#48

"Bố ơi. Con có cái này muốn hỏi bố."

Hắn mỉm cười hỏi.

"Tâm trạng ta không tồi. Hỏi đi."

Đứa con cả bắt đầu hỏi. "Con có nghe họ hàng nói, trước đây bố bị mù đúng không ạ?"

Hắn trả lời. "Đúng vậy. Ta từng bị mù, mà là mù bẩm sinh."

Đứa con ngồi xuống ghế, muốn nghe những câu sau đó của bố mình.

"Bố kể cho con nghe về chuyện bố từng bị mù như thế nào đi."

Hắn cười. "Nhóc con mày muốn thử bị mù giống bố mày hả. Tầm nhìn của mày lúc đó sẽ chỉ có một màu đen như mực thôi."

"Nếu không tin, mày thử nhắm mắt lại rồi lấy cái laptop ở trong phòng làm việc cho bố mày xem."

Hắn đi theo con trai của mình, hắn để ý con trai hắn nhắm mắt. Đi được một lúc sau, nó lắc đầu. "Khó quá, bố ơi. Nhắm mắt lại quả nhiên không nhìn thấy được gì luôn. Chạm vào vật gì đó mà không nhìn thấy được sẽ rất khó."

"Đúng vậy. Và bố mày đã bị vô số lần như thế rồi. Không được đọc sách, không thể nhìn ra bên ngoài như thế nào, không biết sắc mặt của người khác, thậm chí hồi đó bố muốn soi gương cũng không được nốt."

"Trời ơi. Thật tội nghiệp bố. Rồi sau đó bố làm thế nào để có thể nhìn thấy trở lại thế?"

Nghe con trai hỏi câu này, hắn khẽ chau mày.

"Đến tối, bố sẽ cho con biết."

Tối đến, đứa con trai đã có mặt. Bố cậu quay quay chiếc chìa khóa xe nói. "Theo bố đi một chuyến."

Hai bố con lên xe hơi BMW đi xa rời thành phố ánh đèn, đến bãi biển.

"Bố ơi. Giờ bố nói cho con biết đi." 

Cảnh biển về đêm thật yên tĩnh.

"Nhược Hàn?"

"Phong Miên." Ôn Nhược Hàn đáp lại với chất giọng trầm dịu dàng.

"Bố ơi. Bố đang gọi ai thế?"

"Con nhìn kĩ đi."

Ôn Húc nheo mắt thật kĩ về phía biển khơi về đêm với tiếng sóng dập dềnh nhẹ nhàng, nhờ có ánh trăng nên biển đêm không đáng sợ như cậu tưởng. Bây giờ cậu mới thấy được người mà bố mình đã gọi. Đó là một nam nhân trạc tuổi bố cậu, trên môi là nụ cười ôn nhu với đôi mắt màu tím tử đằng, mặc một bộ đồ như người Hy Lạp cổ. Người đàn ông này rất đẹp trai, ngang hàng với bố cậu. 

Ôn Húc còn đang mải lơ lửng trong thế giới của mình đã không phát giác được Ôn Nhược Hàn và người đàn ông có thể đi lại trên mặt biển đều đang nhìn mình. Người thì cười ranh mãnh, người cười như hoa xuân.

"Con chuyển tầm mắt của con sang chỗ khác được chưa?"

"Dạ! A!" Ôn Húc bấy giờ mới tỉnh lại. 

"Nhược Hàn. Con trai cả của anh đây à? Thật giống anh hồi còn trẻ nha." Người tên Phong Miên nói.

"Nhìn thì giống thật đấy nhưng còn ngốc lắm." 

"Chứ hồi đó anh cũng thế mà."

"Em..." Ôn Nhược Hàn không biết phải nói gì nữa. "Thôi, em đến đây đi. Chậm thôi."

Người kia gật nhẹ đầu rồi di chuyển thật chậm đến gần hai bố con. 

"Đã lâu không gặp anh, Nhược Hàn. Công việc ổn thỏa chứ?"

"Yên tâm đi. Mọi thứ đã nằm trong sự kiểm soát của anh rồi." Ôn Nhược Hàn nói với một sự tự tin vững vàng. Mấy năm hắn có cố gắng, hiện tại hắn đã thành công trong lĩnh vực kinh doanh của mình. Hai đứa con của hắn, đứa nào cũng học tốt. Con cả hắn sắp vào đại học, đứa con thứ thì hôm nay đã đi ăn liên hoan với bạn bè.

"Thật tốt quá."

"Chú ơi. Chú có phải là người cá trong truyền thuyết không? Con thích mấy thứ huyền bí lắm."

Người kia chỉ cười cười. "Ta không có đuôi cá nha."

"Thế chú làm sao mà từ dưới biển sâu mà có thể đi trên mặt biển được?"

"Bởi ta có phép thuật. Và vì ta có khả năng sống ở dưới mặt nước ở bất cứ đâu."

"Thế có nghĩa là chú là con người?!"

"Chú cũng như cháu, được bố mẹ sinh ra. Chỉ là không phải người bình thường thôi."

"Vậy chú có thể sống trên đất liền được chứ?"

"Được chứ. Ta cũng đâu phải người cá truyền thuyết đâu. Có điều cần phải tắm rất lâu nha."

"Ồ." Ôn Húc cảm thấy hưng phấn không thôi. Trên đời này mà có một người có thể sống được ở dưới nước được, thế giới này đúng là quá bí ẩn đi.

Ôn Nhược Hàn vẫn chất giọng dịu dàng như lúc đầu, để ngón cái chạm vào dưới khóe mắt đối phương. "Đã nhìn thấy rõ hẳn chưa?"

"Vâng. Em đã nhìn rõ hơn rồi. Anh biết mà." 

Ôn Nhược Hàn khiến Ôn Húc bất ngờ với mỉm cười hiếm có.

"Bố ơi. Có phải chú ấy dùng phép thuật cứu cha không?" Ôn Húc sực nhớ ra thắc mắc chưa được giải đáp, lập tức nói ngay.

Ôn Nhược Hàn nhìn từ hai bàn tay thon dài lên gương mặt xinh đẹp của người kia, cũng không định im lặng nữa. "Đúng. Phong Miên đã cứu bố."

"Chỉ là sau đó, phải biến mất mười mấy năm trời để điều chỉnh lại chính mình."

"Điều chỉnh lại chính mình?" Ôn Húc nghe câu này không hiểu lắm nhìn người đàn ông vẫn giữ mỉm cười ấy. Mà tại sao phải biến mất nhỉ?

"Chú sau khi cứu bố con thì bị mù, phép thuật trở nên yếu đi nên phải xuống dưới biển sâu hơn để khôi phục lại nó."

Mù? Ôi trời! Ôn Húc có từng nghe nói một câu nào đó, khi muốn một thứ gì thì phải hy sinh thứ mà mình đang có. Nghe vậy thôi cũng thấy đau đớn rồi.

"Nhưng những năm ấy đối với chú cũng không hẳn là tồi tệ lắm, con không cần lo đâu. Sau khi có thể nhìn thấy trở lại, chú mới có thể liên lạc với bố con."

"Đã bao lâu rồi ạ?"

"Khi con đã đậu." Ôn Nhược Hàn nói.

Ôn Húc há hốc mồm kinh ngạc. Ngày mà mình đậu tốt nghiệp cấp ba, trúng tuyển vào ngôi trường đại học mà mình mong muốn cũng chính là ngày bố cậu và chú Phong Miên trùng phùng. Ôn Triều cũng vào được cấp ba với điểm số tốt. Ôn Trục Lưu ngày ấy cũng đã được thả tù. Này có phải hay không là đại hỷ trùng hợp? Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng tốt đi, bởi ngày đó bố cậu đã cười rất nhiều, không khí trong nhà cũng ấm áp đi.

Chú Phong Miên này, đúng là vị cứu tinh lớn của bố cậu nha.

"Chú Phong Miên. Con cảm ơn chú nhiều lắm." Ôn Húc bỗng nhiên ôm cổ Giang Phong Miên. "Chú đã cứu người bố tuyệt vời của con, nếu không, con cũng không có ngày hôm nay rồi."

Giang Phong Miên nghe Ôn Húc nói, hiểu được những gì cậu nói rồi mới mỉm cười an lòng vì điều hắn tin tưởng. Y nhìn Ôn Nhược Hàn cười với mình mà ôm lại người con trai khỏe mạnh này.

"Chú cũng cảm ơn con, vì đã ở bên cạnh người mà chú ngưỡng mộ nhất."

Ôn Húc rất hạnh phúc. Kí ức mà cậu được nhận nuôi, được đi học và được ước mơ như bao người, được bố nuôi mình dạy dỗ.... Người đàn ông tốt đã sống một khoảng thời gian trong bóng tối vô định đã đứng trên đỉnh cao của ánh sáng, khiến cậu cũng muốn được như thế.

"Phong Miên này. Anh cũng muốn nói cho em biết nha, hôm nay anh đã định sẽ kết hôn với người rất xứng đáng để trở thành mẹ của hai đứa nhỏ đấy."

"Thật sao? Chúc mừng anh." Giang Phong Miên vỗ tay một cái vui mừng. "Người đó là ai mà có sự diễm phúc ấy thế?"

Ôn Húc nghe xong, mắt nhìn trộm Giang Phong Miên vui mừng, tự nhiên nhớ lại người phụ nữ cứ đeo bám bố mình, cậu thấy mà ghét. Mà bố cậu thì cứ cười cười nói nói cứ như bình thường, cậu cũng không nhìn ra nổi.

Ôn Nhược Hàn bí ẩn đã phát hiện ra ánh mắt của con trai hắn, làm như không để ý, mặc kệ gió bay. "Người đó là em."

Giang Phong Miên một phen giật thót tim.

Ôn Húc mở to mắt như không tin nổi. Chú Phong Miên sao?

"Em ư?"

"Phải. Không phải đã rõ ràng rồi sao?"

"Nhưng, tại sao là em? Anh đừng nói giỡn nha, có con trai anh ở đây đấy."

"Ôn Nhược Hàn anh một khi đã chắc chắn một điều gì thì chắc chắn điều đó sẽ xảy ra. Bằng chứng là em đã ở đây, anh cũng ở đây, đúng mười tám năm. Không phải đó là lời mà anh đã từng nói với em sao?"

"Phải rồi..... A!"

Anh ấy đã đúng. Mình.....

"Phong Miên. Đủ mười tám năm rồi, cuộc sống của anh anh cũng đã làm chủ được, không thiếu gì cả, chỉ còn thiếu mỗi em thôi. Em có đồng ý theo anh làm một đôi vợ chồng hạnh phúc đến tận cùng của thế giới không?"









"Vâng."




"Em đồng ý, đi với anh, cùng với anh đến cuối cùng của thế giới."




Thời khắc ấy đã đến. Ngón áp út trên tay Ôn Nhược Hàn xuất hiện một chiếc nhẫn màu tím xẹt xẹt ánh điện. Giang Phong Miên đang chia sẻ phép thuật của mình cho hắn.

Ôn Nhược Hàn cảm thấy cơ thể mình có một loại năng lượng tràn trề lan khắp người, rất nhanh và rất mạnh.

Loại năng lượng này ấm nóng hệt như cái ngày đôi mắt đỏ  của hắn đã được nhìn thấy cả thế giới ngoài kia, bao gồm cả thế giới chỉ có Giang Phong Miên ở đấy.

Khi ấy và bây giờ vẫn vậy. Vẫn là chỉ cảm nhận được người đó lần đầu tiên mà thôi.

I love you.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip