#49
"Ủa, Ôn Nhược Hàn. Là anh sao? Sao không vào trong dự tiệc đi."
"À không, tôi muốn ra ngoài cho thoải mái."
Giang Phong Miên cảm thấy có gì đó không đúng. Trên người Ôn Nhược Hàn có mùi mồ hôi, hơn nữa hơi thở có gì đó nặng nề.
"Anh cởi áo khoác ra được chứ?"
Ôn Nhược Hàn ngoái đầu nhìn Giang Phong Miên cởi áo khoác ngoài, mặc một chiếc sơ mi màu đen ngắn tay. Hắn giống như bị sai khiến vậy, nhất thời làm theo. Không biết có phải gì hay không nhưng một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng. Không giống như thường ngày. Cả hai cùng nhau ngồi trên đài phun nước.
"Anh có vẻ không thích bữa tiệc này nhỉ?"
"Nó quá giả dối đi. Còn cậu?"
"Né tránh người khác."
"Né tránh ai?"
"Ngu tam tiểu thư."
"Cô ta làm gì cậu à?"
Giang Phong Miên chỉ lắc đầu nhẹ.
Nhưng Ôn Nhược Hàn biết thừa, người này không muốn đối mặt với quá khứ đau lòng mang tên Ngu Tử Diên. Bữa tiệc này là mời rất nhiều những người có quyền chức, hắn và Giang Phong Miên cũng không ngoại lệ gì. Mà xui xẻo cỡ nào lại để Giang Phong Miên chạm mặt Ngu Tử Diên, quá khứ hiện về khiến Giang Phong Miên suốt cả bữa tiệc trở nên mất tự nhiên.
Chậc, thảo nào hắn cư xử kì cục thế.
"Được rồi, không hỏi nhiều nữa. Cứ ngồi đây với tôi đi, có bạn trò chuyện cùng. Dù sao tôi cũng không muốn vào trong đó."
Giang Phong Miên chỉ ừm.
"Ok, tôi thì cũng không phải người tốt gì cho cam. Chỉ hỏi cậu mấy câu hỏi thường thường thôi được chứ?" Hắn dứt lời, thấy người kia không có ý gì là phản đối thì thầm mới tốt hơn.
"Cậu... đã để ý cô nào chưa?"
"Ừm, từ đó đến giờ thì chưa."
"Ừm, hy vọng là cậu đừng nghĩ đến chuyện ngu ngốc đó. Thế cậu nghĩ gì về việc cậu sẽ yêu lần thứ hai?"
Nụ cười trên môi Giang Phong Miên đã rớt xuống mất tạo thành một gương mặt u tối buồn bã. "Tôi xin trả lời là không."
Ừm. Tôi biết mà.
Cậu bị tổn thương.
Mà khi bị tổn thương, thường sẽ tránh né nó đi để ngăn nó tiếp diễn.
"Tôi thật tình! Tôi không nên hỏi cậu câu hỏi ngu ngốc đó chứ." Đúng là thời thanh niên trẻ trâu muốn gì làm đấy rất ấu trĩ không biết suy nghĩ tường tận.
"Cũng không sao. Anh cũng đã nói với tôi anh không phải là người tốt rồi mà."
Hai người đàn ông nhìn trời, im lặng.
Họ đành phải lái sang chuyện khác.
"Cậu có nghĩ tôi là gay thì sẽ thấy ghê không?"
"Anh là đồng tính à?" Giang Phong Miên có từng nghe đồng nghiệp đồn rằng Ôn Nhược Hàn là đồng tính luyến ái đã từng vẫy cờ cầu vồng ủng hộ người ta, cơ mà Giang Phong Miên chỉ nghĩ là họ đùa.
Là thật.
"Đúng thế. Cậu có nghĩ gì khi đã biết điều này?"
Giang Phong Miên treo lên mặt một nụ cười đồng tình. "Tôi thì nghĩ, anh không sai. Đồng tính không sai. Các anh có quyền được yêu mà."
"Thật chứ?"
"Vâng. Tôi cũng vậy."
"Giang Phong Miên, cậu cũng....!"
"Và tôi thực chất là đang đơn phương một người, nghe nói anh ta là đồng tính, chỉ là không biết là thật không."
"Muốn biết hắn ta có phải hay không, cậu cứ theo dõi hắn là xong thôi, còn không cứ thử xem, hãy nhớ là cậu chớ nhẹ dạ cả tin, phải chắc chắn rằng hắn là đồng tính thì cậu mới có cơ hội tỏ tình. Được thì tiến, không được thì rút. Thế thôi."
Giang Phong Miên nghe một tràng lời khí thế của Ôn Nhược Hàn, hiểu được ý tốt của hắn, y gật đầu đã nghe.
Bẵng hai tiếng đã trôi qua, hai người tạm biệt nhau, đường ai nấy đi.
Lại một lần nữa tiệc lại tổ chức, Giang Phong Miên hết sức bình thản lắm mới qua được cửa ải Ngu Tử Diên. Gặp lại Ôn Nhược Hàn, y mừng rỡ nói. "Ôn Nhược Hàn, thật tốt khi gặp lại anh. Người mà tôi thích quả thật chính là đồng tính đấy, còn đang độc thân."
"Ô, thế thì chúc mừng cậu nha. Cậu gặp hắn chưa?"
"Yên tâm. Tôi đã gặp rồi, và tối nay tôi sẽ nói cho anh ấy biết ở đây luôn."
"Cậu nói cho tôi nghe hắn trông như thế nào?"
"À, anh ấy đang ở đây."
"Hả? Hắn ở đây sao?" Ôn Nhược Hàn làm bộ hóng hớt. "Đâu? Hắn là thằng nào thế? Có giàu hơn ta không? Có mạnh hơn ta không? Thằng đó họ gì thế?"
Giang Phong Miên che miệng cười thấy bộ hóng hớt của Ôn Nhược Hàn. Vừa lúc này một âm thanh dứt khoát truyền đến tai y, một cảm giác sợ hãi dâng lên.
"Ôn Nhược Hàn. Chạy mau!"
Ôn Nhược Hàn giật mình, hết nhìn Giang Phong Miên rồi nhìn cái thứ gì đó lừ lừ tiến tới sau lưng Giang Phong Miên.
Chân của Ôn Nhược Hàn bị thứ đó làm cho bất động như bị hóa đá. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, thần trí lúc này rất chao đảo, không thể chạy cũng không thể đứng yên đây cho nó tiến tới.
Nhưng nó lao đến rất nhanh, đôi mắt nó chỉ chăm chăm nhìn mình, còn chủ nhân của nó thì nhìn hắn cười đểu.
Không nghĩ tới nha. Muốn làm nhục ta à? Được thôi.
Ta chấp nhận.
"Ôn Nhược Hàn!"
Khi bóng hình Giang Phong Miên lao đến chắn trước mặt Ôn Nhược Hàn, thì cũng lúc sau hắn đã bị một thứ chất lỏng tanh ngòm bắn lên người mình.
"Trời ơi. Chó dại!"
"Ai thả chó vậy?"
"Sao có chó ở đây hả?"
"Ai đó mau giúp anh ta mau!"
Ôn Nhược Hàn trơ mắt kinh hoàng nhìn con cẩu đen cắn vào bả vai của Giang Phong Miên, trong khi Giang Phong Miên không biết vì lý do gì mà bỗng nhiên trở nên vững như tường thành, quyết không kêu đau cũng không vùng vẫy chống trả.
Hành động tiếp theo của Giang Phong Miên là ôm lấy nó rất dịu dàng như xoa dịu cơn đau quằn quại của nó. Hàm răng con chó vẫn cắm sâu xuống khiến Giang Phong Miên bật lên một tiếng đau đớn.
Những người bảo vệ đang tới đây. Đôi chân của Ôn Nhược Hàn cũng đã thoát khỏi ma thuật hóa đá của sợ hãi, cùng lúc đó Giang Phong Miên không trụ thêm nữa đã ngã xuống đất.
Máu tuôn trào.
Con chó toan đưa mõm đỏ lòm của nó nhằm vào hõm cổ, cắn xé Giang Phong Miên thì Ôn Nhược Hàn một màu mắt đỏ máu đá vào mặt nó.
Nó lắc lắc đầu rồi gầm gừ đe dọa, kiểu như mày chán muốn thở bình thường rồi hả.
Ôn Nhược Hàn một tay đỡ Giang Phong Miên, một tay còn lại gọi điện cho ai đó, căn bản không thèm liếc đến. Tắt điện thoại, hắn mới nhìn, đã cho nó một cái nhếch miệng cười khinh.
Tao thì thấy mày mới là kẻ chán muốn sống yên ổn đấy, con cẩu ngu xuẩn.
Bất đồng về chủng loại và ngôn ngữ nhưng biểu hiện khinh miệt có là ai thì đối phương nào cũng biết được. Hắc cẩu đã hung dữ càng hung dữ hơn nữa, theo mệnh lệnh của chủ nhân, nó phải xử lý hắn nhưng tức giận làm sao, cái tên mà nó đã từng quen biết lại đi bao che cho gã. Hỏa giận đã to lại càng to hơn. Bảo nó muốn nuốt trôi thì làm sao mà làm được.
Nên hắc cẩu đã lựa chọn là làm liều.
Dù gì thì một tên đang bị mất máu, kẻ kia thì có tiền sử là sợ cẩu rồi nên tốc độ của nó vô cùng nhanh chứng minh cho sự tấn công mạnh mẽ của bản thân.
Nó làm một bước nhảy, đi theo đường đi của cầu vồng bảy sắc màu mà sà xuống.
Ôn Nhược Hàn giờ phút này bản thân chỉ còn cách là đặt cược đi, hắn thà bị xé xác đến chết luôn chứ nhất định đẩy Giang Phong Miên bị chảy máu ra khỏi phạm vi của mình.
Hắn siết chặt lòng bàn tay, nghiến răng chuẩn bị đón nhận kết cục không mong muốn nó sẽ xảy ra này.
Open Ending
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip