Chap 1

Thành công phá được vụ án lớn của Tam gia, Cảnh Thành khó có khi được an bình, không còn thuốc phiện, dân chúng yên tâm sinh sống. Giang Nguyệt Lâu đã chủ động nộp đơn xin từ chức cục trưởng, bàn giao hết mọi việc lại cho Kim Đại Thành, cùng Trần Dư Chi chuyển đến sống ở một vùng quê nhỏ cách Cảnh Thành không xa. Nói sao thì hai người vẫn còn một cô em gái, không yên tâm để em ấy sống quá xa mình được.

Kim - tân - Đại - cục trưởng - Thành: Ủa! Tôi cũng có vợ con chờ ở nhà đó? Alo, khoa trưởng Giang!!!

Giang - cục trưởng - Nguyệt - tiền nhiệm - Lâu: Quê nghèo không dùng điện thoại(1).

Em gái Trần Dư Chi, Trần Khả Doanh là một cô gái xinh xắn lại hoạt bát, tốt nghiệp xong đã xin vào làm biên tập trong một tòa soạn báo lớn nhất nhì ở Cảnh Thành. Cô nàng nhất định không chịu về sống cùng anh trai và anh rể, nói bản thân muốn tự lập nên vẫn sống một mình trong căn nhà nhỏ lúc trước. Sau này lấy chồng rồi cũng không dọn đi. Trước và sau khi lấy chồng, Khả Doanh vẫn đều đặn mỗi tuần đến thăm hai người.

Giang Nguyệt Lâu mở một lớp học nhỏ miễn phí ở đầu thôn, dạy chữ cho mấy đứa con nít trong thôn và giúp dân trong thôn viết thư gửi đi. Thôn nhỏ lại không giàu có gì, đủ ăn đủ mặc đã là tốt lắm rồi, làm sao dám nghĩ đến chuyện cho con cái đi học.

Trần Dư Chi tiếp tục công việc chữa bệnh cứu người của mình. Cả hai xây cất một ngôi nhà đơn giản, lại xây thêm một gian phòng cách vách bên cạnh dùng để làm nơi khám chữa bệnh cho người dân trong thôn. Cũng giống Giang Nguyệt Lâu, cậu không lấy tiền chữa bệnh của thôn dân. Các loại thuốc có thể lên núi hái, việc này đối với cậu không khó, nếu cần thuốc của phương Tây thì Giang Nguyệt Lâu mang theo ít tiền vào thành mua giúp là được. Trong vườn trồng ít rau củ quả thường dùng cùng với nuôi một vài con gà vịt và cá nên về cơ bản không lo thiếu lương thực.

Bác sĩ Trần vốn là bác sĩ có tiếng ở Cảnh Thành, lại mát tay, tuy cậu đã đổi nơi sinh sống thì vẫn có không ít bệnh nhân dù giàu hay nghèo cũng đều tìm đến tận nơi mời cậu khám chữa bệnh.

Từ ngày có Trần Dư Chi, sức khỏe của thôn dân cải thiện rất nhiều. Ngoại hình của cậu sáng láng lại hiền lành, tính tình điềm đạm ôn nhu khiến ai gặp lần đầu cũng có thiện cảm. Mặc dù đã nhiều lần từ chối tiền khám bệnh nhưng thôn dân người có vài đồng thì tranh thủ lúc cậu không để ý lén để lại rồi đi về còn người không có thì mang thức ăn nhà nuôi trồng được sang biếu cậu, còn nói nếu bác sĩ Trần không nhận thì sau này mọi người không dám đến khám nữa, trưởng thôn cũng thế. Mỗi lần như vậy cậu chỉ đành bất đắc dĩ nhận lấy.

Không ngờ người dân trong thôn này lại rất thông cảm và bao dung lẫn nhau. Thậm chí, sau khi biết mối quan hệ của hai người, bọn họ vẫn cư xử rất tốt với anh và cậu.

Một dịp nọ, Trần Dư Chi tình cờ phát hiện biển hiệu 'Dư Chi Đường' của cậu do chính tay Giang Nguyệt Lâu khắc, theo đó cũng biết được 'Dư Chi Đường' do anh thuê luôn. Kết quả ngày hôm đó anh bị cậu cho ăn bơ, đến khi đi ngủ bèn dở trò lưu manh mới làm cậu hết giận.

Bọn họ có hai đứa con, là một cặp song sinh trai gái giống nhau như đúc được bọn họ nhận nuôi vào mười lăm năm trước. Anh trai tên là Giang Dư Phong, nhũ danh A Thành, em gái tên Trần Nguyệt Hồng, nhũ danh Tiểu Nhiên. Khi chúng lên trung học thì Giang Nguyệt Lâu đã gửi hai đứa đến ở cùng vợ chồng Khả Doanh ở Cảnh Thành để tiện cho việc đi học, cuối tuần có thể về nhà với hai người.

Trong một lần lên núi hái thuốc, Trần Dư Chi vô tình gặp được một người phụ nữ đang hấp hối cùng với hai đứa bé sơ sinh đang khóc ngất bên cạnh. Người phụ nữ này từ nơi khác đến, quê nhà gặp thiên tai, thân thích không còn ai, người chồng bệnh nặng đã qua đời, cô ta đánh liều bỏ xứ mà đi, giữa đường bị sinh non lại không có người giúp đỡ kịp thời nên băng huyết mà qua đời. Cậu tạm thời chôn cất người phụ nữ này trên núi, chờ về nhà bàn với anh quay lại chuyển phần mộ người phụ nữ này đến nghĩa trang để sau này hai đứa nhỏ lớn lên có thể đến cúng bái mẹ ruột của chúng.

Không thể bỏ mặc hai đứa bé, cậu quyết định ôm chúng xuống núi trước, hai đứa bé đang khóc lớn được cậu bế lên thì không khóc nữa, ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng cậu. Mặt trời đã lặn, xui xẻo thế nào còn mắc mưa, đường núi trơn trượt, bị sảy chân té xuống sườn dốc, cậu theo phản xạ bảo vệ hai đứa bé, lúc lăn xuống lưng bị va đập mạnh vào tảng đá cứng sắc. Khi Giang Nguyệt Lâu tìm được người thì cậu đã dần mê man, trong tay vẫn ôm chặt cặp sinh đôi. Hoảng hốt đưa đến bệnh viện gần nhất, hai đứa bé không sao nhưng Trần Dư Chi lại không may mắn như vậy. Hai lần bị bắn suýt mất mạng và những lần bị thương kia không ngờ đã để lại di chứng trong cơ thể cậu khiến sức khoẻ suy giảm, chỉ là lúc đó mối bận tâm quá nhiều nên không để ý cũng không có thời gian nghỉ dưỡng đàng hoàng, thương mới bệnh cũ cộng lại mà thành.

Phòng khách.

Trên chiếc tủ đơn gần ghế sa lông trong phòng khách có đặt một cái điện thoại(2) và một khung ảnh gỗ, lồng trong khung ảnh là tấm ảnh(3) trắng đen chụp hai chàng trai trẻ, người chụp tấm ảnh này là cố nhân của hai chàng trai trong ảnh.

Chuyện xưa một lời khó mà nói hết.

"Chi Chi, thuốc sắc xong rồi." Giang Nguyệt Lâu cẩn thận bưng chén thuốc đi vào.

"Anh để trên bàn đi, em đang dở tay." Trần Dư Chi không ngẩng đầu lên nói.

Lại thế rồi, cậu lúc nào cũng vậy, chỉ lo cho người khác không quan tâm bản thân. Anh bưng thuốc đến chỗ cậu ngồi, cậu vừa chăm chú phân chia các loại thuốc vào từng gói giấy vừa ghi ghi chép chép, anh chụp lấy cây bút không cho cậu ghi nữa. Bây giờ cậu mới ngước lên nhìn anh ý muốn hỏi lấy bút của em làm gì.

"Bác sĩ Trần của tôi ơi, thuốc phải uống nóng mới tốt." Chén thuốc nóng hổi đưa ra trước mặt cậu.

"Xem ra lệnh của đội trưởng Giang tôi không thể không nghe theo nha." Cậu mỉm cười, vươn tay cầm chén thuốc đưa lên miệng một hơi uống hết, hơi nhíu mày vì vị đắng của thuốc.

"Kẹo này là của bọn trẻ con cho anh. Em ăn thử xem."

Cậu hé môi ngậm viên kẹo anh đưa cho, vị ngọt thanh tan ra trong miệng, ngậm một lúc không còn cảm thấy vị đắng chát của thuốc nữa. Cậu biết anh sợ cậu bị đắng miệng một lát nữa sẽ ăn cơm không ngon.

"Ăn ngon, còn nữa không?"

"Còn nhiều lắm, để mai hãy ăn. Giờ tối rồi, ăn nhiều kẹo coi chừng bị sâu răng đó, bác sĩ không biết sao?" Anh trêu cậu.

Phòng bếp.

Anh đặt chén không xuống bàn bếp rồi ngẩn người. Tình trạng sức khoẻ của cậu bây giờ kém hơn trước nhiều, dễ bị cảm sốt, trái gió trở trời là sẽ đau nhói ở vị trí xương sườn từng bị gãy, nếu mệt mỏi còn hơi khó thở kèm theo đó là đau đầu khó chịu, thường bị tụt huyết áp dẫn đến choáng váng hoặc ngất xỉu. Mỗi lần như thế anh lại tự trách bản thân không thôi, những điều này đều là do anh mà ra, nếu không phải vì anh thì cậu cũng sẽ không bị thương tới mức để lại di chứng khó chữa, một chàng trai trẻ mà sức khoẻ còn không bằng một ông già. Đã điều dưỡng mười mấy năm nay vẫn chẳng tốt lên được bao nhiêu.

Những gì cậu làm vì anh, đến chết anh cũng không trả hết được.

____________________ 

* Chú thích:

Điện thoại(1), (2) là loại điện thoại quay số sử dụng vào thời dân quốc/cận đại, tuỳ vào kiểu dáng thiết kế và chất liệu của chiếc điện thoại này chúng ta cũng có thể đoán được phần nào giai cấp/địa vị của người chủ sở hữu. 

Cre: google

hoặc

Cre: google

Khi xem phim mọi người chắc có nhìn thấy những chiếc điện thoại được sử dụng ở các phân cảnh như: nhà của Triển Quân Bạch, sở cảnh sát Cảnh Thành nơi Giang Nguyệt Lâu công tác chẳng hạn.

Tấm ảnh(3) tui vốn định dùng ảnh này cơ

Cre: quên mất rồi, hình như trên weibo á

nhưng sau đó quyết định dùng tấm này

Cre: cap màn hình tập 30 trên youtube của đài Mango

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip