốc nữa thôi anh sẽ trở thành phu nhân của nhà Ôn gia rồi, đi đứng cẩn thận, lựa lời đối đáp. Tôi không rảnh rỗi đến mức mà để ý cái chuyện nhỏ nhặt vậy đâu." Ngu Tử Diên đanh giọng nói, có điều con bạn thân của cô cười hì hì. Tử Diên, cậu đừng như thế nữa mà, thích thì cứ khen thôi còn ngại gì.

"Cảm ơn hai người. Tay nghề thật không dễ tìm." Giang Phong Miên đứng dậy với trang phục tuxedo trắng tinh cúi đầu lịch sự bày tỏ lòng biết ơn.

"Đây. Đây." Viên Kim Thoại đội lên đầu Giang Phong Miên một chiếc khăn voan có những bông sen nhỏ kết tinh. "Đó. Cô dâu của chúng ta đây, đố thằng đàn ông hay con đàn bà nào có thể sánh bằng."

Giang Phong Miên cười cười trước lời của Viên Kim Thoại, y nhìn Ngu Tử Diên còn đang im lặng nhìn y. Hôm nay trông Ngu Tử Diên dịu dàng đến lạ, tuy có quát mắng y thật nhưng toàn lời lẽ thẹn thùng không. Nói thêm, mặt cô từ đầu đến giờ toàn phớt phớt đỏ đỏ. Đặc biệt hơn là, bình thường cô chẳng thèm quan tâm đến việc trang điểm, thế nhưng hôm nay cô đặc biệt trang điểm, diện trên người bộ váy tím chi anh rất xinh đẹp.

"Cầm lấy đi." Ngu Tử Diên đưa bó hoa cưới tử đằng cho Giang Phong Miên. "Chúc anh hạnh phúc."

"Em cũng sẽ hạnh phúc, Tử Diên." Giang Phong Miên cầm lấy bó hoa, lòng tràn đầy niềm vui khôn tả. Ngu Tử Diên hiếm khi dịu dàng đến thế, mà đã dịu dàng thì chỉ có thể cảm động đến rơi nước mắt thôi. Nhưng Giang Phong Miên phải kiềm lại nha, nếu mà Ôn Nhược Hàn mà thấy mắt y ướt đẫm, đằng sau lưng là Ngu Tử Diên, không chừng lại cho rằng cô làm y khóc.

Ở phòng kế bên, Ôn Nhược Hàn đang chỉnh lại bộ tuxedo đen của mình hiện giờ, hắn giờ là chú rể của cái ngày trọng đại này, chỉ trong hôm nay thôi, toàn thể tất cả mọi người sẽ được chứng kiến hắn cùng với Giang Phong Miên vợ hắn ở lễ đường, cùng nói lên câu nguyện thề, trao nhau chiếc nhẫn cưới làm minh chứng cho tình yêu của hai người. Hắn sẽ cho những kẻ nào có ý đồ biết rằng, Giang Phong Miên là vợ của hắn, kẻ nào dám đụng vào y chính là dám đụng vào Ôn Nhược Hàn này, chết không thể nào mà nhắm mắt.

"Nếu nhà ngươi mà dám làm Giang Phong Miên buồn tủi thì chết với ông đấy." Ngụy Thường Trạch ném cho Ôn Nhược cái đồng hồ mới toanh.

"Sẽ không có chuyện đó đâu." Ôn Nhược Hàn đáp lại lời thằng bạn của Giang Phong Miên. "Tôi sẽ khiến cho em ấy vui vẻ đến mức mà không thể nào rời xa tôi."

"Ngươi đã nói là làm." Lam Khải Nhân thêm nào. Thanh Hành Quân đứng bên cạnh không nói gì nhưng đừng ai xem thường khả năng đóng băng của hai người.

"Còn nữa, Kim Quang Thiện. Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì đấy. Chớ để ta phải đem ngươi cho Tử Tri Chu băm thành thịt băm." Ôn Nhược Hàn cười gian xảo với Kim Quang Thiện run lập cập. "Thôi, ta phải đi rồi. Cảm ơn các người đã giúp."

"Phắn. Ngay. Và luôn." Kim Quang Thiện tức nước vỡ bờ quát. Gã chính thức coi tên họ Ôn đó như bạo chúa luôn rồi. Những người còn lại thì cười thầm trong lòng, đáng đời. Ai bảo cái tên dâm dê nhà ngươi đi ôm chân vợ sắp cưới của người ta, hắn không trực tiếp đánh là may mắn lắm rồi. Cho Tử Tri Chu đánh ngươi để cho biết mùi vị bị phái nữ đánh như thế nào.

Hai người đàn ông công khai tình cảm trước mặt mọi người đã thu hút không ít phóng viên tới chụp ảnh và hỏi han. Nhưng cả hai người không để ý, Ôn Nhược Hàn nắm tay Giang Phong Miên còn đang e thẹn bước lên lễ đường. Người cha già của nhà thờ, đọc kinh chúc phúc cho hai người.

Con nguyện ý lấy A Miên làm vợ con, cả đời này con sẽ nâng đỡ em ấy, dù cho A Miên có bệnh tật đau đớn hay cả khi em ấy có ra sao đi chăng nữa, con cũng sẽ chung thủy với em ấy, yêu thương em ấy suốt cuộc đời này.

Con cũng nguyện ý làm vợ của anh ấy, cả đời này sẽ chỉ yêu một mình Nhược Hàn anh ấy mà thôi. Dù cho bản thân con vẫn còn yếu đuối nhưng con vẫn sẽ dốc hết tấm lòng này, tình cảm này để đi cùng anh ấy đến cuối con đường này.

"A Miên, làm vợ anh nhé?"

"Vâng, em nguyện lòng làm vợ anh."

"Vậy ta tuyên bố, hai con đã trở thành vợ chồng."

"Chúng con cảm ơn cha."

"Ngu Tử Diên, thù này ta sẽ trả gấp bội!" Kim Quang Thiện trừng mắt nhìn Ngu Tử Diên, khuôn mặt phong lưu đẹp trai của gã phút chốc bị tẩy sạch.

Ngu Tử Diên dùng bó hoa tử đằng mà cô bắt được từ Giang Phong Miên che đi nụ cười hài lòng, chỉ để con mắt tím chi anh lóe sáng thách thức nhìn Kim Quang Thiện. Hừ! Cả đời này cô sẽ là chỗ dựa thứ hai của Giang Phong Miên, nên dù không cùng Giang Phong Miên kết duyên thì cũng phải có bó hoa của hắn để đền bù chứ. Ngu đâu mà để tên dê xồm này có được.

"Còn ngươi nữa, họ Ngụy kia. Ban nãy ngươi cố tình phải không?" Kim Quang Thiện chuyển đối tượng nữ sang đối tượng nam là Ngụy Thường Trạch, do vô tình (cố tình) mà mở nắp chai rượu ra phun vào mặt Kim Quang Thiện.

Bàn của những người đồng nghiệp tung hoành khắp giang hồ vô cùng náo nhiệt, chẳng ai để ý hai nhân vật chính của ngày trọng đại đã đi đâu.

Ôn Nhược Hàn và Giang Phong Miên đi lên sân thượng của nhà thờ dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của cha già và các sơ. Ngày hôm nay họ để dành nhiều thời gian cho nhau.

Một chú rể tiêu soái mạnh mẽ, một cô dâu đằm thắm nhưng không kém phần kiên định. Hai vợ chồng từ trên cao nhìn xuống thành phố hiện đại.

"Nhược Hàn. Em rất vui."

"Anh cũng rất vui. Em đã là của anh."

"Vâng, em thuộc về anh mà."

Hai vợ chồng nhìn nhau rồi cùng cười chọc ghẹo đối phương. Họ chẳng màng để ý họ đang ngồi trên lan can, đùa giỡn nhau í ới thế liệu có rơi xuống đất chết không bởi vì họ tự tin rằng họ sẽ không bất cẩn như thế.

Ôn Nhược Hàn cầm bàn tay đeo nhẫn của Giang Phong Miên kề bên môi mình. "Mong ước lớn nhất của anh đã thành hiện thực rồi, A Miên."

Giang Phong Miên mỉm cười. "Phải."

"A Miên, sắp tới chúng mình đi tuần trăng mật, em muốn đi nơi nào?"

"Em ư?" Ôn Nhược Hàn đột nhiên hỏi y về vấn đề này, khiến y giật mình. "Việc này, anh là chồng em, anh có thể làm được mà. Em muốn đi đâu cũng được."

"Nhưng anh chỉ muốn phu nhân anh chọn thôi. Anh tuy làm chồng nhưng không thể toàn quyền làm em cảm thấy không thích được. Nên anh muốn em tự quyết định. Em vui thì anh mới vui được." Ôn Nhược Hàn để nói được câu này đã phải cố gắng dẹp bỏ cái tôi của mình như thế nào.

"Nếu anh đã nói như thế thì em cũng không thể từ chối được." Giang Phong Miên đành thở dài trước ánh mắt long lanh lấy lòng của Ôn Nhược Hàn, quái lạ, trước mặt nhiều người thì dã tâm ghê gớm, trước mặt y thì trông khác gì đứa trẻ con bám áo người khác. "Thế thì đi Nhật Bản, có được không?"

Ôn Nhược Hàn nghe hai chữ Nhật Bản thì hét lên. "Ok, chiều theo ý em. Anh rất thích đất nước mặt trời mọc lắm nhé."

"Ớ. Anh thích thế rồi mà còn bảo em chọn."

"Thì bởi vì anh biết thế nào em cũng sẽ chọn nó mà."

Giang Phong Miên chợt nhận ra một thứ của Ôn Nhược Hàn. "Vậy ra cái sở thích xem phim hoạt hình (anime) của anh không hề thay đổi."

"Đúng rồi đó, em yêu." Ôn Nhược Hàn nhào lấy ôm vợ mình. "Em cũng còn sở thích, giống anh."

"Còn nhiều thứ ở Nhật Bản em thích lắm."

"Thế hai chúng ta ở Nhật luôn nhé?"




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip